Bên ngoài cửa phòng tiếng bước chân vang lên ngày một lớn, Lâm Lệ Khiết và Lãnh Dạ Thần trong phòng sợ kế hoạch sẽ bị phát hiện lập tức tìm cách giải quyết. Lãnh Dạ Thần nhanh chân ra khỏi phòng xem xét tình hình bên ngoài trong khi Lâm Lệ Khiết tìm cách giấu Lãnh Diệu và Diêu Tịnh Vũ đi nơi khác.
Thật ra vốn họ không cần thiết phải che giấu như vậy bởi họ chẳng làm gì sai cả tuy nhiên vì để trong nhà không gà bay chó chạy cả hai đành tìm cách trừng phạt trong im lặng.
Bên ngoài cửa phòng Lãnh Dạ Thần ung dung tựa người vào tường nhắm nháp điếu thuốc đang cháy dở. Anh hít vào rồi lại phả ra vài hơi khói, trước mắt anh lúc này là Lãnh lão gia tử đang từ từ đi lại, vẻ mặt ông lo lắng hỏi:
- Tiểu Thần, Khiết Khiết không sao chứ?
- Dạ Khiết Khiết không sao, cô ấy cảm thấy hơi khó chịu chắc là do bệnh dạ dày tái phát. Ông đừng lo lắng cháu đã lấy thuốc cho cô ấy uống rồi.
- Uống thuốc rồi thì tốt, vậy để ông vào xem con bé thế nào.
- Ông nội, ông đừng vội! Khiết Khiết đã ngủ rồi, nếu ông vào sợ rằng sẽ làm cô ấy thức giấc.
Lãnh lão gia tử nghe cháu trai nói có lý cũng thuận theo:
- Cháu nói phải, vậy ông về phòng trước có gì sáng mai hỏi thăm con bé sau. Nhớ là nếu có chuyện gì phải báo cho mọi người biết đấy.
- Vâng ạ!
Nhìn Lãnh lão gia tử rảo bước đi xa dần lúc bấy giờ trong lòng Lãnh Dạ Thần mới thôi dậy sóng. Anh len lén quan sát xung quanh rồi đi nhanh vào lại phòng. Bên trong lúc nãy Lâm Lệ Khiết đang bối rối không biết phải làm sao. May thay Lãnh Dạ Thần đã giải quyết xong hết mọi thứ, tin tưởng người đàn ông này quả nhiên không sai.
Lãnh Dạ Thần từ từ tiến lại gần Lâm Lệ Khiết, anh đưa tay ra dấu cho cô im lặng rồi nói nhỏ:
- Hiện giờ dưới nhà vẫn cón người sợ rằng không thể hành động. Chắc phải đợi thêm lúc nữa.
- Nhưng lỡ mọi người không nhìn thấy Diêu Tịnh Vũ và Lãnh Diệu sau đó đi tìm thì sao? Chúng ta không có quá nhiều thời gian đâu anh à.
- Anh biết, em đừng vội! Chúng ta đi bằng cửa sau.
- Được ạ!
Nói rồi Lãnh Dạ Thần lại gần hai con người đang run rẩy nước mắt ngắn nước mắt dài dưới đất. Nhìn Lãnh Diệu và Diêu Tịnh Vũ lúc này mặt cắt không còn giọt máu làm anh rất hài lòng. Dám cả gan tính kế người con gái trong lòng anh chỉ có con đường chết. Nghĩ rồi Lãnh Dạ Thần lặng lẽ nhếch môi, anh nhướng mày nói nhỏ:
- Hai người các người dám cả gan tính kế tôi thì phải tự hiểu rằng kết cục của mình không nguyên vẹn. Tốt nhất hai người im miệng lại, nếu còn la tôi không biết mình sẽ làm gì đâu.
Nghe đến đây Lãnh Diệu và Diêu Tịnh Vũ tái mặt, cả hai lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý không muốn nhưng lại bị Lãnh Dạ Thần phớt lờ. Anh gọi người của mình chuẩn bị sẵn xe bên dưới sau đó điều một vài tên di chuyển Diệu Tịnh Vũ và Lãnh Diệu. May thay đoạn đường đi không hề có bất kỳ vậy cản gì nên rất nhanh đã xong xuôi mọi thứ. Lãnh Dạ Thần và Lâm Lệ Khiết ung dung ngồi uống trà trong nhà hóng kịch.
Chiếc xe chạy vun vút trên đường rồi trực tiếp thả Lãnh Diệu và Diêu Tịnh Vũ vào khu rừng hoang vu phía sau dinh thự. Có lẽ nhận ra nơi mình đang đứng rất nguy hiểm nên cả hai bắt đầu bật khóc, một tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ và một bạch liên hoa chỉ biết diễn kịch tất nhiên rất sợ khi rơi vào tính huống ngàn cân treo sợi tóc. Ngay khi cả hai định tháo chạy ra khỏi rừng thì bỗng từ xa một vài tiếng hú vang lên khiến cả hai giật bắn mình.
Lãnh Diệu và Diêu Tịnh Vũ nhìn nhau mạnh ai nấy chạy, vài phút sau cả hai tháo chạy đến một nơi sâu trong khu rừng. Xung quanh tối đen làm Lãnh Diệu càng thêm sợ hãi, cô ta bắt đầu gào thét trách móc:
- Đều tại cô! Nếu không phải tại cô vô dụng chúng ta cũng không thành thế này.
- Sao lại trách tôi chứ? Là do cô không giữ chân được Lãnh Dạ Thần.
- Cô còn dám nói? Nếu không phải tại cô bỏ thuốc không hiệu quả thì có bị Lâm Lệ Khiết bắt được không hả?
Lời qua tiếng lại vài câu hai người bắt đầu xảy ra xô xát, Lãnh Diệu đẩy Diêu Tịnh Vũ một cái cô ta cũng không vừa liền đẩy lại. Kết quả cả hai cùng rơi xuống núi, cũng may vách núi không sâu cả hai bị treo ngược trên cành cây mọc ngang vách. Trong tình trạnh lơ lững Lãnh Diệu và Diêu Tịnh Vũ đều ngay lập tức ngất xỉu.
Phía bên này khi đang ngồi ăn hoa quả và uống trà trong nhà bỗng nhiên Đoạn Mộc Lan lao ra đứng chắn trước mặt Lãnh Dạ Thần và Lâm Lệ Khiết. Bà ta hai mắt đỏ ngầu chỉ tay vào mặt cả hai hỏi:
- Hai người các người đã làm gì Diệu Diệu của tôi hả?
Trước lời chát vấn ấy Lãnh Dạ Thần vẫn rất điềm tĩnh, anh thản nhiên đưa trà lên miệng nhấp một ngụm rồi nói:
- Nói chuyện không đầu không đuôi làm sao người khác hiểu? Hơn nữa con bà bị gì làm sao tôi biết được?
- Nói dối! Rõ ràng cậu biết! Nó đi tìm cậu và Lâm Lệ Khiết sao hai người có thể không biết.
- Ồ! Sao bà biết cô ta tìm tôi?
- Tôi…
- Hay là nói chuyện hãm hại vừa rồi Đoạn Mộc Lan bà cũng có góp phần trong đó?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT