Thấy vẻ thờ ơ của người trước mặt, Hoằng Huy tưởng Diêm Hạc đã có cách đối phó với tiểu quỷ bóng đè kia.
Hắn cầm lấy Phật châu, không hỏi thêm gì nữa.
Nhưng Diêm Hạc thường ngày luôn kiệm lời lại ngồi chung ghế dài với hắn rồi hỏi khá nhiều điều.
Anh hỏi trên người tiểu quỷ có sừng tê giác không.
Hoằng Huy bật cười: "Tiểu quỷ sao lại có sừng tê trên người được chứ."
"Gia đình bình thường lúc cúng bái cũng không đốt sừng tê cho người thân quá cố đâu."
"Chắc là đổi với hồn ma khác đấy."
Diêm Hạc lặp lại: "Đổi?"
Hoằng Huy rót trà rồi nói: "Ừ, chắc đổi bằng nhang hoặc nến. Tiểu quỷ âm phủ đều lấy cái này làm thức ăn mà."
Diêm Hạc chợt im lặng.
Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp tiểu quỷ bóng đè, cậu mặc áo choàng lấm bẩn ngồi trên giường ỉu xìu nhìn mình, cả người gầy nhom.
Nhìn không giống tiểu quỷ khá giả có nhiều nhang nến.
Rất dễ đoán được nhang nến đem ra đổi sừng tê là do tiểu quỷ dè sẻn để dành.
Thảo nào tối qua nâng niu như vậy.
Thấy người trước mặt đột nhiên im lặng, Hoằng Huy đang rót trà ngẩng đầu thắc mắc: "Sao tự dưng hỏi chuyện này?"
Người đàn ông ngồi trên ghế dài không trả lời mà chỉ cúi đầu uống một hớp trà, hồi lâu sau mới nói: "Không có gì."
Anh cười khẽ: "Trước kia toàn gặp ác quỷ mong tôi chết."
"Đây là lần đầu thấy tiểu quỷ mong tôi khỏe mạnh đấy."
———
Chín giờ tối.
Mộ Bạch quen thuộc lẻn vào biệt thự rồi bay tới phòng khách, lập tức nhận ra điều kỳ lạ.
Cậu hít mũi, ngửi thấy một mùi hương quyến rũ thoang thoảng trong phòng khách.
Mộ Bạch không thể tả rõ đó là mùi gì, nhưng theo bản năng cậu mơ màng lần theo mùi hương kia tới phòng làm việc.
Trong phòng bật đèn sáng trưng, trên bàn làm việc đơn giản đặt một chồng hồ sơ.
Người đàn ông ngồi trên ghế chống tay dưới hàm, mắt hơi cụp xuống, trầm tĩnh xem hồ sơ.
Mộ Bạch liếm môi.
Cậu phát hiện càng đến gần người đàn ông thì mùi thơm ngào ngạt kia càng nồng hơn, hệt như nước mơ ướp đá trong chén bạch ngọc tỏa ra hơi lạnh dưới ánh nắng chói chang.
Mát lạnh hấp dẫn.
Tiểu quỷ hít mũi, đôi mắt lóe sáng nhìn người đàn ông chằm chặp.
Diêm Hạc dựa lưng vào ghế, theo thói quen sửa lại Phật châu trên cổ tay như mọi khi.
Nhưng chỗ kia trống trơn.
Giờ anh mới nhớ ra Phật châu đeo lâu ngày bị nứt nên đã đưa cho Hoằng Huy sửa lại.
Mới đầu Diêm Hạc không để ý lắm.
Tác dụng của chuỗi Phật châu này là trấn áp thể chất cực âm của anh và bớt thu hút tà ma chứ không phải để siết chết ác quỷ.
Hơn chín giờ đêm, màn cửa trong phòng làm việc khẽ đung đưa, tiểu quỷ mặc áo bào xám lẻn vào như một làn khói.
Cậu ngồi trên bàn huơ chân nhìn anh làm việc.
Chắc nhìn thấy gì đó nên tiểu quỷ tò mò chồm sang, cách anh cực kỳ gần.
Diêm Hạc dừng bút lại rồi hơi ngước mắt lên, nhìn thấy hàng mi dài rậm của tiểu quỷ đang cúi đầu, hệt như một chiếc quạt giấy.
Vì không đeo Phật châu nên hôm nay anh nhạy cảm với âm khí hơn bình thường gấp trăm ngàn lần.
Thế nên tối nay anh có thể cảm nhận rõ âm khí lạnh buốt của tiểu quỷ trước mặt, còn bao trùm lấy anh.
Không hiểu sao đêm nay đôi mắt tiểu quỷ sáng ngời, cực kỳ bám anh.
Hệt như đêm đầu tiên nằm sấp ở đầu giường háo hức chờ anh, trở lại làm cái đuôi nhỏ của anh.
Dù đọc hồ sơ không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên bàn.
Mộ Bạch cúi đầu nhìn chữ trên hồ sơ, đột nhiên đọc lẩm nhẩm: "Diêm...... Hạc."
Cậu đọc hơi chậm, có vẻ không chắc lắm.
Diêm Hạc.
Thì ra mục tiêu mới của cậu tên Diêm Hạc.
Mộ Bạch ngẩng đầu lên, phát hiện người đàn ông trước mặt cũng ngẩng đầu, đôi mắt hẹp dài tựa như hồ sâu phẳng lặng.
Chẳng biết anh nhìn gì trong không khí mà lại khiến Mộ Bạch có ảo giác mình bị nhìn chằm chằm.
Nhưng người trước mặt chỉ là người thường chứ không phải hồn ma, cũng chẳng phải quỷ sứ nên không thể nào thấy được cậu.
Tiểu quỷ ngoái đầu ra sau, muốn biết rốt cuộc người đàn ông đang nhìn gì.
Ngay khi cậu quay đầu thì người đàn ông đứng dậy, gió đêm mát lạnh thổi qua khóm cây ngoài cửa sổ, tấm màn cũng bay phấp phới.
Người đàn ông tới trước bệ cửa sổ cột lại tấm màn lắc lư.
Thì ra là nhìn màn cửa.
Tiểu quỷ ngồi trên bàn huơ chân, hai tay chống lên mặt bàn, ngả người ra sau rồi nghiêng đầu nhìn người đàn ông trở lại bàn làm việc.
Đợi Diêm Hạc đứng dậy, tiểu quỷ bay lên như thường lệ rồi thuần thục vòng tay ôm cổ người đàn ông, thoải mái đu lên lưng anh.
Vì đêm nay mùi trên người anh quá thơm nên tiểu quỷ nhịn không được dụi đầu vào cổ anh hít trộm mấy hơi.
Người đàn ông chợt dừng bước rồi đứng im tại chỗ.
Mộ Bạch thò đầu ra, tựa cằm lên vai người đàn ông rồi nghiêng đầu nghi hoặc nhìn anh.
Yết hầu Diêm Hạc nhấp nhô, không có Phật châu nên anh có thể cảm nhận rõ ràng tiểu quỷ bám vào lưng mình.
Hồn ma vốn không có trọng lượng, càng không có thực thể, nhưng âm khí có thể ngưng tụ thành thân hình hồn ma.
Người sống không có âm khí nên không thể tiếp xúc với hồn ma, hồn ma chỉ có thể tiếp xúc với hồn ma mà thôi.
Trước đây Phật châu có thể ngăn chặn hầu hết tà ma và âm khí.
Vì vậy dù Diêm Hạc có thể chất cực âm, cực kỳ nhạy cảm với âm khí nhưng đeo Phật châu vẫn có thể làm ảnh hưởng của âm khí giảm đi đáng kể.
Nhưng bây giờ Phật châu không có trên người nên Diêm Hạc càng cảm nhận âm khí rõ hơn.
Trước kia tiểu quỷ bám vào lưng, anh chỉ cảm nhận được một làn khí mát lạnh tới gần.
Nếu tiểu quỷ tựa đầu lên vai anh thì làn khí kia sẽ gần hơn một chút, cả vùng cổ lạnh buốt.
Nếu tiểu quỷ ngẩng đầu lên không dựa vào anh thì làn khí kia sẽ cách xa một chút, cổ cũng không lạnh nữa.
Nhưng lúc này Diêm Hạc có thể cảm nhận rõ ràng thân hình cụ thể của tiểu quỷ do âm khí ngưng tụ.
Tiểu quỷ sau lưng không còn là một làn khí mơ hồ mà là một thiếu niên có thân hình gầy gò.
Thân thể mảnh khảnh kề sát người anh, từ trước đến giờ anh vẫn không biết thì ra hai chân tiểu quỷ vòng quanh eo mình.
Diêm Hạc nhớ rõ trước đây tiểu quỷ đu lên người mình chỉ vòng tay ôm cổ chứ không hề quặp chân quanh eo mình.
Từ lúc nào tiểu quỷ học được tư thế quặp eo đu lên người mình thế hả?
Diêm Hạc xoa mi tâm, cố lờ đi cảm giác bên hông, hồi lâu sau mới nhấc chân đi tới phòng tắm.
Quả nhiên lúc tắm rửa tiểu quỷ không đu trên người nữa, vừa vào phòng tắm cậu lập tức nhảy xuống ngay.
Diêm Hạc cứ tưởng tắm xong nằm trên giường là ổn.
Dù sao trên giường tiểu quỷ cũng sẽ không đu lên người anh mà chỉ ngoan ngoãn chờ anh chìm vào giấc ngủ.
Vì vậy dù không có Phật châu thì tiểu quỷ trở mình cũng có thể lăn xuống giường kia vẫn rất khó làm gì được anh.
Diêm Hạc hết sức yên tâm.
Cho đến nửa đêm, hơi thở của Diêm Hạc đang ngủ say trở nên gấp rút, lông mày khẽ nhíu lại, dường như nhận ra mình bị đè không nhúc nhích được.
Anh mau chóng tỉnh ngủ.
Nhưng cũng không hẳn là tỉnh đúng nghĩa.
Đầu óc anh rất tỉnh táo, có thể nghe được âm thanh nhưng thân thể lại hoàn toàn mất khống chế, không thể động đậy, không thể mở mắt, cũng không cách nào lên tiếng.
Diêm Hạc lập tức hiểu ra mình đang bị bóng đè.
Nửa đêm âm khí vốn đã mạnh, cộng thêm không có Phật châu trên người nên lần này anh khó tránh khỏi bị bóng đè.
Nhưng người khác bị bóng đè chỉ thấy toàn thân bất lực không nhúc nhích được, còn Diêm Hạc có thể chất cực âm nên chẳng những toàn thân không nhúc nhích được mà còn cảm nhận rõ ràng tiểu quỷ bên cạnh từ từ tới gần.
Nửa đêm âm khí mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Diêm Hạc nhắm mắt lại, cảm nhận rõ ràng thân hình mảnh khảnh của thiếu niên nằm đè lên mình, nửa khuôn mặt rúc vào cổ mình dụi dụi như mèo con.
Hình như đêm nay thiếu niên rất thích mùi hương trên người anh nên dán sát vào anh.
Âm khí dày đặc khiến xúc cảm trên tóc thiếu niên cực kỳ rõ ràng, tóc cọ vào cằm khiến người ta ngứa ngáy.
Lúc này Diêm Hạc mới nhớ ra đêm nay mình tháo Phật châu nên tiểu quỷ không thể cưỡng lại được thể chất cực âm của anh.
Vì vậy mới có biết bao ác quỷ biết rõ đấu không lại anh mà vẫn nối đuôi nhau chạy tới chịu chết.
Tiểu quỷ ôm anh bằng cả hai tay như ban ngày, hài lòng nằm trên người anh, thỉnh thoảng muốn ăn tinh thần khí của anh nên ngửa đầu áp vào mặt anh.
Gò má thiếu niên mịn màng lạnh buốt, quàng tay ôm anh, rúc vào ngực anh trong tư thế gần như ỷ lại, áo bào xám rộng thùng thình xếp chồng lên nhau.
Diêm Hạc nhắm mắt, trong bóng tối tĩnh mịch nghe được tiếng thở d,ốc và tiếng tim đập của mình.
Tiểu quỷ ăn uống no nê dần ngủ say, trong lúc ngủ không hề an phận, dần buông lỏng cánh tay ôm chặt anh.
Nhưng Diêm Hạc chưa kịp thở phào thì đã cảm nhận được thiếu niên ngủ say trở mình rồi lẩm bẩm nói mớ.
Dù thiếu niên quay lưng đi thì vẫn kề sát người anh, nằm trong lòng anh hệt như chú mèo con cuộn tròn.
Thiếu niên suốt ngày mặc áo choàng lấm bẩn, chỉ lộ ra phần cổ và xương quai xanh, nhìn gầy gò mỏng manh nhưng chỗ có thịt lại tròn trịa đầy đặn, mềm mại dựa sát vào anh.
Nếu chỉ ngoan ngoãn dựa thì cũng thôi đi, nhưng tiểu quỷ đi ngủ không bao giờ nằm yên, chẳng những hay cựa quậy mà còn thường xuyên cọ xát lung tung.
Tiểu quỷ hay quấn chăn rồi dụi dụi trong lúc ngủ mê, chân cũng đạp loạn xạ, đạp trúng người còn lẩm bẩm nói mớ vài câu, nhất định phải đạp mấy cái mới chịu.
Toàn thân Diêm Hạc không nhúc nhích được, thái dương ẩn nhẫn nổi gân xanh, tiếng thở d,ốc dần trở nên nặng nề.
Áo ngủ mùa hè mỏng manh dính sát vào người, qua lớp vải anh vẫn có thể cảm nhận được chỗ mềm mại kia vừa tròn vừa mẩy, hoàn toàn trái ngược với xương mu cứng rắn của anh.
Đã vậy đêm nay tiểu quỷ còn cực kỳ thích mùi hương trên người anh, trong lúc ngủ cũng phải rúc vào ngực anh.
Nhưng anh lại hết sức nhạy cảm với âm khí.
Diêm Hạc nhắm nghiền mắt, trong đầu niệm chú Thanh Tâm, nhưng đọc một hồi gân cổ cũng nổi lên.
Chẳng biết qua bao lâu.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Diêm Hạc cảm nhận được cơ thể nhẹ bẫng, cảm giác bị đè cũng biến mất.
Anh mơ màng mở mắt ra, trong phòng ngủ vẫn tối om nhưng ngoài trời đã tảng sáng, hừng đông mờ nhạt ló dạng sau đám mây.
Màn cửa đang bay phất phơ nhưng không hề có gió.
Diêm Hạc nhúc nhích ngón tay, phát hiện ngón tay có thể động đậy, cơ thể lúc nãy mất khống chế cũng dần bình thường lại.
Anh điềm tĩnh ngồi dậy trên giường rồi đưa tay trái lên xoa cổ, nhắm mắt xoay cổ, dưới mắt thâm quầng.
Sáu giờ sáng.
Trong chùa Chung Minh ở ngoại ô xa xôi, Hoằng Huy đang ăn đồ chay thì nhận được một cuộc điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia hình như mất ngủ cả đêm nên hơi nóng nảy, khàn giọng hỏi: "Chừng nào mới sửa xong Phật châu?"
Hoằng Huy sững sờ, ngập ngừng hỏi người trong điện thoại: "Anh là...... Diêm Hạc à?"
Dù sao gọi điện lúc sáng sớm thật sự không giống tác phong của Diêm Hạc, tính anh luôn trầm tĩnh, ngay cả chuyện tạo nghiệp cũng chẳng buồn đoái hoài.
Sáng sớm đột nhiên gọi tới hỏi hắn sửa Phật châu xong chưa, đúng là kỳ quái mà.
Người ở đầu dây bên kia không nói gì, hồi lâu sau mới ủ dột "ừm" một tiếng.
Hoằng Huy suy nghĩ rồi do dự nói: "Phật châu vẫn chưa sửa xong, giờ chỉ mới sửa được ba viên chánh kiến, chánh tư duy và chánh ngữ thôi. Năm viên còn lại vẫn có vết nứt."
Diêm Hạc im lặng một lát rồi nói: "Ba viên thì ba viên. Tối nay tôi lái xe tới lấy."
Chợt nghĩ đến chuyện gì, anh dừng một lát rồi nói với vẻ như đang chịu đựng cực hình: "Thôi. Giờ tôi đi lấy ngay đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT