Hình dáng vuông vức, có thể phát sáng, có thể phát ra âm thanh, quan trọng nhất là có thể làm việc.
Hắc Bạch Vô Thường chỉ dùng món đồ chơi mới lạ tên máy tính này một lúc thì đã xử lý hết mọi việc tồn đọng.
Điều này khiến không ít quỷ sứ âm phủ ghen tị, thường xuyên chen chúc trước bàn làm việc của Hắc Bạch Vô Thường để tranh nhau nhìn món đồ chơi mới lạ tên máy tính này.
Tiếc là Hắc Bạch Vô Thường giấu thứ này rất kỹ, hiếm khi nào lấy ra.
Đùa à, lỡ cái máy tính này bị quỷ khác lấy đi e là còn lâu mới đòi được.
Nhất thời các quỷ sứ âm phủ đều ngóng trông Hắc Bạch Vô Thường đi làm việc sớm để bọn họ tha hồ ngắm món đồ chơi mới lạ này.
———
Ngoại ô Tân Thị.
"Hai tiếng, hết thời gian này ngươi sẽ trở về trạng thái hồn phách."
Bạch Vô Thường thu lại ngón tay ấn trên trán tiểu quỷ rồi cầm xích sắt dặn dò: "Tốt nhất là rời xa đám đông trước khi thực thể sắp biến thành hồn phách. Nếu không dễ hù dọa người sống lắm."
Mộ Bạch gật đầu lia lịa.
Bạch Vô Thường tươi cười xua tay: "Đi đi."
Mộ Bạch quay đầu bay vút tới biệt thự.
Phòng ngủ trong biệt thự tối om.
Mộ Bạch ngồi trên cửa sổ nhìn sang cửa sổ phòng làm việc, phát hiện phòng làm việc cũng tối thui.
Cậu dứt khoát bay vào phòng ngủ tới cạnh giường, khom người cởi giày rồi cẩn thận đặt ở cuối giường.
Tiểu quỷ leo lên giường lớn trải chăn bông êm ái, nhịn không được lăn lộn mấy vòng, hai mắt lóe sáng như sao chờ Diêm Hạc về nhà.
Cách bài trí giường lớn giống hệt trước đây, thậm chí tiểu quỷ còn tìm được thoại bản dưới gối mình.
Mộ Bạch nằm sấp trên giường trùm chăn, mới lật xem mấy trang thoại bản đã bắt đầu buồn ngủ.
Mấy ngày trước chạy khắp nơi câu hồn với Hắc Bạch Vô Thường quả thực tốn không ít sức lực.
Tiểu quỷ cố thức một hồi, muốn đợi Diêm Hạc về để nói với anh mình sắp có thực thể rồi, nhưng đầu cứ gục lên gục xuống, nhịn không được ngủ thiếp đi.
Chín giờ tối.
Cửa phòng ngủ bị một bàn tay trắng trẻo lộ rõ khớp xương mở ra, người kia vừa tháo cà vạt vừa mang dép đi tới tủ đồ tìm áo ngủ.
Dường như nhận ra điều gì nên Diêm Hạc giật mình quay đầu nhìn chiếc giường lớn màu xám nhạt.
Trên giường phồng lên một khối nhỏ, tiểu quỷ có mái tóc hơi rối ngủ say sưa, tóc mái lòa xòa phủ lên hàng mi dài rậm.
Diêm Hạc thả chiếc cà vạt trong tay ra rồi chậm rãi đi tới, nhìn tiểu quỷ mấy ngày nay bận đến nỗi chân không chạm đất ngủ trên giường.
Anh ngồi ở đầu giường, nhìn khuôn mặt tiểu quỷ trước kia gầy nhom mà giờ bầu bĩnh hơn nhiều, nằm trên gối nhìn phúng phính rất đáng yêu.
Diêm Hạc nghĩ thầm đều do mình nuôi cả.
Anh từ từ dùng tinh thần khí của mình và nhang để nuôi tiểu quỷ mập lên, không còn bộ dạng ốm đói ngực dán vào lưng như trước nữa.
Diêm Hạc cong môi, trái tim tựa như hồ băng tan chảy vào xuân, những cảm xúc trìu mến róc rách chảy xuôi không sao ngăn được.
Thấy tóc trên trán tiểu quỷ rũ xuống chóp mũi, Diêm Hạc đưa tay ra rồi bất chợt khựng lại, giờ mới nhớ mình không thể chạm vào tiểu quỷ trước mắt.
Mãi đến khi tiểu quỷ ngủ say cảm nhận được gì đó nên mơ màng mở mắt ra.
Cậu thấy Diêm Hạc đang ngồi cạnh giường nhìn mình.
Mộ Bạch chớp mắt rồi giơ tay lên sờ má người trước mắt, trông thấy Diêm Hạc sững sờ tại chỗ.
Xúc cảm lành lạnh trên má vô cùng chân thực, chân thực đến nỗi khiến anh tưởng mình đang mơ.
Mộ Bạch thấy người trước mắt ngỡ ngàng nhìn mình, ngón tay chạm vào má Diêm Hạc khẽ nhúc nhích, không ngờ làm kinh động người trước mắt.
Diêm Hạc vô thức giơ tay lên, bàn tay nắm lấy ngón tay tiểu quỷ trên má, dường như đã nhận ra mình có thể chạm vào tiểu quỷ nên hơi thở trở nên gấp gáp.
Anh khàn giọng gọi: "Đại nhân."
Tiểu quỷ ngồi trên giường để mặc anh nắm tay mình, nghiêng đầu nhìn anh hỏi: "Sao cơ?"
Diêm Hạc không nói gì, yết hầu nhấp nhô mấy lần mới khàn khàn hỏi có phải mình đang mơ nên mới chạm vào cậu được không.
Lần đầu tiên thấy bộ dạng này của người trước mắt, Mộ Bạch nhớ lại trước đây Diêm Hạc rất hay trêu mình, thế là cũng nảy ra ý chọc ghẹo.
Diêm Hạc khựng lại giây lát, anh vốn có bệnh sạch sẽ nhưng không hề để ý mình vừa đi làm về, chưa thay đồ ở nhà mà để nguyên áo sơmi và quần tây lên giường.
Anh hỏi: "Ngủ thêm lát nữa được không?"
Ngay cả trong mơ, giọng nói người trước mắt cũng trầm thấp như dỗ dành, sợ nói to một chút sẽ làm giấc mộng này tan biến.
Bàn tay đặt trên gối của Mộ Bạch bị nắm lấy, năm ngón đều bị giữ chặt, anh đan tay mình vào tay cậu rồi nắm thật chặt.
Mặc dù người đàn ông nằm trước mặt nói ngủ thêm lát nữa nhưng từ đầu đến cuối không hề nhắm mắt, chỉ nắm tay cậu và nhìn cậu chăm chú, thật lâu sau vẫn không nói gì.
Vành tai Mộ Bạch đỏ lên, cậu nắm chặt tay Diêm Hạc rồi lẩm bẩm nói không phải mơ đâu.
Cậu nói: "Tôi làm việc cho một người rất lợi hại, người kia có thể giúp tôi ngưng tụ thực thể. Có thực thể rồi chúng ta sẽ lại giống như trước đây."
Mộ Bạch sờ lên mi mắt Diêm Hạc, mềm giọng nói với anh: "Chỉ là không được lâu lắm."
Nhưng cậu sẽ cố gắng làm việc để Hắc Bạch Vô Thường trả thêm thù lao, kéo dài thời gian ngưng tụ thực thể.
Diêm Hạc không nói gì mà xoa đầu cậu, khàn giọng nói: "Ừ."
Tiểu quỷ cảm thấy người trước mắt có vẻ không vui lắm, cậu ngồi dậy, do dự một lát rồi hỏi: "Anh không thích à?"
Diêm Hạc nói thích chứ.
Tiểu quỷ yên tâm lại, vui vẻ nằm xuống rúc vào ngực Diêm Hạc, hai mắt lóe sáng như sao, ngẩng đầu hôn cằm Diêm Hạc một cái.
Cậu ngây thơ nói: "Tôi cũng thích lắm."
"Thoại bản nói hai người ở bên nhau phải thường xuyên ôm ấp thân mật thì tình cảm mới khắng khít, nếu tôi cứ làm quỷ mãi thì chúng ta đâu thể thân mật được......"
"Nhưng giờ tôi có thể biến thành người rồi, sau này chúng ta sẽ thân mật với nhau......"
Diêm Hạc cảm nhận được đôi môi mềm mại lướt qua cằm mình, tiểu quỷ trước mắt nhìn anh, ngây thơ nói sau này phải thân mật nhiều hơn như thoại bản nói mới được.
Yết hầu anh nhấp nhô, thấp giọng nói: "Đại nhân, thân mật trong thoại bản không phải thế này đâu."
Tiểu quỷ nghĩ ngợi, sau đó vươn tay ôm vai Diêm Hạc, ôm eo Diêm Hạc, nói mình biết rồi.
Gần thêm chút nữa.
Thoại bản đều nói vậy mà.
Diêm Hạc nhìn người trong lòng rồi cúi đầu hôn lên môi cậu.
Tiểu quỷ ngẩn người, cảm thấy xúc cảm ấm áp vừa chạm vào đã lập tức rời đi.
Diêm Hạc bảo cậu đây mới là thân mật.
Tiểu quỷ chớp mắt, nghĩ thầm mình thấy cái này trong thoại bản từ lâu rồi.
Trong thoại bản hay nói lúc thân mật toàn thân bủn rủn, không thở nổi, ngón tay tê dại, muốn nhấc tay lên cũng không được.
Nhưng giờ chỉ có xúc cảm ấm áp trên môi chứ không có những cảm giác mà thoại bản mô tả.
Xem ra thoại bản nói chẳng đúng gì cả.
Nhưng tiểu quỷ cũng không ghét cảm giác ấm áp này.
Cậu ngẩng đầu lên, bắt chước Diêm Hạc ngây ngô hôn một cái, sau đó lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ, nghiêm túc nói với anh: "Tôi biết chứ. Đây mới là thân mật nè."
Diêm Hạc cười, thấp giọng nói: "Đại nhân học nhanh thật."
Tiểu quỷ hết sức thích thú.
Thế là cậu nhổm dậy hôn môi Diêm Hạc thêm cái nữa như chờ được khen.
Quả nhiên Diêm Hạc cong môi khen cậu.
Giờ tiểu quỷ đã hiểu tại sao mấy người trong thoại bản rất thích thân mật.
Hôn một cái cũng được khen giỏi, tiểu quỷ cảm thấy trên đời này không có gì hời hơn thế.
Cậu ngồi trên giường, lại cúi xuống hôn Diêm Hạc một cái, vừa định ngồi thẳng dậy chờ khen thì gáy bị một bàn tay giữ chặt.
Tiểu quỷ ngẩn ngơ, chỉ thấy bàn tay kia níu cổ mình xuống, thậm chí Diêm Hạc nằm dưới còn xoay người đổi vị trí với cậu.
Giờ cậu nằm dưới còn Diêm Hạc nằm trên, ngón tay sau gáy cậu bắt đầu xoa nhẹ.
Một giây sau, đầu răng áp vào môi tiểu quỷ bỗng nhiên bá đạo cạy mở môi cậu, mút ra tiếng chùn chụt.
Mãnh liệt đến nỗi không cho cậu cơ hội thở dốc, răng môi Mộ Bạch bị ép mở ra, đầu lư.ỡi ướt át đỏ hồng quét qua hàm, liếm nhẹ rồi mút vào, lúc nhẹ lúc nặng, mang theo tính chiếm hữu và hung hãn ngất trời.
Nước bọt nuốt không kịp chảy từ khóe môi đến xương quai xanh, Mộ Bạch cảm thấy dưỡng khí trong ngực đều bị hút cạn, hệt như người sắp chết run rẩy ôm cổ người trước mắt.
Người trước mắt bóp má cậu, vừa cười vừa thấp giọng dỗ dành, lúc thì dỗ đại nhân há miệng ra, lúc thì cười hỏi đại nhân không thở được thì sau này làm sao thân mật với mình đây.
Đến cuối cùng, Mộ Bạch bám vào vai Diêm Hạc, mi mắt ướt sũng, toàn thân mềm nhũn, nghẹn ngào mờ mịt tự hỏi sao chẳng giống thoại bản chút nào hết vậy?
Trong thoại bản có nói phải hôn như muốn nuốt chửng người ta đâu.
Diêm Hạc vui sướng hôn lên mắt tiểu quỷ rồi lại vu/ốt ve môi cậu, hỏi tiểu quỷ nghỉ ngơi xong chưa, xong rồi thì lại thân mật tiếp.
Mộ Bạch giật nảy mình, lắc đầu nguầy nguậy nói không thân mật nữa, nhưng nhớ lại người đòi thân mật trước là mình, nhất thời không biết làm sao cho phải.
Cậu đành cứng cổ nói muốn thân mật cũng được nhưng mình phải là bên chủ động, người trước mặt không được nhúc nhích.
Diêm Hạc gật đầu đồng ý.
Tiểu quỷ do dự hôn một cái, phát hiện Diêm Hạc không nhúc nhích mà chỉ dịu dàng hôn lên môi cậu.
Tiểu quỷ được hôn vô cùng dễ chịu, đang hôn say sưa thì chợt nghe Diêm Hạc gọi mình: "Đại nhân."
Tiểu quỷ mở mắt ra, ngây thơ nhìn người trước mặt.
Diêm Hạc hôn môi cậu một cái rồi hỏi: "Chừng nào chúng ta thành thân?"
Tiểu quỷ sững sờ, lập tức ngẩn ngơ ngồi dậy.
Thành thân?
Mặc dù cậu đã nói với tổ tông Mộ gia rằng mình sẽ cưới nam thê.
Nhưng vẫn chưa nói với A Sinh mình đã tìm cho y một thiếu nãi nãi chân to mang giày cỡ bốn mươi bốn!
Thảo nào mấy ngày nay cậu cứ cảm thấy mình quên mất gì đó!
Thì ra là quên nói với A Sinh chuyện này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT