Ánh trăng vằng vặc rọi xuống nghĩa địa ở ngoại ô.

Những vệt sáng lốm đốm chiếu qua kẽ lá trên chạc cây rậm rạp, nhẹ nhàng đung đưa theo gió.

Thiếu niên mặc áo bào trắng như tuyết nằm trên mặt đất phủ kín thư, tay cầm lá thư giơ lên, vành tai đỏ ửng.

Cậu lật người lại, lá thư bay phất phơ trong gió, phủ lên chóp mũi cậu, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời.

Xưa nay tiểu quỷ chỉ thấy những lời thổ lộ tâm tình này trong thoại bản chứ có bao giờ thấy ngoài đời đâu, giờ vành tai đỏ bừng sắp lan ra tới cổ.

Mặc dù bộc bạch tình cảm nhưng từng chữ đều khắc chế, chẳng có chút lỗ mãng nào.

Cũng không biết người kia viết bao nhiêu và viết bao lâu mà thư đốt xuống phủ kín mặt đất.

Tiểu quỷ nghiêm mặt nghĩ toàn dỗ ngon dỗ ngọt người ta thôi, nhưng lại lấy lá thư trên chóp mũi xuống rồi cẩn thận xếp lại áp vào ngực.

Ma da ở cạnh nhìn đống thư rồi lại nhìn tiểu quỷ cẩn thận xếp thư từng li từng tí.

Y cũng cầm lên một bức, cúi đầu tự hỏi rốt cuộc trong đây viết gì mà khiến thiếu gia nhà mình đọc say sưa như vậy.

Nhìn một hồi, thiếu gia gọi hắn: "A Sinh."

Ma da ngẩng đầu lên.

Ánh mắt Mộ Bạch phức tạp, nói khẽ: "Hình như ngươi cầm ngược rồi kìa."

Ma da xoay lá thư lại, nhịn không được hỏi: "Thiếu gia, trên này viết gì thế ạ?"

Ánh mắt Mộ Bạch trốn tránh, nói qua loa: "Ngươi không hiểu đâu."

Ma da nghiêm túc để thư xuống.

Chẳng bao lâu sau, y nghe thiếu gia nhà mình hỏi: "A Sinh, ngươi đã bao giờ thích cô nương nào chưa?"

Ma da sững sờ quay đầu nhìn thiếu gia nằm dưới đất giơ thư lên, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi y: "Ngươi có biết đó là cảm giác gì không?"

Ma da chưa từng thích cô nương nào nên lắc đầu nói: "Không ạ."

Mộ Bạch cũng không biết.

Thoại bản cậu đọc toàn là giang hồ chém giết, trong cốt truyện ly kỳ gay cấn cảm nhận được nhiệt huyết dâng trào khi trừ gian diệt ác.

Nhưng lá thư ôm trong ngực như vừa cháy hết, nóng đến nỗi làm tim cậu đập mạnh theo.

Lạ thật.

Rõ ràng cậu không hút tinh thần khí, xung quanh cũng chẳng có tinh thần khí mà người sống tỏa ra khi ngủ say, nhưng giờ lại giống như chìm vào một làn tinh thần khí thơm ngọt.

Mặt cũng nóng lên mà cậu không hề nhận ra, chân như giẫm trên bông gòn.

Tiểu quỷ lăn lộn mấy vòng trên đống thư, hoàn toàn không biết ma da nghiêm túc cầm thư đi tìm quỷ khác thỉnh giáo.

Ma da cứ tưởng trên giấy viết gì đó liên quan đến thân phận hai người, muốn chia sẻ với thiếu gia nhà mình nên cầm thư đi tìm một tiểu quỷ biết chữ.

Cách đó không xa, ma da ngồi xổm trên mặt đất, nghe tiểu quỷ khác đọc chữ trên thư cho mình nghe: "...... Nai kêu ô ô, nhởn nhơ ăn cỏ."

Ma da nghe không hiểu lắm.

Nai kêu ô ô là sao.

Ăn thì ăn đi, kêu gì mà kêu.

Hèn gì thiếu gia nhà y lật qua lật lại rồi giơ thư lên xem.

Quả thực rất khó hiểu.

Tiểu quỷ biết chữ hỏi y có cần giải thích không, ma da lắc đầu nói không cần.

Thiếu gia nhà y còn không hiểu thì làm sao tiểu quỷ bên cạnh hiểu được.

Ma da cho tiểu quỷ một cây nhang, sau khi bay về thì càng thêm chăm chỉ phân loại tiền giấy đốt cho thiếu gia nhà mình.

Ngày hôm sau.

Chạng vạng tối lại có thư tới.

Lần này không chỉ đốt thư mà còn kèm theo nhang nữa.

Chắc vì biết bây giờ tiểu quỷ sẽ không đến chỗ mình hút tinh thần khí ban đêm nên sợ cậu đói bụng.

Mộ Bạch lật xem bó nhang, cứ thấy quen quen.

Mãi đến khi ma da nói với cậu: "Hình như đây là nhang hồi trước nhà nào đốt nhầm cho mình á."

Mộ Bạch lục nhang nhà kia đốt nhầm ra nếm thử, phát hiện hương vị giống nhau như đúc.

Đều là loại thượng hạng.

Mộ Bạch nhìn đống nhang kia hồi lâu mới mở thư ra.

Hôm nay thư không bộc bạch dỗ dành nữa mà chỉ tâm sự với cậu, kể cậu nghe những chuyện xảy ra trong ngày.

Thư viết mấy con cá đủ màu nuôi trong nhà dạo này hơi lờ đờ, cho ăn thì mới phấn chấn hơn, nhao nhao bơi tới giành đồ ăn.

Thư viết Nick Sassou ra mô hình mới nhưng phải đặt trước hai tuần, khi nào đặt được sẽ đốt cho cậu.

Trong thư còn nói robot hút bụi ở phòng khách hình như bị trục trặc nên không biết tránh vật cản, nhưng anh không tháo ra mà đưa tới hãng sửa chữa.

Trong thư còn nói mình nhớ đại nhân, chẳng biết sau khi về đại nhân còn nhớ mình không nữa.

Tiểu quỷ cầm lá thư, xoa xoa vành tai, nghĩ thầm Diêm Hạc lừa cậu lâu như vậy, còn lâu cậu mới nhớ anh.

Nhưng cuối cùng tiểu quỷ vẫn xếp thư ôm vào lòng.

Thư đốt tới ngày càng nhiều, mấy ngày tiếp theo, hộp đựng nhang đều chất đầy thư.

Nhang đốt tới cũng xếp thành đống, tiểu quỷ trước kia vì ăn một khúc nhang mà bị sặc đỏ cả mũi giờ gần như ngủ trên đống nhang.

Nhưng mấy ác quỷ hay cướp nhang gần nghĩa địa lại bặt vô âm tín, cứ như bốc hơi khỏi âm phủ vậy.

Một buổi chiều nọ, tiểu quỷ khoanh chân ngồi đọc thư như mọi ngày.

Trong thư Diêm Hạc vẫn kể mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra trong ngày.

Trong thư hỏi cậu có thích ăn nhang đốt gần đây không, nói mấy ngày nay chỉ đốt một loại nên định hôm nào đốt loại khác cho cậu đổi vị.

Trong thư còn nói dạo này Cố Đình rất hay gọi điện hỏi thăm cậu, muốn gọi video để gặp tổ tông nhưng anh không đồng ý, bởi vì anh cũng chẳng gặp được tổ tông Cố Đình.

Cuối thư vẫn nói anh nhớ cậu, mong cậu đừng quên mình.

Tiểu quỷ đọc hết thư, đọc xong tờ cuối cùng định xếp lại cất mới phát hiện còn một bức.

Lá thư kia nói mấy ngày nữa là đến sinh nhật mình, hỏi cậu có thể tới thăm một lát được không, chỉ tới nhìn mình rồi về cũng được.

Tiểu quỷ thoáng do dự, cuối cùng vẫn xếp thư cất vào hộp.

Cậu nằm trong nghĩa địa, gối đầu lên cánh tay, ngẩn người nhìn ánh trăng chiếu qua chạc cây rậm rạp.

Diêm Hạc là chủ tịch lớn.

Ở thời của cậu, người có thân phận như Diêm Hạc đón sinh nhật sẽ không thiếu người chúc mừng.

E là người xung quanh tặng quà chất cao như núi.

Không có cậu chúc mừng sinh nhật chắc cũng chẳng sao.

Hơn nữa......

Tiểu quỷ trở mình nhìn chiếc hộp màu đỏ thắm.

Lỡ lần này cậu bị Diêm Hạc bắt nữa thì sao.

Diêm Hạc có mắt âm dương mà.

Chạng vạng tối hôm sau.

Thư lại đốt tới đúng giờ.

Tiểu quỷ lật đến lá thư cuối cùng, Diêm Hạc vẫn hỏi cậu có tới dự sinh nhật mình không, chắc muốn để cậu yên tâm nên Diêm Hạc còn nói hôm đó Vệ Triết sẽ không xuất hiện, cậu cứ yên tâm mà tới.

Tiểu quỷ cất thư vào hộp, ma da bên cạnh hớn hở gọi cậu: "Thiếu gia."

"Hai ngày nữa là rằm tháng Bảy, nghe nói chợ quỷ sẽ mở bán suốt đêm, lâu lắm rồi chúng ta chưa ghé chợ quỷ chơi. Đến lúc đó ngài có muốn đi không?"

Thấy ma da hào hứng hiếm thấy, Mộ Bạch nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Vậy thì đi."

Ma da: "Vậy để ta đi chuẩn bị đã."

Đến lúc thiếu gia nhà y nên mua thêm quần áo rồi, còn phải mua cho thiếu gia nhà y mấy món đồ chơi mới ở chợ quỷ nữa.

Mộ Bạch nhìn theo ma da, ánh mắt vô thức rơi vào chiếc hộp màu đỏ thắm, hồi lâu sau mới nhớ ra.

Sinh nhật Diêm Hạc......

Hình như là rằm tháng Bảy thì phải?

————

Tết Trung Nguyên còn gọi là rằm tháng Bảy, là ngày hiếm hoi mà cô hồn dã quỷ được tự do đi lại.

Tương truyền vào Tết Trung Nguyên ma quỷ sẽ đi diễu hành, nhà nào cũng đóng kín cửa không dám ra ngoài.

Màn đêm buông xuống, đèn hoa mới lên.

"Nào nào nào —— Xem đi, nến bạc thượng hạng đấy!"

"Không có giả đâu, sao lại giả được chứ, ta làm quỷ mấy trăm năm rồi đấy, nếu bán hàng giả thì ta sẽ xuống địa ngục không bao giờ được đầu thai ——"

Con đường dài tràn ngập tiếng hò hét ầm ĩ, hồn ma qua lại nườm nượp, chen chúc nhốn nháo gần như không thể đi lọt.

Dưới đất đông nghịt, hồn ma trên trời cũng tấp nập bay lượn, ma quỷ đi lại ban đêm gần như phủ kín bầu trời.

Trước sạp nhỏ ở chợ quỷ, ma da lật mấy xấp vải đang bày, cảm thấy không tốt lắm nên hỏi con quỷ trước mặt còn loại vải nào khác không.

Tiểu quỷ bay lơ lửng sau lưng y, mặc áo bào trắng như tuyết, có vẻ hơi lơ đãng.

Ma da lấy nhang mình kiếm được ra mua vải cho thiếu gia, vừa quay đầu thì thấy Mộ Bạch nhìn quầy mặt nạ bên cạnh, chẳng biết đang nghĩ gì.

Quầy kế bên bán đủ loại mặt nạ đa dạng, tiểu quỷ ngồi lựa trước sạp.

Ma da vừa chọn một chiếc mặt nạ viền bạc cho tiểu quỷ thì thấy mắt cậu sáng lên, cầm lấy một chiếc mặt nạ đầu trâu dữ tợn.

Mộ Bạch giơ mặt nạ đầu trâu dữ tợn lên hỏi chủ sạp cái này bán bao nhiêu tiền.

Đương nhiên chủ sạp chưa bao giờ thấy quỷ nào chọn mua mặt nạ xấu cả.

Dù sao hắn bán mặt nạ là để mấy hồn ma che bớt vẻ xấu xí dữ tợn, có mấy hồn ma bộ dạng khi chết rất đáng sợ, ngay cả mình cũng nhìn không nổi.

Chủ sạp hờ hững báo giá, lập tức trông thấy tiểu quỷ trắng trẻo trước mặt móc tiền giấy ra khỏi túi.

Chẳng biết tiền giấy kia đã cất bao lâu mà nhăn dúm dó, cũng may chủ sạp không để ý mà đưa mặt nạ xấu hoắc cho tiểu quỷ.

Mộ Bạch nhờ ma da đeo mặt nạ đầu trâu cho mình.

Lần đầu tiên trong đời ma da không lập tức làm theo lời thiếu gia nhà mình, y giơ mặt nạ đầy lông có gắn hai cái sừng lên, chần chờ hỏi đi hỏi lại Mộ Bạch muốn đeo thật không.

Mộ Bạch gật đầu lia lịa, còn bảo ma da buộc dây mặt nạ chặt một chút.

Ma da đành phải làm theo.

Tiểu quỷ đeo mặt nạ đầu trâu sang quầy bên cạnh mượn ít máu trên cổ quỷ không đầu bôi lên cổ và tay mình, làm cho cả người vô cùng bẩn thỉu.

Thậm chí cậu còn đi nhặt một bàn tay rớt dưới đất rồi tìm sợi dây cột vào cổ mình.

Ma quỷ diễu hành, có mấy hồn ma phấn khích quá nên vứt tay chân bừa bãi.

Cuối cùng tiểu quỷ trùm thêm tấm vải ma da mới mua, đeo mặt nạ đầu trâu dữ tợn và bàn tay cụt, nhìn chẳng khác nào dã quỷ ngoài đường.

Ma da hỏi cậu định làm gì.

Tiểu quỷ ho khan một cái, nói mình phải đi công chuyện, đưa ma da đến một quán trà kể chuyện ở chợ quỷ rồi bỏ ra hai cây nhang gửi gắm ma da.

Gửi ma da xong, tiểu quỷ theo đoàn ma quỷ diễu hành tung bay giữa không trung, đèn hoa mới lên, nhà nào cũng đóng chặt cửa sổ vì sợ tết Trung Nguyên có mấy thứ dơ bẩn lọt vào.

Chỉ trừ một ngôi biệt thự.

Cổng biệt thự kia mở toang, mọi cửa sổ đều mở rộng như đang chờ ai đó.

Phòng khách bật đèn sáng trưng, trên bàn ăn đặt một tô mì trường thọ.

Người đàn ông mặc đồ ở nhà yên lặng ngồi cạnh bàn ăn, trước mặt là hai bộ bát đũa.

Tiểu quỷ toàn thân bẩn thỉu bay trên bãi cỏ, thấy đại sảnh trống trơn không có ai thì ngẩn ra.

Cậu cứ tưởng lúc này đại sảnh sẽ vô cùng náo nhiệt và đông nghịt người, ai ngờ trong đại sảnh chỉ có mỗi mình Diêm Hạc.

Tiểu quỷ do dự một hồi, cuối cùng rón rén bay tới gần cửa sổ, đeo bàn tay cụt nhìn Diêm Hạc trong phòng khách.

Hình như nhận ra gì đó nên Diêm Hạc quay đầu nhìn về phía cậu.

Tiểu quỷ vô thức lùi lại mấy bước, thấy Diêm Hạc chỉ nhìn thoáng qua rồi lại dời mắt đi.

Có vẻ như không nhận ra cậu.

Tiểu quỷ sửa sang mặt nạ đầu trâu trên mặt, sờ bàn tay cụt rồi lướt vào, ồm ồm nói: "Anh có thấy được tôi không?"

Thấy Diêm Hạc làm thinh, cậu lại ồm ồm nói nói mình là dã quỷ đi ngang qua, muốn vào kiếm ít nhang.

Cậu nghênh ngang huơ bàn tay cụt của mình, lượn một vòng trước mắt Diêm Hạc rồi chìa cái cổ bôi máu ra.

Diêm Hạc vẫn im lặng, tiểu quỷ đeo mặt nạ đầu trâu ồm ồm giục anh ăn mì trường thọ, nói lão trâu ta đây không chịu nổi đồ ăn bày trước mặt.

Có lẽ mặt nạ quá dữ tợn đáng sợ, bàn tay cụt đẫm máu lại ở ngay trước mắt, Diêm Hạc ngẩng đầu nhìn cậu rồi nghe lời cầm đũa ăn mì trường thọ.

Tiểu quỷ vui vẻ trở lại, ồm ồm nói lão trâu ta đây là một con quỷ trượng nghĩa, thấy anh đón sinh nhật một mình tội nghiệp nên tiện thể đón chung với anh.

Cậu huơ tay gãy, chỉ huy Diêm Hạc lấy bánh kem ra, thắp nến, tắt đèn rồi giục Diêm Hạc ước nguyện.

Diêm Hạc hết sức nghe lời, thắp nến xong rồi ước một điều, lúc cắt bánh kem còn hỏi cậu: "Ngưu đại nhân có muốn ăn một miếng không?"

Tiểu quỷ đeo mặt nạ đầu trâu ồm ồm hừ lạnh, nói mình sao có thể ăn món nhân gian chứ, giờ nảy lòng từ bi đón sinh nhật với anh đã là tốt lắm rồi.

Diêm Hạc cười nói cảm ơn Ngưu đại nhân, sau đó lại hỏi cậu tới gần thêm chút nữa được không, anh muốn nói cho cậu nghe điều ước lúc nãy.

Tiểu quỷ vừa ồm ồm nói anh ước gì đâu liên quan đến lão trâu ta đây vừa nhịn không được tới gần.

Ánh đèn phòng khách dìu dịu, tiểu quỷ đeo mặt nạ đầu trâu thò đầu tới, tò mò mở to mắt.

Một giây sau, đôi mắt người đàn ông trước bàn cong cong, cúi đầu hôn một cái lên đôi môi trên mặt nạ đầu trâu dữ tợn, nói cảm ơn Ngưu đại nhân, điều ước của mình được thực hiện rồi.

Tiểu quỷ sững sờ, sau đó hoảng hốt lộn nhào bay tới bay lui, hấp tấp phóng qua cửa sổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play