Tôi cầm trên tay một vài quyển sách, ngồi trong thư viện. Có lẽ tôi nên đến văn phòng của anh bố tôi một chuyến.
Nói là làm, tôi đến văn phòng của ông nhưng chỉ thấy một vài người dọn dẹp, hai vệ sĩ và Liam đang bàn chuyện gì đó. Tôi đứng ở bậu cửa. "Các anh có thấy ba tôi đâu không?"
Liam dừng cuộc trò chuyện lại, anh ta đứng thẳng người lên nhìn tôi. "Tôi nghĩ Boss đang nghỉ ngơi ở trong phòng."
- "Ok." Tôi rời khỏi văn phòng và đóng cửa lại. Đi nhanh đến phòng của ba tôi, tôi đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động, có lẽ mẹ tôi ở bên trong.
Tôi mở cửa, thằng nhóc Daniel chạy vụt ra ngoài, xém thì tông trúng tôi. Cái quái gì vậy? Tôi nhìn vào trong phòng, hơi sượng lại. Đống mỹ phẩm của mẹ tôi nằm lăn lóc trên sàn nhà, ba tôi nằm ngủ trên sofa với khuôn mặt đầy mỹ trang, chắc là thành quả của thằng oắt vừa rồi đây mà.
Tôi đi vào, gọi ba tôi dậy. Ông ấy ngáp ngắn ngáp dài rồi cuối cùng cũng chịu tỉnh giấc. "Gì đấy?"
- "Con muốn hỏi ba một số việc." Tôi đặt mấy quyển sách xuống bàn, tay rót đại ly nước uống cho đỡ khát.
Ổng nửa tỉnh nửa mơ, ngồi lê thê trên ghế. "Hỏi đi."
- "Ba biết rất rõ về nhà Chirstopher đúng không?"
- "Con đột nhiên hứng thú với bọn họ à?"
- "Chắc vậy." Ba tôi nhìn tôi, rồi cười sau khi nghe câu trả lời từ tôi.
Tôi hơi dè chừng, nhưng vẫn hỏi tiếp. "Ba có biết về con trai của Don Chirstopher không?"
Ba tôi dường như đang nhớ lại điều gì đó, ông đưa mắt nhìn lên trần nhà, tay xoa cằm. "Có lẽ.. Hình như đúng là bọn họ có một cậu con trai cùng thế hệ với con."
Ánh mắt của tôi có chút hiếu kì, tôi nhớ tên nhóc mà tôi đã gặp ở buổi đấu giá ấy cũng trạc tuổi tôi thì phải.
- "Ta đã gặp thằng nhóc đó hồi nó còn rất nhỏ. Nó có mái tóc vàng và đôi mắt xanh như ngọc, đẹp như pha lê. Nhưng ánh mắt của nó làm ta khó chịu, y như cha nó vậy."
Tôi chạy ra khỏi phòng, nhưng trước đó tôi dừng lại và quay đầu nói với ba tôi. "Ba biết gì không? Ba đẹp lắm đấy." Ý tôi là lớp trang điểm.
Sau khi tôi chạy ra thì mẹ tôi đồng thời bước vào, vẻ mặt bà càu nhàu. "Đi từ từ thôi, có gì mà vội vã vậy?"
Nhưng tôi chạy đi mất hút rồi. Ba tôi nhún vai cho qua, rồi rót lấy ly trà. Mẹ tôi bước vào, cái bình hoa trên tay bà rớt xuống khi bà nhìn thấy ba tôi. Không phải là do bà ngạc nhiên vì mặt ba tôi dính son phấn đâu, mà là đồ mỹ phẩm của bả lăn lóc dưới chân ba tôi, cây son yêu thích nhất của bả còn bị gãy làm đôi.
Và thế là bả nổi trận lôi tình, và người lãnh hậu quả là ba tôi. Phải mất vài giờ sau khi trích camera thì ổng mới được minh oan, nhưng trước đó ổng đã bị đập cho một trận te tua rồi.
Tôi ngồi trong phòng chơi với mấy đứa em, thằng Daniel mới bị mẹ ma sát cây chổi lông vào đít xong, nó đang gào inh ỏi lên kia. Còn con bé Vivian nó call video với thằng Erik trong phòng nhảy, à thì đam mê chung ấy mà.
Tôi gác chân lên bàn, ngửa lưng ra thế, úp quyển sách lên mặt và đọc chăm chú, à tại tôi sắp có kỳ thi cuối kỳ ấy mà. Đang lẩm nhẩm thì nhóc Daniel bước vào, nó xoa xoa cái mông.
- "Đau quá đi.." Tôi để ý thấy mồm nó ngậm cái gì kia.
- "Mày ăn gì đấy?"
- "Socola, bản đặc biệt."
- "Ai cho? Mày chôm trong phòng mẹ à?"
- "Bà Quick cho em. Bả bảo ăn socola sẽ không đau nữa."
Bà Quick là đầu bếp ở nhà tôi, vợ của lão bếp trưởng Pola người Ý. Tôi thấy nhà tôi như một cái liên hợp chủng quốc ấy, đâu đâu cũng thấy người nước ngoài.
Tôi đang cảm thấy chán. Rõ là buổi sáng nhưng trời lại lạnh như thế, tôi muốn cái gì đó ấm cúng. Thế là tôi đốt lửa trên lò sửa lên, nó là cái lò duy nhất trong căn nhà này, và chỉ trong căn phòng này.
Iris và Brenna vẫn ngủ cùng nhau, có lẽ khá lâu nữa chúng nó mới trở lại cuộc sống như thường ngày. Thằng Daniel ngồi xuống cạnh tôi, trước mặt lò sưởi.
- "Thấy đói quá." Nó mới nuốt xong viên socola.
- "Mới ăn sáng xong mà đã đói rồi à? Mày là heo hả?" Tôi hơ hai tay trước ngọn lửa. Cánh cửa phòng mở ra, một người làm ngó vào, bà ấy khá lớn tuổi.
- "Ôi trời! Tại sao mấy đứa không ngồi trong căn phòng có máy sưởi, mà lại chui rúc trong cái lò đó vậy? Các cô cậu bé của ta ơi, các con sẽ bị dính lọ nhem mất!"
- "Không sao đâu bà Frang! Thật tốt nếu bà có thể lấy cho chúng cháu một ít xúc xích và lạp xưởng, nhưng là đồ sống ấy!"
Bà ấy thở dài, lắc đầu ngán ngẩm. "Ta biết các con đang định bày trò, nhưng hãy tiết chế lại nhé!" Rồi bả rời đi, đóng cửa phòng lại.
- "Chị nghĩ em là động vật hay gì mà ăn đồ sống?"
- "Sủa đi."
Nó quạu lên, thế là hai đứa tôi đánh nhau. Bà Frang bước vô với đĩa xúc xích, lạp xưởng và vài cái xiên que. Tôi xiên nó lại rồi hơ vào đống lửa bên lò sưởi.
- "Điên à!" Thằng Daniel hét toáng lên. Nó ngơ ngơ ngác ngác. "Ăn làm sao được!"
- "Ai nói tao ăn?"
- "Chứ ai ăn? Chó ăn à?" Tôi gật đầu. Nó há hốc mồm.
Nhà tôi không chỉ có mỗi con Wen đâu. Chúng tôi còn nuôi cả bầy động vật, 1 con mèo trắng Ba tư, 2 con Pitbull, 3 con Perro, 1 con Husky, 2 con sói xám và trắng, 1 con đại bàng đầu trắng và cả 1 lũ quạ đen, kềnh kềnh. Tất nhiên, chúng tôi dư sức để kiềm chế bản tính hung hăng của chúng, chỉ tại ba tôi chưa có hứng nuôi hổ hay sư tử thôi chứ không thì chúng chẳng thoát được lồng sắt và xiềng xích.
Hình như lâu rồi tôi chưa đến trại huấn luyện. Tôi quay sang nhìn Daniel. "Mày đã thuần thục cách sử dụng súng chưa?"
Nó giật thót, chắc nó lại trốn tiết học của bà cô Annie đây mà. Bả sẽ lại gào ầm lên khi thấy nó cho coi. Annie là một trong những "nhân viên" có nhiệm vụ tra khảo, nên người bả lúc nào cũng tanh mùi máu, lại còn hung hăng nữa. Bởi thế nên bả dù đẹp thật nhưng tới giờ vẫn chưa thấy kết hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT