Nhưng những thứ này quá trừu tượng.

E rằng chỉ có chủ nhân của con chó hoang này mới nhận ra chỉ với một cái nhìn thoáng qua thôi.

Nhưng vào lúc này, Thượng Quan Tuyết vội vã tiến lên một bước, nói: “Bà Sáu, mau mau, xin mời bà vào trong!”

Thượng Quan Tỉnh xem ra cũng rất dè dặt, tiếp lời: “Bà Sáu, chúc mừng bà, mời bà vào trong!”

Trương Mặc Vũ đương nhiên cũng có thể nhìn ra vị phu nhân nhà giàu này là một quý nhân, vì vậy cũng làm. ra một động tác mời.

Ngay sau đó, mấy người Trương Mặc Vũ cùng chàng thanh niên bị chó cắn kia đều bước vào cửa tiệm.

Lâm Tư Ngữ đứng ở cửa hò hét: “Được rồi, được rồi, mọi người mau giải tán đi, giải tán đi, tiệm phong thủy hôm nay có khách quý, tạm thời đóng cửa”.

Mọi người đều hiểu rằng, nhân vật lớn của nhà họ Kim đến rồi thầy xem bói tất nhiên sẽ không tiếp đãi những vị khách khác nữa.

Mãi đến lúc này rất nhiều người đứng trước cửa mới sực tỉnh, có người kinh ngạc kêu: “Trời ạ, bị chó cắn vậy mà lấy được hai triệu tệ, tôi cũng muốn bị chó cắn!” 

“Chớ nói bị một con chó cắn, chỉ cần cho tôi hai triệu tệ, cho dù bị một đàn chó xâu xé cắn tôi cũng cam tâm Tình nguyện”.

“Đây mới chính là cái gọi là chó ngáp phải ruồi!”

Tuy nhiên, cũng có người như bừng tỉnh ra điều gì đó: “Trời ạ, thầy xem bói đó lợi hại quá mà, phán rằng người thanh niên kia sắp phát tài quả nhiên nhận được một số tiền lớn từ trên trời rơi xuống!”

“Đúng vậy, ai mà ngờ được một con chó lại có thể mang lại vận may lớn như vậy đây?”

“Gặp thần tiên rồi!”

Vào lúc này, đàm tiếu về Trương Mặc Vũ trong nháy mắt đã chuyển hướng, bất luận là người quay video tại chỗ hay một số người có chút tiếng tăm trên mang đều bắt đầu thổi phồng miễn phí cho anh.

Cái tên Trương Mặc Vũ như mọc cánh bay khắp. thành phố Kim Lăng, hấp dẫn được sự chú ý của nhiều người.

Trong cửa tiệm phong thủy, phu nhân nhà giàu đã yên vị.

Thượng Quan Tuyết và Thượng Quan Tỉnh thì kính cẩn đứng ở một bên, không dám đặt mông ngồi xuống, ngược lại Trương Mặc Vũ lại tùy ý ngồi ở một bên, xem  ra rất thanh thản tự nhiên.

"Thực ra Thượng Quan Tuyết và Thượng Quan Tỉnh gọi bà ấy là bà Sáu vì chồng bà ấy có một địa vị đặc biệt và được gọi là ông Sáu Kim.

Ông Sáu Kim năm nay bảy mươi ba tuổi, thuộc thế hệ lớn tuổi của nhà họ Kim, đồng thời cũng là một trong số ít ông lớn ở thành phố Kim Lăng.

Đừng nói Thượng Quan Tuyết và Thượng Quan Tỉnh, cho dù là gia chủ của nhà Thượng Quan đến đây cũng phải đối đãi với bà Sáu một cách khiêm nhường.

Bà Sáu thực ra rất dễ gần, tay bà ấy vẫn ôm không rời con chó lớn, cũng không ghét bỏ thân hình lấm lem của nó mà hỏi han ân cần, nói cục cưng gì đó phải chịu khổ rồi, đều tại mẹ không tốt...

Mà con chó lớn kia dường như cũng hiểu tiếng người, rất nhanh liền yên tĩnh lại.

Lúc này bà Sáu đã xin số thẻ của chàng thanh niên kia và kêu người chuyển tiền vào đó.

Đồng thời cũng làm rõ đầu đuôi câu chuyện.

Sau khi nghe nói Trương Mặc Vũ là thầy bói và tính ra cho người thanh niên kia một quẻ phát tài, ánh mắt nhìn Trương Mặc Vũ của bà ấy thoắt cái có chút thay. đổi.

Có vẻ như bà Sáu đặc biệt có hứng thú với anh. 

Mọi người hàn huyên vui vẻ một lúc, tay của chàng trai trẻ kia cũng được băng bó xong.

Đúng lúc này điện thoại anh ta "ting" một tiếng, thông báo tài khoản nhận được hai triệu tệ.

Anh ta lập tức hân hoan: “Tôi nhận được tiền rồi!”

“Hai triệu này là phần thưởng cho việc cậu giúp tôi tìm được Bối Bối, ngoài ra, tôi còn chuyển thêm cho cậu ba mươi ngàn tệ, coi như phí thuốc men cho việc bị chó cắn, không có vấn đề gì chứ?”

Người thanh niên vội vàng đáp: “Không vấn đề!”

Chẳng mấy chốc, bà Sáu lại chuyển thêm ba mươi ngàn cho anh ta.

Lúc này người thanh niên đi đến trước mặt Trương Mặc Vũ, tâm phục khẩu phục nói: “Trước kia là tôi không tốt, trách lầm anh rồi”.

Trương Mặc Vũ mỉm cười: “Không sao, món tài lộc đó của anh vốn dĩ sẽ xảy đến như vậy, nếu anh không làm loạn một trận trước cửa nhà tôi, e rằng cũng không hấp dẫn được chủ nhân của Bối Bối tới”.

“Tôi nghe nói sau khi thầy bói gieo quẻ sẽ nhận được tiền lễ, không biết nên đưa cho anh bao nhiêu đây?”

"Trương Mặc Vũ lắc đầu: “Thôi bỏ đi, không thu tiền lễ của anh nữa”. 

“Hả?”, những người xung quanh đều sửng sốt, bọn họ không ngờ anh sẽ làm như vậy.

Thực ra bất kể là Thượng Quan Tuyết, Thượng Quan Tỉnh hay là bà Sáu đều hiểu đôi chút vê quy tắc xem bói cơ bản.

Cái gọi là không nhận tiền lễ thế nhưng không phải là điềm lành gì, chỉ có một số người sắp chết, hoặc những người không còn vận may thì thầy bói mới tuân theo quy tắc nhất định nào đó không thu tiền lễ của họ.

Vì vậy biểu cảm của họ bỗng trở nên có chút kỳ quái.

Người thanh niên cũng có chút khó hiểu nhìn Trương Mặc Vũ.

Trương Mặc Vũ giải thích: "Có một quy tắc trong nghề bói toán này, không thu tiền lễ của người sắp chết, vì vậy tiền lễ của anh được miễn bở"”.

Trương Mặc Vũ vừa dứt lời, sắc mặt của mấy người xung quanh đều thay đổi, đặc biệt là bà Sáu, bà ấy còn đứng phắt dậy vì tưởng rằng Trương Mặc Vũ đang đề cập tới vết cắn từ chó sẽ khiến chàng trai này thiệt mạng.

Tuy nhiên người thanh niên đó cũng không có quá nhiều dao động cảm xúc, thở dài nói: “Thì ra là vậy!"

Trương Mặc Vũ quay đầu, bắt gặp nét mặt khó coi này của bà Sáu thì cũng hiểu được bà ấy đang lo lắng điều gì: “Bà chớ suy nghĩ nhiều, anh ta mắc bệnh nan y, không phải bệnh dại”.

Lúc này người thanh niên kia cũng khẳng định lại: “Anh ấy nói không sai, tôi quả thực sắp chết rồi”.

Anh ta cũng không giấu diếm điều gì, chỉ chậm rãi thuật lại câu chuyện của bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play