“Nếu như hôm nay không có người nào tìm đến đánh nhau, vậy thì ông sẽ quay lại đập nát cái cửa hàng... ồ không, ông sẽ nhân lúc ban đêm vắng người, đập vỡ cửa kính của cửa hàng đó!”, Lưu sẹo thầm nghĩ.

Lưu sẹo đi về phía Đông một lúc, mắt không ngừng ngước lên cao nhìn.

Đại khái qua khoảng bảy tám phút, Lưu sẹo bỗng ngẩn người, dừng chân lại.

Mắt gã bỗng chạm đến vị trí ở tầng thứ ba của một khách sạn nào đó không xa phía trước.

Một người phụ nữ bị một người đàn ông ấn lên trên cửa sổ bằng kính, một nửa người dán lên cửa sổ, váy bị người đàn ông xốc lên từ phía sau.

Mặc dù người phụ nữ tóc tai tán loạn, nhìn không rõ gương mặt nhưng mà Lưu sẹo bỗng có một cảm giác kỳ lạ, dáng của người phụ nữ kia giống hệt với người vợ đã bỏ rơi mình.

Lúc này, trong lòng Lưu sẹo bỗng nổi cơn thịnh nộ: “Con đ ĩ! Tao gi ết chết hai đứa chó má chúng mày”.

Sau đó Lưu sẹo không hề chú ý, bên đường có một người đàn ông trông vô cùng hiền lành nhút nhát bỗng nhiên rảo bước xông thẳng về phía Lưu sẹo.

Bên trong ống tay áo của người đàn ông trông rất hiền lành này đang giấu một con dao sắc bén!

Trong mắt Lưu sẹo chỉ có lửa giận, ghim chặt về hướng cửa sổ khách sạn, nào có thấy được sự việc xảy ra ở bên cạnh mình.

Bỗng nhiên, người đàn ông trông có vẻ hiền lành kia nhào một bước đến phía sau lưng Lưu sẹo, con dao trong tay đâm thẳng vào eo của gã.

Phập!

Lưu sẹo chỉ cảm thấy sau lưng lạnh ngắt, sững sờ. 3 ngây ra tại chỗ.

Một giây sau, người đàn ông hiền lành kia vòng tay ôm chặt lấy cổ của Lưu sẹo, người đàn ông này ghé sát vào bên tai Lưu sẹo nói: “Lưu sẹo, ông đợi mày lâu lắm rồi"

Phập!

Con dao được rút ra, nhưng ngay sau đó người đàn ông lại đâm thêm một dao nữa vào sau lưng Lưu sẹo.

Hai nhát đâm đã khiến cho Lưu sẹo mất đi khả năng phản kháng.

Nhưng Lưu sẹo vẫn chưa chết, gã chỉ châm chậm quay đầu lại nhìn vào gương mặt xa lạ kia, vẻ mặt đầy hoảng sợ: “Mày... mẹ kiếp mày là đứa nào?”

“Ông là bố ruột của Dương Hiểu Lộ!” đáy mắt người đàn ông hiền lành nhút nhát kia chứa đầy khoái cảm vì xả được hận.

Ông ta bỗng như phát điên, rút dao đâm liên tiếp vào người Lưu sẹo, chỉ có mấy giây ngắn ngủi mà đã đâm mười mấy nhát.

Lúc này, trong đầu Lưu sẹo bỗng nhiên hiện lên hình dáng của một nữ sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học.

Dương Hiểu Lộ, Lưu sẹo nhớ ra cô gái này rồi.

Hôm đó, Lưu sẹo uống chút rượu, lúc đi qua một con ngõ nhỏ, nhìn thấy một cô gái trẻ đang bày sạp hàng bán búp bê.

Lưu sẹo bình thường hống hách quen thói, mặc kệ xung quanh có rất nhiều người, đi đến chòng ghẹo, kết quả bị Dương Hiểu Lộ chửi một câu.

Lưu sẹo mượn hơi men, không nói không rằng định xông lên đánh Dương Hiểu Lộ, trong lúc bỏ chạy Dương Hiểu Lộ không cẩn thận bị một chiếc xe tải chở hàng đâm chết.

Sau sự việc này Lưu sẹo nhờ người giàn xếp êm đẹp, nên cũng không phải ngồi tù.

Vốn dĩ gã cho rằng việc này đã xong rồi, không ngờ được bố đẻ của người ta lại chạy đến tận nơi, rồi ra tay lạnh lùng như vậy.

Cảm nhận được con dao đâm liên tiếp vào ngực gã, 

Lưu sẹo biết, bản thân xong đời rồi.

Gã không cam tâm nhìn vào tờ giấy trong tay mình, những con số trên đó đã bị nhuốm đỏ, Lưu sẹo bỗng đâu nhớ lại lời của Trương Mặc Vũ: “Cái mạng hèn này của mày mà cũng xứng hưởng tài vận?”

“A, giết người rồi!”, trên phố cuối cùng cũng có người phát hiện ra tình huống bên này, bị dọa cho sợ hãi hét ầm lên.

Ở chỗ không xa, nữ thư ký Lâm Tư Ngữ vẫn luôn đi theo Lưu sẹo cũng bị dọa cho sợ đến mức tim muốn nhảy cả ra ngoài, cả người sững sờ bất động tại chỗ.

Mà người đàn ông trông có vẻ hiền lành nhút nhát kia, sau khi đâm Lưu sẹo mười mấy nhát thì cũng không bỏ chạy.

Ông ta đẩy người Lưu sẹo ngã xuống bên đường, rồi cứ như vậy ngồi xuống, chờ đợi cảnh sát đến đưa ông ta đi.

Bên trong cửa hàng phong thủy của Trương Mặc Vũ, Lâm Tư Ngữ lắp ba lắp bắp sợ hãi kể lại những gì mình đã chứng kiến cho Thượng Quan Tuyết và Trương Mặc Vũ nghe.

"Thượng Quan Tuyết sợ hãi hít một hơi thật sâu, cô không kiêm được nhìn về phía Trương Mặc Vũ: “Trương Mặc Vũ, tôi đã được nghe từ lâu về chuyện thầy tướng số giết người không dao, anh thực sự quá là lợi hại!”

Trương Mặc Vũ mỉm cười: “Người không phạm ta ta không phạm người, nếu như gã đã không có mắt, chạy đến chỗ tôi gây sự, thì tôi cũng không ngại tiễn gã một đoạn đường”.

Lâm Tư Ngữ bị dọa đến mức hay tay run rẩy, trong lòng không ngừng nhủ thầm:

“Quá đáng sợ, Trương Mặc Vũ này quá là đáng sợ, mình sợ muốn chết, không được, tối hôm nay mình nhất định phải tìm hai anh bạn trai cùng ở cạnh mình mới được, nếu không mình sẽ sợ đến mất ngủ mất”.

Thượng Quan Tuyết lại không có phản ứng gì quá, cô ta chỉ hơi tò mò: “Trương Mặc Vũ, tờ giấy anh đưa cho Lưu sẹo có thực sự là vé số trúng thưởng của ngày mai không?”

“Đương nhiên!”, Trương Mặc Vũ nói.

“Cái này mà anh cũng xem được?”, Thượng Quan Tuyết cảm thấy thật khó tin.

Trương Mặc Vũ nói: “Kỳ thực cũng không được tính là vé số trúng thưởng, tôi chỉ là xem được số chết của

Lưu sẹo mà thôi”.

“Số chết? Ý là gì?”, Thượng Quan Tuyết hỏi. 

Trương Mặc Vũ đáp: “Đối với loại người như Lưu sẹo. mà nói, chắc chắn sẽ có thứ khắc chết gã, mà thứ này có thể tổ hợp thành một dãy số”.

“Con số chết chóc, chính là dãy số xung khắc với mệnh lý hôm nay của gã”.

"Thượng Quan Tuyết khế gật đầu: “Cho nên ý của anh là, dãy số anh đoán không phải là số trúng thưởng, mà là một dãy số có liên quan đến Lưu sẹo?”

Trương Mặc Vũ giải thích: “Dãy số đó, có đa phần là số trúng thưởng của ngày mai”.

“Ồ?”, Thượng Quan Tuyết hơi khó hiểu.

Trương Mặc Vũ giải thích: “Thông thường mà nói, con số chết chóc kiểu này chính là một loại dãy số tượng trưng cho đại phú quý, bởi vì chỉ có tiền từ trên trời rơi xuống mới có thể mang theo tai họa đến cho loại người này”.

"Thượng Quan Tuyết khế nghiêng đầu: “Nhưng tôi lại vẫn cảm thấy, có thể đoán ra được số trúng thưởng này thật là quá khó tin...”.

Nữ thư ký Lâm Tư Ngữ lại nói: “Sếp, hôm nay là thứ ba, tối nay sẽ mở thưởng sổ xố, đến lúc đó soi số trúng thưởng là được rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play