Rời khỏi Thuý Lâm Cốc, ta lại biến về hình thú, đi dọc theo bờ biển Đông Hải đến Kiêu Quốc.

Trên đường đi qua Vọng Nguyệt Nhai, ta nhìn thấy một nam một nữ ngồi bên bờ vách đá chơi cờ.

Dưới mặt nước phía dưới vách đá, một con tiểu giao nhân nổi lên mặt nước.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống trên người bọn họ, tạo nên khung cảnh bình yên như thời gian ngừng trôi.

Ta khát nước, dừng lại cúi người uống nước ở Đông Hải.

Cuộc trò chuyện của nam nữ tử được gió chiều mang đến trong tai ta.

"Khinh Lan, dạo này nàng ngủ rất say, không thể đánh thức dậy được, nếu không phải vì nàng vẫn còn thở, ta suýt nữa cho rằng nàng..." Nam tử nói chuyện tên là Tiêu Huyền Dực.

Ta chỉ liếc mắt một cái đã biết hắn là một giao yêu tu luyện ít nhất một nghìn năm.

Nữ tử được gọi là Khinh Lan gương mặt đỏ bừng, lí nhí nói: "Dạo này ta thường xuyên mơ, cảnh trong mơ như thật..."

Tiêu Huyền Dực hỏi: "Mơ gì?"

"Không có gì, không nhớ nữa." Mộ Khinh Lan rõ ràng không muốn nói nhiều về giấc mơ của mình, nàng nói sang chuyện khác, "Chơi cờ đi."

Ta uống xong nước, đang chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên ngửi thấy trên người Mộ Khinh Lan có một hơi thở quen thuộc.

Ta tập trung cảm nhận.

Là hơi thở của Hoa Lan Yêu, Lan Thù.

Cây hoa lan đó đã từng mọc trên sừng thú của ta hàng trăm năm, nàng ngoài mê hoặc ra lại không có giá trị dược liệu nào khác.

Ta thấy nàng chiếm chỗ, bèn hái xuống khỏi sừng thú, tiện tay ném ở bờ vách đá Đông Hải, để nàng tự sinh tự diệt.

Không biết nàng hiện tại thế nào rồi.

Một con bướm từ nơi xa bay đến, đậu trên sừng thú của ta.

Nó kêu líu lo: "Dược thú, nghe ta kể một bí mật, muốn nghe không?"

"Cứ nói." Ta đi đường mệt rồi, có bí mật gì nghe cũng được, vừa lúc có thể dừng lại nghỉ chân một chút.

"Hoa lan yêu bị con giao yêu kia thu phục, yêu linh bị kính chiếu yêu luyện hóa 49 canh giờ, phản chiếu lên trên người Mộ Khinh Lan, làm nàng ta một giới phàm nhân từ nay có được thân thể cường tráng và dung nhan bất lão.”

"Con giao yêu kia còn dùng cành hoa cánh hoa lá xanh và đất của hoa lan yêu làm màu vẽ, dùng để vẽ tranh, vẽ Mộ Khinh Lan sống động như thật.”

"Bức tranh Mộ Khinh Lan kia hiện đang treo trong thư phòng của hoàng đế Hạ Mặc Hạ quốc, mỗi đêm đến, hắn có thể đánh thức người trong tranh.”

"Nghe nói hoàng đế Hạ Quốc kia là loại si tình, ba năm đăng cơ đều chưa từng nạp một phi tần, chỉ một lòng yêu Mộ Khinh Lan.”

"Hoá ra, hắn nhìn như một mình cô đơn, nhưng thực tế lại chung sống với Mộ Khinh Lan theo một hình thức khác.”

"Mộ Khinh Lan có thể bước ra khỏi bức tranh, cùng hắn ngồi trên cao trong hoàng cung ngắm sao, ngắm trăng, uống rượu vui vẻ..."

"Ồ, thần kỳ như thế?" Ta nghe con bướm nói, lại nhìn về phía Mộ Khinh Lan trên vách đá.

Có lẽ ta đã hiểu được tại sao nàng vừa nói đến giấc mơ, lại đỏ mặt không ngừng.

Hoá ra không phải là mơ, mà là sau khi nàng ngủ, bị hoàng đế Hạ Quốc đánh thức.

Mỗi đêm nàng bước ra khỏi bức tranh, xuất hiện ở trước mặt hoàng đế Hạ Quốc.

Câu chuyện tiếp theo, ta có thể đoán được đại khái.

Ta lại hỏi: "Giao yêu ngàn năm chẳng lẽ không phát hiện ra sao?"

Con bướm giải thích: "Giao tộc Đông Hải giống đực còn nhiều hơn giống cái gấp đôi, một vợ hai chồng là điều bình thường, chắc chắn cho dù Tiêu Huyền Dực có phát hiện ra, hắn cũng sẽ nhắm một mắt làm ngơ."

Thì ra là thế.

Con bướm lại nói: "Lúc trước cây hoa lan kia mới vừa tu luyện thành hình người, vốn muốn giết chết cha của Mộ Khinh Lan là người dưỡng châu ở Đông Hải, hút máu của hắn nâng cao tu vi.”

"Giao yêu từ dưới biển trồi lên, ngăn cản hoa lan yêu, từ đó ràng buộc nàng không được hại người nữa.”

"Không nghĩ tới tự nàng tìm đường chết, ôi chao~~ ta phải đi tìm một gốc cây hoa khác để lấy mật rồi, hẹn gặp lại sau."

Con bướm dứt lời bay đi, nghe xong bí mật, ta cũng nên bắt đầu lên đường.

15.

Ta lấy thân phận Kiêu Dục nhập cung.

Kiếp trước ta nhập cung, là bị Kiêu Dục lừa gạt.

Hắn nói hoàng cung có rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh nan y, ngự y của Thái y viện bó tay không có cách nào, hắn mời ta đến hoàng cung một chuyến, cứu giúp những bệnh nhân đó.

Ta vốn dĩ là người có lòng tốt, cú như vậy bị hắn lừa gạt vào cung, dẫn đến bi kịch xảy ra sau này.

Thu lại suy nghĩ, ta thấy Nam Cẩm lao vào trong lòng ngực ta.

Nàng lã chã rơi lệ: "Huhu, bệ hạ, ngài cuối cùng cũng đã trở lại rồi, ba tháng qua ngài mất tích, thần thiếp ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm mong ngóng ngài trở về."

Kiếp trước Cẩm Quý phi không ít lần gây khó dễ ta.

Cha nàng Nam Thừa tướng mắc bệnh nan y, còn một tháng nữa sẽ qua đời.

Kiếp trước, chính ta đã đưa thảo dược cứu mạng cho nàng.

Cha nàng uống dược mà ta đưa, dược đến bệnh trừ, thân thể khỏe mạnh.

Nam Cẩm vào cung nhiều năm vẫn chưa từng mang thai, ta tốt bụng đưa cho nàng dược dễ thụ thai.

Nàng ăn dược dễ thụ thai, sau đó rất nhanh đã mang thai.

Nàng vui mừng khôn xiết, lại bởi vì vô tình nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của ta sau khi hóa hình mà sinh lòng đố kỵ.

Nàng lấy oán báo ơn, mời đạo sĩ giang hồ đến, thuận theo tâm tư Kiêu Dục muốn trường sinh bất lão, từng bước một đẩy ta xuống vực sâu.

Ta tránh né Nam Cẩm, thái độ lạnh lùng: "Trẫm thấy sắc mặt nàng hồng hào, không giống với dáng vẻ nhớ nhung trẫm, ba tháng qua, nàng ở trong cung ăn ngon mặc đẹp, sống rất sung túc đi?"

Cẩm quý phi ngơ ngẩn, mặt đỏ giải thích: "Bệ hạ, thần thiếp không có..."

"Trẫm còn có chính sự phải xử lý, nàng lui ra đi." Ta đuổi Cẩm Quý phi ra ngoài.

Cẩm Quý Phi không dám không theo, thất vọng lui ra ngoài.

Chính sự bỏ bê ba tháng, lòng dân đã rối loạn, các đại thần cũng đều chia năm xẻ bảy, làm theo ý mình.

Sau khi trở về Ngự thư phòng, ta gọi thị vệ đến, để hắn đi dò hỏi tung tích của Lâm Giản.

Thị vệ rất nhanh đến báo: "Hồi bẩm bệ hạ, Lâm Giản là con trai của Lâm đại tướng quân trấn quốc, Lâm gia vốn là nhà võ tướng, nhưng vì Lâm Tướng quân sinh ra thân thể yếu đuối, từ nhỏ lớn lên trong ấm thuốc, chỉ có thể bỏ võ học văn, hiện tại là học sĩ Hàn lâm viện."

Học sĩ Hàn lâm viện chính là nhân tài dự trữ của Thừa tướng, tương lai sẽ thay thế Nam Thừa tướng trở thành trụ cột quốc gia.

Nếu có thể làm quan nhiếp chính, chắc chắn cũng có thể làm vua tốt một nước.

Ta ra lệnh: "Truyền ý chỉ trẫm, cho hắn vào cung gặp trẫm."

"Vâng, bệ hạ." Thị vệ cáo lui.

Một canh giờ sau, Lâm Giản đến Ngự Thư Phòng gặp ta.

Hắn chắp tay hảnh lễ: "Vi thần tham kiến bệ hạ, khụ khụ..."

"Bình thân." Ta quan sát hắn, hắn nói một câu cũng ho, đúng là yếu đuối không thể tự lo được.

Thế nhưng lại một lòng chính khí, quang minh lỗi lạc.

Rất tốt, đây là người mà ta chọn làm hoàng đế mới cho Kiêu quốc.

Kiếp trước, Lâm Giản dù chết cũng không muốn lấy một giọt máu của ta để chữa bệnh.

Đủ để chứng minh, hắn là một chính nhân quân tử.

Nếu hắn trở thành hoàng đế, nhất định sẽ là một vị minh quân biết thương dân.

So với tên bạo quân Kiêu Dục kia mà nói, là phúc của dân chúng.

Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là phải cho hắn một thân thể khỏe mạnh trước đã.

Ta lấy ra một quả đỏ đậm như máu đưa cho hắn: "Ta từ ngoài cung trở về, thấy một quả thánh quả, thân thể ngươi vốn dĩ không tốt, vậy thì ban cho ngươi đi."

"Thần không biết mình làm sai ở đâu, xin bệ hạ chỉ rõ." Lâm Giản sợ hãi.

Dù sao kiêu Dục có tiếng là bạo quân, đột nhiên ban quả cho hắn, Lâm Giản nghĩ đầu tiên là quả độc, hoàng đế muốn đầu độc hắn.

"Quả này không độc, Lâm ái khanh không cần nghĩ nhiều, ăn vào sẽ tốt cho thân thể." Ta ý bảo hắn ăn ngay bây giờ.

"Tạ bệ hạ ban thưởng." Hắn nhận lấy quả dại, bỏ vào trong miệng, nhai nát nuốt xuống.

Sau khi Lâm Giản ăn trái cây do ta ban tặng, sắc mặt hồng hào. Hắn không còn ho khi nói chuyện nữa, bước đi nhanh nhẹn như bay, bệnh tật trước đây đã tan biến.

Hắn cũng cuối cùng nhận ra ta không muốn giết hắn.

Để xua tan nghi ngờ của hắn, ta nói với hắn: "Chuyến này trẫm rơi xuống vách đá, được một con dược thú cứu, trẫm vừa rồi chính là thay dược thú chữa bệnh, tích đức hành thiện."

Ánh mắt Lâm Giản hơi động, dò hỏi: "Con dược thú đó còn khỏe không?"

"Nó rất khỏe." Ta lại hỏi: "À đúng rồi, trẫm còn có một loại dược nữa, trẫm tự mình không tiện, không biết ngươi có nguyện ý giúp trẫm không?"

"Bệ hạ cứ việc phân phó." Lâm Giản là người đại trí nhược ngu, đại khái đã nhìn thấu ta trong thân xác này không còn là Kiêu Dục trước đây.

Nhưng hắn không vạch trần.

Ta đưa cho hắn một gốc cây thảo dược, dặn dò: "Ngươi mang thảo dược này đi sắc thuốc, sắc xong thì đưa cho nha đầu đưa cơm tên Thuý Châu ở cục Nội vụ dùng."

Lâm Giản do dự: "Bệ hạ, để thần đến hậu cung của ngài, chỉ sợ không ổn..."

"Không sao, ngươi cứ cố gắng kín đáo một chút là được."

Ta nói xong, lại dặn dò: "Chú ý dược phải do ngươi tự tay sắc, tự tay đút, không được giao cho người khác, ngoài ra, đừng để nàng biết đây là chỉ dụ của trẫm."

"Vâng, thần tuân mệnh." Lâm Giản đáp lời, cầm theo thảo dược lui xuống.

Kiếp trước vào thời điểm này, Thuý Châu đã bị bệnh tật hành hạ đến mức không thể xuống giường.

Trong hoàng cung, cung nữ bưng cơm thân phận thấp kém, không lấy được dược liệu trân quý để chữa bệnh.

Kiếp trước ta cứu nàng, kiếp này ta vẫn phải cứu nàng.

Ta giả mượn tay Lâm Giản, một là để mai mối cho nàng và Lâm Giản, hai là ta không muốn nàng còn giữ lòng báo ơn với ta.

Người chọn làm hoàng đế đã có, nhưng vẫn thiếu một hoàng hậu nhân hậu.

Ta cho lính canh điều tra, Lâm Giản vẫn chưa lập gia đình, cũng không có hôn phối.

Các thiên kim quý nữ ở kinh thành đều biết sức khỏe hắn không tốt, sống không được mấy năm, đều không muốn gả cho một người bệnh tật.

Còn về việc Lâm Giản và Thuý Châu có thể nảy sinh tình cảm hay không, còn phải xem ý của bọn họ.

Sau khi Thuý Châu uống thuốc do Lâm Giản cho, thân thể nàng đã hồi phục.

Nàng rất biết ơn Lâm Giản, Lâm Giản cũng quý mến Thuý Châu.

Một ngày nọ, ta lại triệu Lâm Giản vào cung bàn bạc.

Lần này, ta tiễn thị vệ ra ngoài, đi thẳng vào vấn đề nói với hắn: "Lâm Giản, Kiêu Dục hắn không trở lại nữa, hắn không có con trai, ngươi có bằng lòng thay thế hắn ngồi ngôi vị hoàng đế này, vì phúc cho dân chúng hay không?"

Lâm Giản sững sốt: "Vậy ngài là ai?"

Ta lắc đầu: "Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi sẽ là ai trong tương lai."

Ta chậm rãi nói: "Ta đã cân nhắc, nếu ngươi dùng thân phận Lâm Giản để lên ngôi, thì đó là đoạt quyền soán vị, con đường này sẽ rất khó đi, nếu là xuất hiện sai lầm, còn sẽ liên lụy đến Lâm gia các ngươi.”

"Cách tốt nhất là ngươi dùng thân phận Kiêu Dục, ngồi ngôi vị hoàng đế của hắn, có thể bảo đảm an toàn."

Lâm Giản trố mắt một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần, hắn tiến lại gần, vô thức vuốt ve đầu ta.

Như đang vuốt ve một con thú.

Cảnh này rất quen thuộc, ta nhớ lại kiếp trước, hắn đã đưa ta ra khỏi thành, ở trong bụi cỏ vuốt ve đầu ta, nở một nụ cười dịu dàng.

Kiếp trước hắn nói: "Nếu phải dùng máu của ngươi mới có thể chữa bệnh, ta tình nguyện bệnh chết. Mau đi đi, nếu không người truy sát ngươi sẽ đuổi theo."

Hắn cũng nhớ lại cảnh này ở kiếp trước, hắn hỏi ta: "Ngài là con dược thú phải không? Kiếp trước ta bị chém đầu, ngài có an toàn trốn về rừng không?"

Hoá ra hắn cũng sống lại, như vậy thì càng tốt.

Ta nói với hắn: "Lúc ta đang lẩn trốn về rừng lại bị Kiêu Dục hạ lệnh bắn chết, một xác hai mạng."

Lâm Giản siết chặt nắm đấm, tức giận nói: "Kiêu Dục tên bạo quân kia, hắn sao lại nhẫn tâm như vậy?"

"Hắn giết người vô tội, không xứng làm hoàng đế." Ta tạm dừng một chút, tiếp tục nói, "Lâm Giản, trẫm sẽ truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi, ngươi có nguyện tiếp nhận trọng trách này không?"

Lâm Ngạn suy nghĩ một lúc, chắp tay đáp: "Bạo quân nắm quyền triều chính, dân chúng Kiêu quốc sống không được yên ổn, Lâm mỗ nguyện vì dân thỉnh mệnh, thay thế Kiêu Dục làm một vị minh quân."

"Tốt, nếu ngươi nguyện ý, vậy trẫm sẽ nói cho ngươi nghe kế hoạch của trẫm. Ba ngày sau, trẫm sẽ dẫn các đại thần đi săn, đến lúc đó..." Ta nói cho Lâm Giản nghe kế hoạch của mình.

Lâm Giản từng cái gật đầu ghi nhớ.

Ba ngày sau, thiên tử dẫn các đại thần đi săn ở bãi săn hoàng gia.

Lâm Giản và Thúy Châu đều đi.

Trên đường đi săn, Lâm Giản không cẩn thận rơi xuống vách đá.

Từ đó trên thế gian không còn Lâm Giản, hắn lấy thân phận Kiêu Dục, lên ngôi hoàng đế.

Ta dùng Nhân Kiểm Nga phục khắc hắn thành hình dáng của Kiêu Dục, người ngoài hoàn toàn không thể nhận ra.

Mỗi khi đêm khuya thanh vắng, lúc hắn muốn biến trở về hình dáng chính mình, chỉ cần bóp nhẹ má, Nhân Kiểm Nga bay ra, hắn có thể tạm thời trở lại hình dáng chính mình.

Sau khi hắn lên ngôi hoàng đế, ta liền rời khỏi hoàng cung.

Sau lại nghe nói, hắn phong Thuý Châu làm hoàng hậu.

Khi đêm khuya tĩnh lặng, hắn lộ ra diện mạo thật của mình trước mặt Thuý Châu.

Thuý Châu biết hắn là Lâm Giản, chỉ là đổi một bộ da bên ngoài.

Thuý Châu giúp hắn giữ bí mật này.

Lâm Giản tấm lòng nhân hậu, Thuý Châu hiền lành đức độ.

Đế hậu cùng chung sức, chăm lo việc nước, từ đây Kiêu quốc thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp.

Đại thần đứng đầu là Nam thừa tướng trong triều đình cảm thấy hoàng đế sau khi mất tích trở về hoàng cung, tính tình thay đổi.

Nam thừa tướng và Cẩm Quý phi tìm đến đạo sĩ giang hồ, muốn âm mưu việc lớn.

Thế nhưng Lâm Giản đã sớm đoạt lấy mũ quan của Nam thừa tướng một bước, khiến ông ta cáo lão về quê, còn đày Cẩm Quý phi vào lãnh cung.

Những năm qua Nam thừa tướng và Cẩm Quý phi cáo mượn oai hùm, Nam thừa tướng giết người như ngóe, vơ vét của cải bá tánh.

Cẩm quý phi động một chút là đánh giết cung nữ, trên tay nhuộm đầy máu tươi.

Một đời này, Nam thừa tướng không có dược của ta, một tháng sau bệnh chết trên đường về quê.

Cẩm quý phi trong lãnh cung buồn bực không vui, ba năm sau treo cổ tự tử.

Kiếp trước vị giang hồ đạo sĩ bày mưa tính kế cho Kiêu Dục kia, cũng bởi vì dụ dỗ dân chúng mà chém đầu thị chúng.

Ta trở về Thuý Lâm Cốc.

Hắc Ưng chăm sóc Kiêu Dục rất chu đáo, không để hắn đói chết.

Theo lời Hắc Ưng kể, Kiêu Dục không quen ăn phân của nó, nhưng nó có rất nhiều cách để bắt hắn ăn.

Lúc ta lại đi xem Kiêu Dục, hắn đã suy sụp đến mức không bằng một kẻ ăn xin.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong ánh mắt tràn ngập tang thương: "Tịch Dao, ngươi đã làm thế nào với giang sơn của trẫm?"

Ta trả lời: "Giang sơn của ngươi vẫn tốt đẹp, nhưng đã có người khác lên ngôi rồi.”

"Người đó làm hoàng đế còn tốt hơn ngươi, ngươi cứ yên tâm đi."

Kiêu Dục thở dài, hắn hỏi: "Là Lâm Giản sao?"

Ta không trả lời câu hỏi của hắn, là ai cũng không liên quan gì đến hắn.

Từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ bước ra khỏi sơn động này nửa bước.

Ta tiếp tục nghiên cứu thảo dược, đem một số loại thảo dược độc tính chưa rõ cho Kiêu Dục thử thuốc.

Ta ngày qua ngày tra tấn hắn, vắt kiệt giá trị cuối cùng của hắn, chỉ có điều không cho hắn chết.

Ta mỗi nửa năm đều sẽ hóa thành hình người xuống nhân gian bốc thuốc một lần.

Nếu đi đến Kiêu Quốc, Lâm Giản sẽ phái cấm quân hoàng gia đến bảo vệ ta.

Hắn cũng sẽ đích thân dẫn theo Thuý Châu, thay đổi quần áo bình dân để giúp ta bốc thuốc.

Trên thế gian này, có rất nhiều gia đình nghèo khổ không mua nổi thuốc chữa bệnh, cũng có rất nhiều bệnh nhân mắc phải chứng bệnh nan y không chữa được, phải chịu đựng đau đớn giày vò.

Là một dược thú, ta vẫn giữ một trái tim lương thiện, một trái tim giúp đỡ mọi người.

Người có thiện cũng có ác, không thể quơ đũa cả nắm.

Ta đã từng chịu thiệt thòi dưới tay kẻ ác, nhưng cũng không thể ảnh hưởng ta đối xử với người lương thiện bằng trái tim chân thành.

Mỗi lần bốc thuốc xong, dân chúng sẽ tự phát đưa ta ra khỏi thành.

Bọn họ đứng ở cổng thành vẫy tay, dùng ánh mắt tràn ngập cảm kích nhìn ta rời đi.

Ta tra tấn Kiêu Dục một trăm năm.

Một đời này hắn không dùng sừng thú, không sống được đến một trăm tuổi.

Thọ mệnh của hắn vốn chỉ có năm mươi năm.

Giữa trời đất này sinh trưởng rất nhiều linh thảo, thực ra không cần ăn sừng thú của dược thú, cũng có rất nhiều cách để trường thọ.

Chẳng hạn như ăn lá cây trường thọ, một lá có thể kéo dài tuổi thọ thêm mười năm.

Lúc Kiêu Dục 50 tuổi, sắp chết, trên sừng thú của ta mọc ra một lá cây trường thọ.

Ta cho hắn ăn một lá, hắn lại có thêm mười năm tuổi thọ.

Nhưng việc này đối với hắn mà nói, đều không phải là chuyện tốt.

Hắn ngày ngày bị ta tra tấn, sống lâu một ngày liền phải chịu thêm một ngày giày vò.

Chết đối với hắn mà nói, mới là giải thoát.

Lời hắn nói với ta nhiều nhất đó là: "Tịch Dao, hãy để ta chết đi."

Hắn hối hận vì lúc trước cướp ăn hoàn hồn thảo từ trên sừng của ta.

Hắn một lòng cầu chết, nhưng ta lại không cho hắn chết.

Ta muốn hắn sống, sống trong đau khổ.

Mỗi khi hắn cho rằng mình cuối cùng cũng có thể chết, ta lại cho hắn ăn một lá cây cỏ trường thọ.

Năm này qua năm khác, cho đến khi hắn trăm tuổi.

Trong gần tám mươi năm bị ta giam cầm, hắn đã nếm trải hết những cay đắng và nhục nhã của thế gian.

Ngươi thấy đấy, trường thọ không phải là chuyện tốt.

Tuổi thọ của con người chỉ vài chục năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, sống có giá trị so với sống lâu càng có ý nghĩa.

Trăm năm sau, ta không còn cho Kiêu Dục ăn cỏ trường thọ, hắn cuối cùng cũng nhắm mắt lại.

Ta đốt xác hắn bằng một ngọn lửa, nhìn khuôn mặt bị tra tấn đến không còn hình người của hắn, ở trong ngọn lửa dần dần hóa thành tro bụi.

Hận của ta đã tan biến, linh hồn của hắn có thể đi chuyển thế đầu thai.

Ta chạy trong rừng, ngước nhìn bầu trời cao vời vợi.

Hai con chim phượng hoàng bay lượn trong biển xanh trời xanh, đó là chim phượng hoàng song sinh.

Một ngày nọ, ta đến Giang quốc để chữa bệnh.

Ta nghe nói hoàng đế Giang quốc có hai hoàng hậu, các nàng là tỷ muội song sinh, cũng là chim phượng hoàng song sinh.

Ngày hoàng đế cầu phúc cho dân, trời đất nổi dị tượng.

Hai con chim phượng hoàng một con rơi xuống, một con bay lên.

Quốc sư phán rằng, con chim phượng hoàng rơi xuống sẽ mang lại tai họa cho Giang quốc.

Muội muội bị hạ lệnh chém chết, thi thể cháy trong biển lửa.

Tỷ tỷ ngồi vững trên phượng vị, nàng che mặt mà cười: "Giang Quốc chỉ cần một vị hoàng hậu là đủ rồi."

Chim phượng hoàng vốn nên bay lượn trên chín tầng trời, không nên bị giam cầm trong lồng hoàng cung.

Giống như loài dược thú chúng ta, ngoài việc chữa bệnh cứu người, càng hẳn là tự do chạy nhảy trong rừng xanh.

- Còn tiếp -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play