Viên kẹo thứ tám mươi haiNgày hôm sau, khi Thư Điềm tỉnh dậy, cô thấy toàn bộ phần đầu của mình đều đau nhức dữ dội, còn chưa mở mắt ra mà tiếng rên rỉ đã ra khỏi miệng trước rồi, hình tượng gái ngoan được cô gìn giữ từ nhỏ đến lớn suýt đã bị vứt đi để thốt lên một câu chửi bậy.
Đau quá…
Cùng lúc đó, ký ức mơ hồ cũng đã quay trở lại.
Hình như là cô có uống rượu với mấy người trong câu lạc bộ, nhưng uống hơi quá chén, nên cô đã bị say.
Nếu cô biết trước cảm giác khi say sẽ khó chịu như vậy, thì chắc chắn là cô sẽ không…
Chờ chút.
Hình như là có thứ gì đó vừa mới lóe lên trong đầu cô.
Là giọng của Giang Dịch, khi ấy anh đang… vừa “tập thể dục“, vừa hỏi cô “Có bao nhiêu người bạn trai rồi?”…
Giọng nói của anh như bị cái gì đó đè nén lại, động tác cũng…
Cảnh tiếp theo là cô túm lấy cổ anh… gọi anh là “Gà tiểu học”.
…
… Mẹ nó!!!
… Gái ngoan Thư Điềm bùng nổ.
Thế mà cô đã thẳng thắn thừa nhận mình là cư dân mạng S!!!
“A…”
Thư Điềm đang định đứng dậy để lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, cơn đau nhức khắp cơ thể lập tức ập đến mạnh mẽ như thủy triều, tựa như muốn nuốt chửng lấy cô, vì không kiềm chế được mà cô lại kêu lên thêm một lần nữa.
… Cảm giác này.
Thư Điềm của bây giờ đã không còn là con cừu non đơn thuần chỉ có lý luận suông như trước nữa.
Loại cảm giác “Sau khi việc gì đó đã thành” rõ ràng như thế này, chỉ một giây thôi là cô đã có thể hiểu được rồi.
Nhưng…
Kể từ sau lần đầu tiên, lần thứ hai, cho đến cái lần… mặc bộ đồ đáng xấu hổ kia, thì hình như là lâu lắm rồi cô không thấy mệt mỏi như vậy.
Đây, đây, đây, đây…
… Là hình phạt sao?
Cô vẫn đang tiếp tục nhớ lại những gì có liên quan đến sự việc tối hôm qua, vừa nghĩ đến những gì mình đã nói, cô lại càng thấy sợ hãi hơn.
Từ lúc cô mở mắt ra đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách rồi, mà bây giờ nó đã đột ngột dừng lại rồi.
Thư Điềm nuốt một ngụm nước bọt, rồi cô kéo chăn lên.
Cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm, một lúc sau, cửa phòng tắm được mở ra, sau đó…
Một người đàn ông vô cùng đẹp trai cởi trần bước ra.
Mặc dù cô rất thường hay thấy cảnh tượng này vào mỗi dịp nghỉ, nhưng phải công nhận rằng, lực sát thương của nó chưa bao giờ giảm đi cả.
Vẻ ngoài mê người của anh đã làm phân tán đi một phần sự chú ý của cô, thế nên, sự lo lắng của Thư Điềm đã giảm đi được một chút.
Khi hot boy Giang Dịch đến gần, và ngồi cạnh cô, Thư Điềm giành quyền lên tiếng trước: “Chào buổi sáng.”
“…”
Cô thấy môi Giang Dịch khẽ cử động.
Bỗng nhiên cô thấy mình nên nịnh nọt anh thêm một lần nữa, vì thế, cô lại nói tiếp: “Anh trai ơi, hôm nay anh đẹp trai quá.”
Nghe vậy, khuôn mặt vốn vô cảm của ai đó trong phút chốc dịu đi một chút, lộ ra một nụ cười rất nhạt, mặc dù chỉ diễn ra có vài ba giây, nhưng vẫn bị cô bắt gặp được.
Anh nhẹ nhàng “À” một tiếng: “Vậy là bình thường anh không đẹp trai à? Sao không thấy em khen anh thế?”
Người này, đúng thật là…
Mỗi ngày cô được nghe không biết bao nhiêu là lời khen ngợi về anh, nhưng chỉ một câu như vậy thôi mà cũng làm anh vui đến vậy rồi à?
Thư Điềm đang rất muốn trợn mắt lên, nhưng hôm nay, quả thật là do cô sai, nên cô phải nhịn lại.
“Ngày nào anh cũng đẹp hết mà, chỉ là vì, tự dưng hôm nay em muốn khen anh thôi.”
“À.”
Nhưng, dù cô có dỗ dành anh đến mức nào đi chăng nữa, thì, chuyện gì cần phải đến thì nó vẫn sẽ đến.
Thư Điềm nheo mắt nhìn theo mọi động tác của anh, giờ đây, anh đang hạ thân trên của mình xuống gần cô hơn, hai tay anh chống ở hai bên người cô, ngón tay anh khẽ lướt qua tóc mai cô, giọng nói nghe rất nhẹ nhàng: “Hình như… chuyện tối qua, chúng ta vẫn chưa nói xong đâu mà nhỉ, em nói tiếp cho anh nghe xem nào?”
“Nói, nói cái gì…”
“Ví dụ như…” Anh bỗng chốc ngước mắt lên nhìn cô, vì vừa tắm xong nên trông đôi mắt đen láy của anh có hơi ươn ướt: “Nói cho anh biết đi, từ khi nào em bắt đầu phát hiện ra người đặt câu hỏi trên diễn đàn “Bạn hỏi tôi đáp” là anh?”
“…”
Tối qua, sau khi Giang Dịch “moi” ra được một số bí mật từ cô, khi anh hỏi thêm lần nữa thì cô lại không chịu nói.
Anh phải xem lại lịch sử trò chuyện, bấy giờ thì anh mới phát hiện ra được những sự trùng hợp trước đó của họ, hai người một trước một sau, thời gian thoát ế chỉ cách nhau có một ngày thôi.
Anh nghi ngờ là,.. lúc đó cô đã biết rồi, nên cố ý nói lệch đi một ngày.
Ngoài ra, sau khi bắt đầu sống chung với nhau khi đã lên đại học, có lần, khi anh với cô đang chơi Vương Giả Vinh Diệu, nhưng đột nhiên không biết tại sao Thư Điềm lại hỏi anh rằng: “Bây giờ anh còn chơi cái trò bốn hot boy trường kia không?”
Nhưng, lời giải thích mà cô đưa ra lúc đó là do “nhìn thấy biểu tượng trò chơi trên điện thoại của anh”.
Sau đó… Thư Điềm lại hỏi anh rằng, quá trình “chinh phục” Hoàng Phủ Nguyên đang ở bước nào rồi.
…
Lúc đó anh cũng không nghĩ gì nhiều về chuyện đó, chỉ nghĩ là do cô thuận miệng nên hỏi anh thêm vài câu thôi.
Nhưng, đâu ai ngờ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy đâu?
… Mà, nhiều khi cũng không thể gọi là trùng hợp được nữa, mà là hoang đường mới đúng.
“Em…” Thư Điềm nhìn vào mắt anh, mếu máo nói: “Cũng mới biết sau khi chúng ta ở bên nhau được một khoảng thời gian thôi mà.”
“Bao lâu?”
Thư Điềm kể lại hết một lượt những chuyện có liên quan tới tin nhắn mà cô đã gửi cho anh sau khi họ sống cùng nhau.
“Sau đó em… anh xem đi, em cũng có làm gì đâu, thật đó, anh không tin thì có thể xem lại lịch sử trò chuyện của chúng ta mà. Về sau em mới biết là anh, chỉ là em không nói cho anh biết thôi, chứ em không làm gì cả.”
Thật ra, tần suất liên lạc giữa hai người rất ít, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn lên mạng trêu chọc anh… nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức “thỉnh thoảng” thôi.
Giang Dịch không phản bác lời nói “Không làm gì cả“ của cô, mà anh chỉ nhếch khóe môi lên thêm một lần nữa mà hỏi: “Vậy sao lúc đó em không nói cho anh biết?”
“…”
Thư Điềm ăn ngay nói thật: “Em sợ anh xấu hổ, nhưng cũng sợ… mấy lời nói dối mà em bịa ra làm em không biết nên trốn đi đâu được.” Vô số người yêu cũ gì gì đó đấy.
“…”
“Và…” Giọng cô cũng nhỏ hơn hẳn: “Thật ra thì… em cũng thấy hơi ngại.”
Giang Dịch sửng sốt: “Em ngại cái gì?”
“… Thì, trong phần mô tả chi tiết của câu hỏi mà anh đưa ra đó…” Đến tận bây giờ Thư Điềm vẫn còn nhớ trong bài văn dài tám trăm chữ đó có viết những gì: “Chẳng phải toàn bộ nội dung trong đó đều dùng để khen ngợi người mà anh thích à?” Cô chớp chớp mắt, thấy mặt mình hơi hơi nóng: “Đó chẳng phải là… em sao?”
“…”
Giang Dịch cũng không biết mình nên có phản ứng như thế nào.
Anh nhìn cô gái nhỏ vừa tỉnh dậy, khuôn mặt cô đỏ bừng, mái tóc đen dài xõa trên gối, chăn che hết nửa khuôn mặt của cô, chỉ để lộ đôi mắt hình quả hạnh đang chớp chớp mà nhìn anh.
Toàn thân Thư Điềm mềm nhũn như bông, nhưng rõ ràng là cô có cảm giác thân mình khô thoáng như vừa mới tắm xong. Không cần nói cũng biết là ai đã tắm cho cô rồi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô mím môi, cũng không thể đoán ra được tâm trạng hiện giờ của Giang Dịch, cô chỉ biết ngập ngừng hỏi anh rằng: “Anh giận rồi à?”
Tâm tình Giang Dịch có vẻ tốt, anh cười với cô: “Em nghĩ anh có nên giận không?”
Thư Điềm nghĩ ngợi một chút rồi cô chân thành nói: “Em nghĩ anh nên giận.”
“…”
Giang Dịch không ngờ cô lại nói như vậy, anh thấy khá kinh ngạc.
“Nhưng… bây giờ anh cũng nên hết giận em rồi.” Cô tiếp tục.
“… Tại sao?”
Hỏi xong, anh nhìn thấy đôi má vừa được “hạ máu” của cô gái nhỏ lại bắt đầu ửng đỏ lên, giọng nói nhỏ xíu nghe như mèo con vậy: “Bởi vì, em đã lấy thân bồi thường cho anh rồi…” Nói rồi, cô lại chớp chớp đôi mắt của mình và õng ẹo nói: “Anh trai ơi, em sắp mệt chết luôn rồi đó.”
“…”
Anh sửng sốt một chút, rồi sau đó nhịn không được mà nằm đè lên người cô mà cười to.
Mẹ nó, dễ thương quá.
Khi anh ngẩng đầu lên thêm một lần nữa, cô gái nhỏ vẫn dùng ánh mắt hơi rụt rè đó để nhìn anh, ban đầu anh cũng không định làm gì hết, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt này, anh chợt nổi lên chút cảm giác.
Nhưng không được.
Dù sao thì, đêm qua cô cũng đã phải nghiêm túc trả cái giá rất “đắt” bằng chính cơ thể của mình.
Giang Dịch nằm lên giường luôn, anh ôm cả chăn và cô bạn gái nhỏ đáng yêu vào lòng mà hôn lấy hôn để, nhưng vì chưa vệ sinh cá nhân nên bạn gái từ chối nụ hôn “sâu hơn”.
Đang nằm bên cạnh cô, Giang Dịch đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười.
“… Anh nhớ, hình như trong phần mô tả cho câu hỏi có giới hạn chữ.” Anh cố nhớ lại một chút: “Nhưng bao nhiêu trăm chữ thì anh không nhớ rõ…”
“Tám trăm.” Thư Điềm giành trả lời trước: “Em nhớ mà, là tám trăm chữ, giống với số từ yêu cầu trong bài viết văn.”
“…”
“Anh dám tin không?” Thư Điềm biết giông bão lần này đã qua nên bắt đầu “ăn gan hùm mật gấu” mà trêu anh, cô cũng không rõ là mình thấy tự hào nhiều hơn hay muốn trêu anh nhiều hơn nữa: “Không ngờ là anh lại viết hẳn một bài văn chỉ để khen em đấy.”
“…”
Cô vừa nói xong, chưa đầy mấy giây sau, bên tai cô đã truyền đến tiếng cười khẽ của anh.
Thanh âm đó mang theo hơi thở nam tính của anh, lại như thỏi nam châm mang theo một sức hút rất mạnh mẽ, khiến người nghe cũng phải cảm thấy tê dại.
Nhưng cô không ngờ là, việc khiến cô thấy “tê dại” hơn lại nằm ở phía sau.
“Tám trăm à…”
“Em dám tin không?” Giang Dịch ghé vào tai cô, vẫn là giọng nói mang ý cười ấy: “Nếu giới hạn trong tám nghìn chữ, thì anh trai vẫn có thể viết một bài văn theo yêu cầu đó để khen em đấy.”
“…”
…
Sau lễ kỷ niệm trường, khoảng một tuần sau là đến kỳ thi cuối kỳ.
Nhưng không may là tháng này “bà dì cả” của Thư Điềm lại đến muộn, trùng hợp là lại rơi vào đúng ngay lúc kỳ thi cuối kỳ đang diễn ra.
Mặc dù cũng có thể xem cô là một “học bá” trong trường, cô cũng đã ôn tập tương đối đầy đủ rồi, nhưng khi “bà dì cả” thích “hành hạ bao thế hệ chị em phụ nữ” ghé thăm, ít nhiều gì thì cũng sẽ ảnh hưởng đến chức năng của não bộ và tốc độ viết của cô.
Môn đầu tiên thi vào buổi chiều.
Ngoại trừ mấy lần đau đến mức lăn qua lộn lại, thì Giang Dịch không cho cô uống thuốc giảm đau. Thế nên, mỗi khi đến tháng, nếu không cần thiết phải đến trường thì Thư Điềm sẽ xin phép giáo viên cho nghỉ ở nhà luôn, nhưng lần này lại đúng dịp quan trọng nên bắt buộc phải uống thuốc.
Ăn sáng xong, khoảng mười phút âu, Thư Điềm lấy viên thuốc Ibuprofen [*] trong hộp thuốc ra, bấy giờ Giang Dịch đã rót sẵn một cốc nước ấm cho cô và đang đứng bên cạnh cô, sau khi cô nuốt viên thuốc xuống, cô nghe được câu nói mà không biết là anh đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi: “Lần này về nhà, em tìm một thầy thuốc Trung y để xem bệnh đi nhé.”
[*]
Ibuprofen: Một loại thuốc tiêu viêm, dùng để giảm đau, giảm sốt.“…” Thư Điềm uống vài ngụm nước, cô cũng không nhớ đây đã là lần thứ bao nhiêu mình từ chối anh rồi: “Cũng không cần đâu anh. Dù sao thì mỗi tháng em cũng chỉ đau hai ngày thôi, sau đó thì cũng tương đối ổn.”
Thư Điềm sợ châm cứu sẽ đau và uống thuốc Đông y sẽ đắng, bên cạnh đó, việc điều trị đau bụng kinh là cả một quá trình về lâu về dài, cô thực sự không muốn ngày nào mình cũng phải uống thuốc đâu.
Giang Dịch không nói thêm gì nữa, anh vòng tay qua eo cô rồi cùng cô đi về phía cửa, sau đó ngồi xổm xuống để mang giày cho cô.
Thư Điềm nhìn đỉnh đầu anh, mặc dù lưng đau gần chết, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Ồ, Giang Điềm Điềm online rồi à.”
… Lần nào cô đến tháng anh cũng đều như vậy hết, chăm sóc cô như chăm sóc một đứa trẻ ba tuổi vậy.
Giang Dịch buộc dây giày cho cô xong thì anh đứng dậy phản bác lại: “Em nói nhảm cái gì vậy? Rõ ràng là luôn online nhé.”
“…”
Như thể là đang muốn khẳng định sự nhất quán và đồng bộ với “Giang Điềm Điềm” bên trong mình vậy.
Sau khi hai người đi ra ngoài, Thư Điềm được anh bế xuống gara, rồi anh lại bế cô lên xe.
Cũng may lúc đó mới là đầu giờ chiều nên cũng ít người qua lại, nếu không thì người ta sẽ nghĩ cô là người tàn tật hay gì đó mất.
Khi Giang Dịch nh người qua để thắt dây an toàn cho cô, Thư Điềm lại bị “góc nghiêng thần thánh” của anh quyến rũ, cô nhịn không được mà nhào qua hôn vào má anh một cái, tiếng “chụt” to rõ vang lên.
Trong chốc lát ấy, động tác của anh đã khựng lại.
Sau đó Thư Điềm nghe được một tiếng “tách” đúng tiêu chuẩn, ánh mắt anh đang hướng về phía cô, bên khóe môi anh là một nụ cười vô cùng hấp dẫn, anh nhướng mày: “Quyến rũ anh à?”
Thư Điềm đơ người ra: “…?”
Anh vẫn ăn nói như thể là xung quanh mình không có ai, một tay anh đặt lên lưng ghế của cô, tay kia giơ lên xoa vào chỗ vừa bị cô hôn “chụt” một cái rất to, anh tỏ vẻ tiếc nuối: “Nhưng lát nữa chúng mình phải thi rồi, cục cưng của anh à.”
“… Em không có…” Chẳng phải chỉ đơn giản là một nụ hôn thôi sao? Thư Điềm mở to mắt và phản bác lại anh ngay: “Này, anh đang nói cái gì vậy? Em chỉ… ưm ưm!”
Không hề cho cô cơ hội để giải thích!
Anh ép cô vào ghế sau và hôn cô suốt năm phút đồng hồ.
Sau khi Giang Dịch buông cô ra, Thư Điềm đã mất hết sức lực mà dựa vào ghế, cô nhìn anh vòng qua phía trước và ngồi vào vị trí ghế lái, cô thở hổn hển và tự khuyên nhủ chính mình.
Rõ ràng là cô biết mình không thể trêu vào cái người đàn ông này rồi mà, nhưng sao cô lại cứ không chịu mang não ra đường vậy nhỉ?
…
Cho dù trước đó Thư Điềm có cần phải uống thuốc giảm đau hay không đi chăng nữa, thì Giang Dịch cũng sẽ hạn chế, không cho cô dùng Ibuprofen, mà thay vào đó, anh sẽ bắt cô một uống đống thuốc Đông y để giảm đau.
Nhưng với Thư Điềm mà nói, dù tác dụng phụ của Ibuprofen có ra sao thì nó vẫn là “chân ái” dùng để giảm đau.
Lúc cô ra khỏi phòng thi vẫn chưa đến giờ ăn trưa.
Trên đường lái xe về nhà, Giang Dịch không đề cập đến bất cứ điều gì về kỳ thi này, mà anh chỉ hỏi cô có đau bụng không, nhưng Thư Điềm lại nhịn không được mà muốn hỏi anh: “Anh có thi được không?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tình cờ thay, chỉ còn vài giây nữa thôi là đèn giao thông sẽ chuyển sang màu đỏ, nên Giang Dịch đạp ga phóng đi thật nhanh.
Anh cầm vô lăng bằng một tay, anh nhìn sang cô: “Anh à?”
Thư Điềm: “… Anh nhìn đường đi.”
Giang Dịch cong môi.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu đen, vô lăng cũng có màu đen, nên trông nước da anh vô cùng trắng trẻo, sống mũi anh lại cao thẳng, quai hàm sắc bén và vô cùng quyến rũ. Rõ ràng là anh chỉ vừa mới lấy bằng lái xe được khoảng nửa năm thôi, nhưng tại sao mọi động tác của anh lại giống như là một “tay lão luyện” đã lái xe non nửa cuộc đời vậy?
Thư Điềm cảm thấy, chắc hẳn là anh đã biết lái xe từ thời còn làm đại ca một phương, hoặc là từ hồi đầu cấp ba rồi.
“Còn phải hỏi sao?” Giang Dịch lại nhìn cô một cái: “Đơn giản.”
“… Anh nhìn đường đi, đừng nhìn em nữa.”
Anh mỉm cười: “Đường đâu có đẹp bằng em.”
Thư Điềm lo lắng, giờ này mà anh vẫn còn thời gian “thả thính” cô à?
Cô thẳng tay đẩy cằm anh về phía trước: “Quan tâm nó đẹp hay không làm gì! Anh nhìn đường hẳn hoi cho em đi!!”
“…”
Nhờ tác dụng thần kỳ của viên Ibuprofen đó, mà lúc về đến nhà, Thư Điềm không còn thấy đau bụng nữa. Hai người ra ngoài ăn cơm tối, khi về đến nhà thì tắm rửa chuẩn bị đi ngủ, bấy giờ cô mới nhận ra là thuốc đã sắp hết tác dụng rồi.
Nếu muốn thêm một viên nữa, thì chắc chắn là không thể uống được rồi… vì Giang Dịch sẽ không cho phép.
Cuối cùng, anh đi rót nước ấm vào túi chườm nóng cho cô, sau đó, anh bày ra rất nhiều miếng giữ nhiệt trên tủ đầu giường, chỉ nói ngắn gọn như thế này: “Chọn một cái đi em.”
“…” Thư Điềm duỗi ngón tay chỉ vào miếng dán có hình bọt biển: “Cái này.”
Thư Điềm nằm ở bên ngoài.
Giang Dịch dán miếng giữ nhiệt rồi đặt túi chườm nóng vào đúng vị trí cho cô, sau đó, anh leo lên giường và ôm cô từ phía sau, anh dùng tay xoa xoa lưng cho cô, đầu ngón tay anh rất ấm, lực xoa lại vừa phải.
Cái ôm và tư thế quen thuộc ấy khiến cô cảm thấy vô cùng thoải mái.
Thật ra cô đã được anh ôm như thế nhiều lần lắm rồi, mỗi khi anh lại ôm cô ở tư thế này, chẳng hiểu vì lý do gì mà cơ thể cô sẽ bất giác cảm thấy cơn đau như đã dịu đi đôi chút, như thể đây là một phản xạ có điều kiện vậy.
“Anh có tìm đọc qua trên mạng rồi.” Giọng của Giang Dịch vang lên từ phía sau, tốc độ nói cũng chậm rãi: “Có một phương pháp tốt có thể dùng để điều trị chứng đau bụng kinh.”
“Gì vậy anh?”
“Họ nói…” Anh dừng lại một lúc rồi nói với giọng vui vẻ hơn: “Có nhiều người, sau khi sinh con xong sẽ không còn thấy đau nữa.”
“…”
Sinh, con, ư?
Anh lại hỏi: “Em thấy cách này như thế nào?”
Mặt Thư Điềm đỏ bừng: “… Không tốt lắm đâu anh.”
“Hửm?” Giang Dịch bất mãn: “Tại sao lại không tốt cơ chứ? Rõ ràng là chỉ vất vả có một lần nhưng sẽ nhàn nhã suốt đời mà…”
“…”
Hay cho một câu “vất vả một lần, nhàn nhã suốt đời” của anh.
Thư Điềm nghiến răng nghiến lợi, mặt nóng bừng: “Giang Dịch, em còn chưa đến sinh nhật hai mươi tuổi đấy! Anh mà muốn thì tự mà sinh đi!!”
“…”
Nhìn cô muốn giãy giụa, quay sang tranh cãi với anh, Giang Dịch lập tức ôm cô vào lòng mà an ủi: “Anh chỉ lướt thấy rồi nói cho em biết như vậy thôi, chỉ muốn nói là sau này sẽ không đau đớn như vậy nữa… Chứ anh đâu bắt em làm ngay bây giờ đâu.”
“…” Cô không nói gì nữa.
“Hơn nữa…” Anh lại cười: “Cho dù anh có muốn thì cũng không thể sinh được.”
“… Hứ.”
Lưu manh quá.
“Nhưng em cũng sắp hai mươi tuổi rồi.” Giang Dịch bỗng nói.
“Ừm…” Thư Điềm lẩm bẩm: “Sao thế anh?”
“Hè năm nay là em được phép kết hôn rồi… còn anh phải chờ đến năm sau mới được.” .
||||| Truyện đề cử:
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
“…”
Giang Dịch: “Em có biết là, lúc đang học đại học mà kết hôn thì sẽ được cộng thêm điểm không?”
Mí mắt Thư Điềm giật giật: “… Anh mà cũng thiếu chút điểm này à?”
Giang Dịch không hề do dự một chút nào cả: “Thiếu chứ, rất thiếu nữa kìa.”
“…”
“Cho nên anh vô cùng muốn kết hôn.”
“…” Thư Điềm nghĩ đến điểm số của anh, cô cười ha hả hai tiếng, vậy mà anh còn mặt mũi để nói ra nữa à: “Vậy anh cứ muốn tiếp đi.”
Sau khi kết thúc chủ đề này thì cả hai đều không nói thêm gì nữa.
Trong phòng chỉ còn lại ánh sáng đến từ chiếc đèn bàn nho nhỏ, trong đêm tối, ánh sáng mờ ảo ấm áp của nó khiến người ta cảm thấy buồn ngủ vô cùng.
Nhìn chằm chằm vào chiếc đèn bàn một lúc, Thư Điềm mơ mơ màng màng cảm thấy bàn tay còn lại của Giang Dịch đang ở dưới người cô hơi đưa ra. Nhưng bản chất nó cũng không có tác dụng gì, nên cô cứ để yên như thế.
Thư Điềm được xoa bóp thoải mái đến nỗi cô cảm thấy hơi mệt mỏi, toàn thân trở nên ấm áp hẳn lên, cô dần nhắm mắt lại, không nhịn được mà cọ lưng về phía sau, mọi cảm giác khó chịu như đã tan biến đi hết rồi.
Khi chỉ còn cách một bước nữa thôi là cô sẽ chìm vào giấc ngủ thì…
Bàn tay còn lại không có tác dụng gì ban nãy của anh, từ từ đưa lên trên.
Và rồi, chính xác…
!!!
Thư Điềm tỉnh lại ngay.
Cô mở mắt ra, cựa quậy tránh né: “ Này… anh đang làm gì vậy?” Giọng cô mềm mại?, nghe khá nũng nịu.
“Mát-xa cho em…” Anh nói.
Không biết xấu hổ ư!! Bụng em đau chứ có phải…
Hơn nữa, mỗi lần tới tháng, chỗ đó của cô không hề dễ chịu một chút nào cả. Cô cảm nhận được lực của bàn tay anh, suýt chút nữa cô đã kêu lên rồi.
Thư Điềm vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng giọng nói khi ra khỏi miệng lại nhỏ nhẹ như tiếng muỗi kêu vậy: “Sao anh lại… xoa bóp ở đây?”
“Em chưa từng nghe ai nói à?” Thư Điềm nghe được giọng nói bình tĩnh của anh: “Nếu được bạn trai xoa bóp… thì nó sẽ to hơn đó.”
“…”
Nói đến cả việc nó to hơn luôn rồi cơ đấy.
“Anh còn nhớ buổi khám sức khỏe ở trường cấp ba không?” Thư Điềm tỉnh táo luôn rồi: “Lúc đó em thấy ngực của em rất nhỏ, thậm chí là em còn chạy đi giải thích với anh nữa.”
“Ừm.” Giang Dịch đáp lời cô rất nhanh: “Nhưng thật sự là nó không hề nhỏ một chút nào cả, thật đó.”
“…”
Thư Điềm vừa lòng với câu trả lời của anh, đồng thời, cô không nhịn được mà cười lạnh khi nghe thấy lý do có vẻ “quang minh chính đại” của anh: “Vậy tại sao anh lại nghĩ rằng em cần được anh xoa bóp?”
“…” Anh không lên tiếng.
“Và…” Thư Điềm lại nói: “Tất cả đều là lời nói dối cả, Giang Dịch, anh là cái đồ lừa đảo con gái nhà lành.”
Tay anh dừng lại một lúc, như thể là anh đang không hiểu: “… Nói dối cái gì cơ?”
“Em không biết là anh đọc được cái này ở đâu nữa, nhưng chắc chắn là anh chưa bao giờ biết điều này…” Thư Điềm thuộc nằm lòng: “… Cái mà người ta nói là “được bạn trai xoa bóp thì nó sẽ to hơn” đều là nói dối cả đó.”
“…”
“Cái to lên không phải là ngực của bạn gái anh.” Thư Điềm thấy hơi xấu hổ, cô cắn môi dưới, nhưng vẫn không nhịn được mà nói cho hết: “… Mà là anh đó.”
Kẻ nói dối nào đó: “…”
Mẹ nó.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Kẻ nói dối Giang: Mẹ nó, cũng khá thông minh đấy.