Trong nửa đầu kỳ nghỉ đông, học sinh ưu tú Thư vô cùng sảng khoái khi sắm vai một cô con gái yếu đuối ngoan ngoãn đang gặp phải “áp lực tâm lý cực kỳ to lớn”, “rất yếu ớt” “có khả năng sụp đổ”. Cô thấy quá sức mỹ mãn, dù gì thì đây cũng là một hành vi “vô tiền khoáng hậu” vì cô đã thành công dẫn theo bố mẹ “vạn dặm tìm chồng” theo như kế hoạch.
[*] Bản gốc dịch ra là “Tiền vô cổ nhân hậu vô giả lai”: ý nói người đến trước, kẻ đến sau không ai bằng.
Khi đó, cô chỉ đơn thuần cảm thấy mình là người bạn gái lãng mạn nhất trên thế giới này, đến cô còn thấy cảm động muốn chết đây này.
Chắc là Giang Dịch cũng chẳng cảm động được nhiều như cô đâu.
Sau này, khi Thư Điềm suy nghĩ lại, thì cô thấy khi đó mình rất ngốc, ngốc từ đầu cho đến chân đều ngốc.
Nhưng phản ứng của người nào đó làm cho cô cảm thấy rất đáng giá, chỉ cần thế thôi là được rồi.
Vì kế hoạch “vạn dặm tìm chồng” này mà lượng bài tập trong kỳ nghỉ đông bị dồn lại, mãi đến tuần cuối cùng mới được hoàn thành.
Thật ra, cô không nộp thì cũng không sao cả, nhưng Thư Điềm cũng không biết đó là do thói quen hay là do cô sẽ cảm thấy rất xấu hổ nếu không nộp bài, nên cô vẫn “liều sống liều chết” mà làm bài cho xong.
Mà Giang Dịch – người “không biết xấu hổ” – lại chẳng hề có cái suy nghĩ này, anh sảng khoái chơi trò chơi mấy ngày liền, rồi sau đó anh thoải mái quay trở lại trường mà chẳng mang theo bài tập của môn nào cả.
Cho đến khi tay đã rã rời, Thư Điềm đành phải bỏ cuộc sau khi viết đủ các chủ đề lịch sử chính trị trong kỳ nghỉ đông…
Nếu như nửa đầu học kỳ là bước ngoặt vô cùng to lớn so với hai năm cấp ba trước đây, thì sang học kỳ hai, ranh giới này đã “cao cấp” hơn gấp đôi.
Thư Điềm nhớ rõ, mới qua giữa kỳ hai chưa được bao lâu, mà trong lớp học đã treo bảng đếm ngược một trăm ngày.
Các lớp thể chất, tiết Mỹ thuật, Âm nhạc nửa vời trước đây đều bị huỷ, bài tập về nhà thì nhiều như núi Thái Sơn. Dù không biết làm bài thì cũng phải tìm mọi cách, áp dụng mọi “chiến thuật” để tìm ra hướng giải. Dù là khi ở trong lớp hay khi đã tan học, thì áp lực vẫn to lớn như nhau.
Một trăm ngày đầy khổ cực và gian nan, nhưng nếu so sánh với các trường khác, thì học sinh của trường trung học phổ thông trực thuộc vẫn còn khá thoải mái.
Phong cách học tập của trường bọn họ không giống với các trường chuyên khác, quy củ tổng thể rất ít. Nhìn chung thì cũng có khá ít yêu cầu, chính vì như thế nên thật ra, cường độ học tập của mỗi lớp phụ thuộc khá nhiều vào cách quản lý của các giáo viên.
Mã Đông Lập và bạn tốt của thầy ấy cũng không phải là kiểu giáo viên “nhấn đầu” học sinh xuống ép bọn họ phải học cho đến hết giờ.
Hoàn toàn trái ngược với điều đó, chuyện mà Mã Đông Lập làm nhiều nhất đó chính là giúp bọn họ giữ vững tâm lý ổn định này.
Đạo diễn Mã tận chức tận trách, không hổ danh là giáo viên Ngữ văn. Ngoài tài quan sát tinh tế ra, tài ăn nói của thầy ấy còn vô cùng tốt nữa chứ. Dựa vào tình trạng của mỗi học sinh của mình, thầy ấy thường hay gọi học sinh lên để “thưởng trà” cùng mình.
Thư Điềm quan sát thấy, bình thường, trước khi “thưởng trà”, bạn học sinh ấy trông rất u ám, nhưng khi quay về thì lại như “trời quang mây tạnh”, ánh sáng chiếu tỏa muôn nơi.
Thư Điềm cũng đã từng đi “thưởng trà” một lần rồi.
Đến văn phòng, cô ngơ ngác nhận hết một loạt các lời khen ngợi, rồi, lúc mà cô còn chưa uống hết trà, thì Mã Đông Lập đã khen xong rồi.
Cho nên, với suy đoán logic của mình, Thư Điềm đã cho rằng, chắc là thầy ấy chưa thấy cô đến “thưởng trà” bao giờ nên mới gọi cô đến thôi.
Nhưng không hẳn là thế.
Lúc đếm ngược chỉ còn mười mấy ngày nữa là đến kỳ thi đại học, trên đường về nhà, Giang Dịch bỗng nói với cô rằng: “Hôm nay thầy Mã tìm anh.”
Thư Điềm đang định nói chuyện thì đã bị giật mình bởi câu nói này của anh, suýt chút nữa là đã bị sặc nước bọt rồi: “… Tìm anh làm gì thế?”
Bây giờ Mã Đông Lập không còn dạy lớp anh nữa, Giang Dịch cũng không phạm lỗi gì… Nghĩ kiểu gì thì cũng thấy họ đâu liên quan gì đến nhau đâu nhỉ?
Cô đang buồn bực thì giọng Giang Dịch lại vang lên: “Gọi anh đến phòng làm việc của thầy ấy…” Lúc nói câu tiếp theo, rõ ràng là anh đã không thể nói nên lời: “Để tâm sự uống trà.”
“…”
Thư Điềm phục thật rồi.
Đây rốt cuộc là kiểu tình cảm gì, kiểu tình cảm gì mà có thể khiến cho một thầy giáo không ngừng khen ngợi một cậu học sinh mà mình đã từng dạy một năm, khen suốt hai năm liền, không chỉ có thế, thầy ấy còn tận tình quan sát trạng thái tinh thần của học sinh mình thật kỹ càng nữa chứ.
Chân tình của thế gian! Trâu bò thật! Đúng là không hổ danh cậu học sinh mà thầy ấy tự hào nhất mà!
Đây là con trai ruột, không thể nghi ngờ thêm được nữa.
…
Ngày thi đại học đến, nó đến bằng một cách rất đỗi bình thường, thời tiết chỉ nóng bình thường, không mưa.
Có thể là do thành tích của cô và Giang Dịch quá sức ổn định, nên phụ huynh của hai bên cũng không có phản ứng gì gọi là căng thẳng hay quá sức lo lắng.
Thú thật thì, Thư Điềm thấy kỳ thi này cũng không khác vô số cuộc thi mà trước kia họ trải qua là bao… ngoại trừ điểm phải thi ở trường khác.
Thư Điềm rất ghét chiến thuật biển đề [*], rất ghét việc phải luyện đi luyện lại một loại bài. Nhưng, lúc bắt đầu giải đề, cô không thể không thừa nhận rằng, chiến thuật này vô cùng hữu hiệu.
[*] Chiến thuật biển đề: tức là để đạt được một nhiệm vụ nào đó (chủ yếu ám chỉ thi cử kiểm tra) cần làm một lượng lớn bài tập liên quan mà không bị hạn chế về mặt thời gian hay địa điểm. Mục đích không phải luyện nhiều mà không xem xét đến kết quả, tức là chỉ cần bạn là người có lòng cầu tiến thì sẽ hiểu thành tôi luyện tập nhiều sẽ đạt được mong ước.
Đề là do con người đưa ra, điểm quan trọng nhất thì cũng chỉ có từng ấy thôi. Dù có đổi mới như thế nào đi chăng nữa, dù có thay đổi muôn nghìn lần đi chăng nữa; thì bản chất vẫn sẽ không thay đổi, sẽ luôn có những câu hỏi và cấu trúc mà bạn cảm thấy quen mắt.
Cũng không cần phải nhớ lại gì mà tay đã bắt đầu viết công thức rồi.
Thi xong hai ngày, ra khỏi điểm thi, bắt xe quay về trường học.
Đi ngang qua các lớp khác, nhìn lướt vào bên trong, phát hiện ra bảng đen trong lớp kín mít đủ loại chữ.
Không biết vì sao, cô bỗng dừng lại.
Trên bảng đen viết “Khảo thí QNMD [*]! Toán à, mày cút ngay cho ông!!!”, “Mẹ nó chứ Marx [**]!”, “Kỳ thi đã kết thúc rồi!”, “Thầy Lý Cẩu Đản ơi, chúng em yêu thầy lắm”,…
[*] QNMD: sai.
[**] Marx: Chủ nghĩa Mác.
Có rất nhiều lớp nên cứ viết chồng chéo lên nhau như thế, không thể phân biệt rõ ràng đó là nét chữ của ai.
Trong lớp học, có người đang xé sách, có người đang ôm bạn bè và anh em, hưng phấn thảo luận chuyện gì đó.
Cũng có người sụp đổ, gào khóc.
Ngoài cửa sổ, dì lao công quét dọn vệ sinh không ngừng phàn nàn.
Bồn hoa hồng trong trường nở hoa, đỏ tươi.
Cây đại thụ trước cổng trường càng ngày càng sum sê.
Học sinh lớp mười lớp mười một vẫn còn đang học tiết cuối cùng, thỉnh thoảng họ nóng lòng nhìn vào đồng hồ, hy vọng rằng tiếng chuông hôm nay sẽ có vấn đề, và họ sẽ được tan học sớm vài phút.
Các cô chú trong nhà ăn bận rộn chuẩn bị cho bữa tối.
Một năm rồi lại một năm, một nhóm rồi lại một nhóm thiếu niên giống như bọn họ, đều trưởng thành, lột xác ở nơi đây.
Nhưng nơi này vẫn không thay đổi gì.
Lúc mới đi từ điểm thi ra, Thư Điềm còn cảm thấy giống như là mình vừa thi xong một cuộc thi bình thường, cô chẳng cảm thấy gì cả.
Đến tận bây giờ, cô mới có chút cảm nhận chân thực sau khi đã hoàn thành kỳ thi đại học.
Thư Điềm thở dài, khẽ nở nụ cười, cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Kết thúc rồi, thời cấp ba.
Như trút được gánh nặng,
Nhưng rồi, lại cảm thấy buồn bã và mất mát.
…
Từ lúc đếm ngược được hơn ba mươi ngày, trường trung học trực thuộc đã đưa xuống những thông báo về các công việc có liên quan đến lễ tốt nghiệp… lễ tốt nghiệp trung học phổ thông, hay còn gọi là lễ trưởng thành, tổ chức sau kỳ thi đại học một tuần.
Khi đó, lúc Diêu Nguyệt lướt được một bài viết thú vị, cô ấy đưa cho cô xem cùng.
Đó là hai bài đăng liền nhau.
# Học sinh trường trung học phổ thông số 1 ở sát bên cạnh duỗi dài cổ ra mà rằng: Mẹ ơi! Mẹ mau xem trường của họ đi kìa! Trường họ có lễ tốt nghiệp đó mẹ ơi! Mẹ ơi mẹ, sao trường con không có thế ạ? #
# Mẹ thằng bé thở dài: Bởi vì năm đó mẹ đưa mày vào trường trung học phổ thông số 1 này đấy #
Cũng không biết là hai người này đăng bài cùng nhau hay đây chỉ là một sự trùng hợp thôi. Sau khi xem xong, Thư Điềm cũng bật cười.
Lễ trưởng thành được diễn ra hết sức chỉn chu, sự giàu có của trường bọn họ lại có dịp được “phát huy tác dụng”.
Đã được gọi là “lễ”, thì mặc dù đây chỉ là lễ tốt nghiệp cấp ba thôi, nhưng tất nhiên là không thể thiếu cái khâu mời một học sinh đại diện cho toàn trường lên bục phát biểu rồi.
Lúc Giang Dịch bị “Vương đồ điên” tìm đến, Thư Điềm không thấy ngạc nhiên một chút nào cả.
… Từ học sinh xếp áp chót lớp “lội ngược dòng” lên những vị trí đầu khối đó! Còn có câu chuyện nào có thể truyền cảm hứng mạnh mẽ như câu chuyện này không? Tất nhiên là không có rồi!
Khi ấy vừa thi tốt nghiệp xong, ngay tại cổng ra vào của một tòa nhà dạy học, “Vương đồ điên” đã chạy đến cản người lại, rồi sau đó thầy ấy nói rõ mục đích tại sao mình lại đến đây.
“Chậc…” “Vương đồ điên” trừng anh một cái: “Em nói cái gì đấy? Thầy đã tìm tới em rồi thì tất nhiên là thầy rất tin vào năng lực của em…”
“Bản thảo diễn thuyết của em có khi chỉ có một câu thôi thầy ạ.” Giang Dịch nói.
“Sao lại chỉ có một câu?” “Vương đồ điên” cau mày, hẳn là thầy ấy cũng thấy tò mò, nên đã hỏi thẳng anh rằng: “Là câu gì?”
“Thành tích của em thay đổi nhiều đến như vậy, em có được ngày hôm nay, là bởi vì em có bạn gái.”
“…”
“À, có thể là sẽ có hai câu…” Giang Dịch hào hứng nói tiếp: “Em đều học vì bạn gái em, sau ba năm cấp ba, người mà em phải hết lòng cảm tạ, chính là em ấy.”
“…”
Thư Điềm và “Vương đồ điên” đều giật mình như nhau.
Cô cũng không biết vì sao mà bây giờ Giang Dịch đã bước vào giai đoạn “nông nổi mà chẳng phân biệt được không gian và thời gian” gì cả.
Tim Thư Điềm nhảy vọt lên tận cổ họng, cô thấy “Vương đồ điên” tỉnh táo lại, hét một câu: “Em nói cái gì đấy?”
Cánh tay cô siết chặt lại.
Một giây sau, cô bị anh kéo đi, rồi họ nhanh chân chạy ra ngoài cổng trường.
Phía sau là tiếng reo hò ồn ã của những người vây quanh “hóng hớt”.
Ngoài ra thì còn có tiếng “gầm” đầy giận dữ của thầy chủ nhiệm khối, cũng chính là người đang đuổi theo ngay sau họ.
“Hết lòng cảm tạ bạn gái cơ á? Ha ha ha ha ha ha…”
“Cho em chút sắc mặt tốt thì em lại chẳng còn biết giới hạn ở đâu nữa à? Hả? Đứng lại cho thầy! Đừng có chạy!!!”
“…”
Sau đó, bởi vì ngày ấy mọi người vây xem quá nhiều, nên chuyện này bị “bế lên” diễn đàn.
Lúc đầu Thư Điềm không biết, kết quả là, vào cái hôm diễn ra lễ trưởng thành ấy, hai người Diêu Nguyệt và Nguyên Loan Loan bắt đầu ngẫu hứng… sắm vai trước mặt cô. Ngay sau khi thấy cô, đến chào hỏi mà họ còn chẳng chào, mà đã bắt đầu “nhập vai”.
Diêu Nguyệt nói: “Người bạn học này, thầy thấy em có căn cốt kỳ giai [*], có thiên phú trời ban, sao em còn không mau lên sân khấu phát biểu, làm tấm gương tốt cho các bạn học khác đi?”
[*] Căn cốt kỳ giai: có nghĩa là thể chất vô cùng tốt, thân thể có sức lực mạnh. Căn cốt là thân thể, kỳ giai là cực kỳ tốt. Cụm từ này xuất phát từ tiểu thuyết võ hiệp, thường mô tả người có thể chất khác người thường và tương đối khỏe.
Nguyên Loan Loan lắc đầu: “Không không không! Có điều này thầy vẫn chưa biết, em không có gì để chia sẻ cả.”
Diêu Nguyệt nhíu mày: “Em nói vậy là sao?”
Nguyên Loan Loan: “Em chỉ có thể nói được hai câu thôi.” Cô ấy giơ một ngón tay ra: “Thứ nhất, em có thể đạt được thành tích như ngày hôm nay, là bởi vì em, có bạn gái.” Rồi lại giơ ngón tay thứ hai lên: “Thứ hai, em học, là vì em ấy!”
Đến đây, Diêu Nguyệt diễn không nổi nữa, cô ấy nhào vào người Thư Điềm mà nhún nhảy điên cuồng: “A a a a a a a chết mình mất thôi! Cậu không biết đâu! Hôm đó, sau khi có người đăng bài viết về chuyện này, đã có thêm rất nhiều người gia nhập vào “đội quân” của bọn mình!”
“…”
“Hu hu hu mắt người nào người nấy đều tỏa sáng.” Diêu Nguyệt nắm chặt tay Lại: “Mình tinh mắt thật đó, kể từ lần đầu tiên mình thấy cậu và đại ca ở cùng một chỗ với nhau, mình đã cảm thấy tình yêu của hai người chính là tình yêu sét đánh rồi!”
Nguyên Loan Loan: “Mình cũng thế đấy nhé.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Diêu Nguyệt tặng cho cô ấy ánh nhìn như dành cho một vị anh hùng.
Từ lâu Thư Điềm đã quen với việc, thi thoảng hai cô ấy sẽ “hỏi thăm” cô như thế này, bình thường thì cô sẽ làm ra chút hành động ngăn cản tượng trưng, vẫn để Diêu Nguyệt tự do hết lòng bày tỏ niềm vui của cô ấy
Nhưng hôm nay, bỗng nhiên cô không muốn như thế nữa.
“Hai cậu đó, tranh thủ thời gian thoát khỏi tình trạng độc thân đi.”
“…”
Hai người họ nhìn nhau, trong mắt họ, hết 180% là sự nghi hoặc.
“Lúc mình kết hôn, hai người các cậu đều có thể tới làm phù dâu, người thứ hai kết hôn thì không có mình, nhưng ít nhất là vẫn còn một người trong số ba người chúng ta làm phù dâu…” Thư Điềm thản nhiên nói: “Nói cách khác, người kết hôn cuối cùng là sẽ “đáng thương” nhất.”
“Có sao đâu chứ…” Hai chú chó độc thân chẳng thèm quan tâm đến chuyện đấy: “Vừa dự lễ trưởng thành xong là cậu kết hôn luôn à?”
“Vẫn chưa đâu…” Cô nháy mắt mấy cái: “Nhưng mà… sớm muộn gì thì chuyện đó cũng sẽ xảy ra thôi.”
…
Lễ trưởng thành vẫn được tiến hành đâu ra đấy.
Thư Điềm vẫn còn nhớ rõ, Giang đại ca, người đã đi học trước một năm, lần đầu tiên anh muốn học tập thật chăm chỉ vào năm lớp mười, khi đó cô đã hỏi Lộc Viên Viên rằng, nếu khi đó mới nỗ lực thì liệu rằng đã muộn hay chưa.
Cũng không biết đại ca có thiên phú trời cho hay là nhờ vào chuyện gì khác đã xảy ra, mà đúng là kể từ sau lần đó, thành tích của người này đã tiến bộ nhanh như tên lửa vậy.
Xem ra là mọi thứ đều chưa biết trước.
Giang Dịch đã từ chối “Vương đồ điên” như vậy rồi, nên tất nhiên là không có khả năng có cơ hội làm học sinh đại diện nữa.
Người lên phát biểu là người quanh năm xếp hạng nhất hoặc hạng nhì, cậu ta không có “kinh nghiệm truyền kỳ” như Giang Dịch hoặc Giang Ngôn, nhưng chung quy lại, thì cậu ta cũng được coi như là một học thần [*].
[*] Học thần: không học mà điểm vẫn cao, còn học bá là chăm chỉ học nên điểm cao.
Sau khi nghe xong bài phát biểu sâu sắc và đầy ý nghĩa của “học thần”, có một số lãnh đạo nhà trường đã lên chúc mừng ngày lễ tốt nghiệp, cũng chính là lễ trưởng thành, của họ.
Trong khán phòng rộng lớn có mái vòm cung được trang trí lộng lẫy, trên bức phông nền cao, không có câu “Chúc mừng lễ tốt nghiệp” hay “Tuổi trưởng thành vui vẻ”, chỉ có một câu ngắn gọn, mười bốn chữ.
[Thiếu niên hướng về ánh sáng, tuổi thanh xuân không bao giờ kết thúc.]
Sau khi tất cả các bài phát biểu đã được hoàn thành, đã đến lúc thực hiện bước cuối cùng. Nhà trường tổ chức cho người nhà viết thư cho con cái, trao tận tay từng giáo viên chủ nhiệm và nhanh chóng phân phát.
Sau khi gửi thư xong, trong nháy mắt, xung quanh không thể trật tự như trước được nữa, tiếng nói cười rất ồn ào, hiện trường bắt đầu náo loạn. Thư Điềm chen ra khỏi hội trường, sau đó cô gọi điện thoại cho Giang Dịch, bảo anh tới cổng chờ mình.
Không mấy phút sau thì cô đã gặp được người mà mình muốn gặp.
Giang Dịch mặc quần đen đơn giản, tông da trắng lạnh, dáng cao chân dài xuất hiện ở cổng ra vào hội trường, dù anh chỉ tùy ý cúi đầu nhìn điện thoại di động thôi, thì anh cũng dễ dàng trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý.
Thư Điềm chạy từng bước tới bên cạnh anh, cô ôm lấy bả vai anh: “Này!”
“…”
Anh ngước mắt, quay đầu lại, khoảnh khắc mắt chạm mắt với cô, mọi đường nét nơi khuôn mặt anh như đã dịu hẳn đi.
“Anh mở ra chưa?” Thư Điềm lắc lắc lá thư vừa lấy được.
“Vẫn chưa.”
“Chờ em với…” Cô nheo mắt lại và nở nụ cười, giọng hân hoan: “Vậy bây giờ chúng ta cùng mở ra nhé!”
“Ừ.”
Trên phong thư có viết “Gửi Giang Dịch”.
Giang Dịch xé phong thư, lấy thư trong đó ra.
Có một tờ giấy, chỉ là một tờ giấy trắng bình thường.
Khi đọc được hàng chữ đầu tiên, anh đã thấy vô cùng ngạc nhiên.
“A Dịch,
Bố đã bàn bạc với mẹ con và cuối cùng đã quyết định là sẽ để bố viết lá thư này.
Con đã mười chín tuổi, bố sẽ không nói nhiều lời vô nghĩa.
Mấy năm trước, công ty và anh trai con đều xảy ra chuyện, bố đã có một số hành động không đúng, nói rất nhiều lời khó nghe, gần như là con và bố đã chiến tranh lạnh trong một khoảng thời gian dài.
Tuy rằng trong hai năm qua chung sống, bố cũng thấy được rằng, hẳn là con không còn để tâm đến những chuyện ấy nữa, nhưng bố vẫn nợ con một lời xin lỗi.
Trước mặt thì khó lòng mà nói nên lời, nên đành mượn cơ hội này để nói ra lời ấy.
Rất xin lỗi con, năm đó, là do bố mẹ không tốt, khi con học cấp hai, con đi đến bước đường ấy, hơn một nửa trách nhiệm đều là do bố mà ra.
May mắn thay, tình cảm giữa con và anh trai vẫn không thay đổi.
Không biết thằng bé này giống ai nữa, bố có muốn quan tâm, kiểm soát thì cũng chẳng quan tâm hay kiểm soát được. Một khi kiểm soát con thì chúng ta lại bắt đầu cãi nhau, cho nên về sau, bố và mẹ con đều mặc kệ.
Con muốn làm gì thì làm, chỉ cần đừng đi quá giới hạn, đừng đi lệch hướng, không giết người phạm pháp, bố mẹ đều ủng hộ con.
Tương lai của con rất tươi đẹp, cuộc sống của con chỉ vừa mới bắt đầu thôi. Dù có mệt mỏi, có gặp phải trắc trở, thì con vẫn luôn có một ngôi nhà, nơi này vẫn luôn chào đón con.
Hãy cứ bước tiếp.
Giang Thế.”
…
Đọc xong lần đầu tiên.
Lại đọc thêm một lần nữa.
Nét chữ vô cùng quen thuộc, từ nhỏ đến lớn đều in sâu trong trí nhớ.
Khi muốn bỏ bức thư vào phong thư lại, Giang Dịch đã thất bại ba lần.
Lúc chơi trò chơi điện tử, lúc viết đề, lúc đánh nhau, tay của anh đều rất vững vàng. Nhưng bây giờ, ngón tay anh đang run lên nhè nhẹ.
Thật lòng mà nói, anh đã cho rằng, có lẽ anh sẽ không nhận được phong thư này.
Cho dù có nhận được đi chăng nữa, thì có thể đây chỉ là một phong thư được viết một cách tuỳ tiện, có thể là chỉ có một hàng chữ, trên đó viết “A Dịch, tốt nghiệp vui vẻ” hoặc tương tự như thế thôi. Không chỉ có vậy, có khi, khả năng cao người viết cho anh sẽ là Giang Ngôn.
Anh không ngờ rằng.
Là một lá thư có nội dung như thế này.
Giọng của Thư Điềm bất ngờ cắt ngang mạch suy nghĩ của anh: “Thế nào? Của anh là ai viết thế?”
“… Bố anh.”
Thư Điềm lại “Oa” một tiếng: “Chú Giang viết thật sao anh?”
“…” Giang Dịch quay đầu nhìn cô: “Em muốn nói gì thế?”
“À, là sau khi biết là sẽ có một tiết đáng ghét nào đó, có một lần, lúc em tới tìm anh, khi đó anh còn chưa thức dậy, rồi sau đó em đã ngồi lại để trò chuyện với bố mẹ anh…”
“Nhắc đến lá thư này, chủ nhiệm lớp đã thông báo cho họ, em mới nói với bọn họ rằng, lá thư này rất quan trọng. Và em đã nói thêm, bởi vì bình thường nhìn bọn họ giống như là không chú ý đến việc học của anh, chú cũng không nói chuyện nhiều với anh nữa…” Thư Điềm nghĩ ngợi rồi lại nói tiếp: “Cụ thể là gì thì em không nhớ lắm, nhưng nói chung thì ý mà em muốn nói là, những điều bình thường không thể nói thì có thể viết ra.”
“…”
“Ban đầu em nghe họ nói là sẽ để dì viết cho anh, chú Giang…” Một người nghiêm túc như thế… Thư Điềm nuốt câu này vào trong, nói tiếp: “Không ngờ lại nghe thấy những gì em nói và đã viết thư cho anh.”
“…”
Anh “Ừ” một tiếng.
Không thể nói rõ là tâm trạng gì.
Giống như là có một khúc mắc nhiều năm vẫn không thể gỡ được, cứ đọng ở đáy lòng mãi. Anh còn tự cho rằng, với mình, khúc mắc ấy đã chẳng còn quan trọng nữa, nhưng nó vẫn luôn vắt ngang trong đầu. Nhưng, ngay trong thời khắc này…
Nó đã biến đi mất.
Giang Dịch không để cho cô phát hiện ra điều gì khác lạ, anh rất tự nhiên mà quay đầu nhìn vào giấy viết thư của cô, rồi sờ tóc cô: “Đang cười cái gì thế?”
“À…” Thư Điềm đang cười đến nỗi không thể ngậm miệng lại được: “Cười bố em đó, bố em ấy à, cái người này còn làm cho con gái của mình khóc nữa chá. Bố làm cho em cười chảy nước mắt luôn rồi ha ha ha ha ha ha ha!”
Đôi mắt to to của cô gái long lanh ánh nước, dưới ánh mặt trời, nó như chợt lóe lên, vô cùng chói chang.
Thật ra, ngay lúc này đây, có rất nhiều học sinh đang rơi nước mắt.
Giang Dịch nhìn một vòng, phát hiện trạng thái của hai người bọn họ không bình thường cho lắm, một người thì sắc mặt không thay đổi gì, một người thì đã sắp cười đến nỗi “nội thương”.
“Đến đây đi, em cho anh xem đoạn này…”
“…”
Anh nhìn Thư Điềm một bên lau nước mắt, một bên lại gần mình. Ngón tay trắng mịn chỉ vào một dòng chữ, đọc cho anh, giọng nói dịu dàng dễ nghe.
Giang Dịch như đã mất hồn.
Lúc học cấp hai, sau khi nhận ra rằng mình thích cô, đã có một khoảng thời gian, Giang Dịch cảm thấy rất khó chịu.
Anh cảm thấy, đến cuối cùng thì cái tâm tư này cũng sẽ chẳng có kết quả gì đâu. Không nói gì thì khi gặp lại nhau, anh vẫn sẽ là anh trai nhà bên đã chơi với cô rất nhiều năm, quan hệ đã từng rất tốt.
Mà nếu đã nói ra, thì họ sẽ trở thành người xa lạ.
Không biết vì sao, khi đó anh chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ có một kết cục tốt đẹp, cũng chưa từng nghĩ đến khả năng cô sẽ thích anh.
Thời gian đó, anh cảm thấy, được nói ra câu thích một ai đó là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào.
Nhưng yêu thầm thì không được như thế.
Âm thầm thích cô, lặng lẽ vui mừng, nhưng lại vô vọng.
Nếu như, nếu như anh chỉ dừng lại ở bước thầm mến, không học cùng một trường với cô.
Nếu như, nếu như anh không gặp lại cô, không tiến thêm một bước cuối cùng, không tỏ tình, giấu tâm tư này cả đời.
Thì, sẽ như thế nào?
Đến nghĩ mà anh còn chẳng dám nghĩ.
Có một số thứ, sau khi đã có được rồi, dù chỉ là tưởng tượng thôi, nhưng người ta vẫn chẳng thể chấp nhận được nếu phải bị mất đi.
Có không ít người đang đọc thư, sau đó lại ngồi xổm ở cổng mà khóc, khóc đến nỗi mất hết cả hình tượng.
Tiếng khóc nức nở bên cạnh không hề vơi đi.
Rất nhiều người tranh nhau chụp ảnh kỷ niệm với giáo viên, còn thấy có người đi xin chữ ký nữa.
Tháng Sáu này, dường như, có rất nhiều thứ đã đi đến hồi kết.
Những câu hỏi không tìm ra lời giải, những cuộc thi ùn ùn kéo đến, cùng với những ngày căng thẳng đến cực điểm, hay những bất ngờ nho nhỏ từng xảy ra.
Nhưng tháng Sáu này, cũng giống như là khởi đầu của tất thảy.
Tuổi mười tám là ánh nắng vàng.
Mọi thứ của bọn họ, chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Thiếu niên hướng về ánh sáng, tuổi thanh xuân không bao giờ kết thúc.
…
Rời khỏi hội trường của trường học, Thư Điềm kéo anh đi dạo một vòng quanh sân trường, nhìn núi nhỏ, vườn hoa nhỏ, đại sảnh danh vọng, pho tượng danh nhân, cuối cùng là đi đến sân thể dục.
Vẫn chưa đến kỳ nghỉ hè của lớp mười và lớp mười hai, có kha khá lớp đang học Thể dục, hai người bọn họ không chỉ không mặc đồng phục học sinh, mà hai khuôn mặt này còn rất nổi tiếng nữa, thế là họ nhanh chóng “thu hút sự chú ý” của tất cả mọi người.
Thư Điềm không thèm để ý, cũng đã quen với chuyện này lắm rồi.
Ba năm cấp ba, không ngờ là đã “tu luyện” được kỹ năng yêu đương trước mặt mọi người mà không cảm thấy gì cả.
Thư Điềm nhìn sân thể dục đầy quen thuộc, cô hơi xúc động, nói: “Tham gia xong buổi lễ này, thì giống như là không còn gì để làm nữa vậy.”
Kết thúc lễ trưởng thành, như thể là chỉ còn lại một việc có thể làm.
Chờ kết quả thi.
Cũng giống như mỗi lần thi xong sẽ nhận được đáp án, đáp án thi đại học đã xuất hiện khắp các trang mạng rồi.
Từ lúc thi xong, Thư Điềm đã ước tính điểm của mình rồi. Tiếng Anh và Toán thì gần như là tối đa, vài câu hỏi về cảm nhận cá nhân trong đề thi Ngữ văn thì cô chưa đánh giá được điểm, nhưng nói tóm lại thì, dù có chênh lệch điểm đi chăng nữa, cô vẫn có thể được 600 điểm.
Mà Giang Dịch, đến cả đáp án mà anh cũng không so, vậy mà anh còn tự tin hơn cả cô, vừa hỏi anh ước chừng mình sẽ được bao nhiêu điểm, anh chẳng ngại ngần gì mà nói chắc là hơn 700 điểm đấy.
“Có rất nhiều chuyện có thể làm.” Giang Dịch phản bác.
Hai người nắm tay nhau dạo bước, Thư Điềm mở to hai mắt ra: “Chuyện gì thế? Sao em không biết? Là do em đã quên rồi sao?”
Giang đại ca nhếch môi, nở nụ cười vô cùng xấu xa, anh nhéo tay cô: “Yêu đương đó.”
“… À…”
Thư Điềm trợn trắng mắt.
Nhưng lại không nhịn được mà nhìn nụ cười đó của anh thêm vài giây.
Tuỳ ý nở một nụ cười thôi mà cũng đã ngời sáng như thế rồi.
Cứ vậy, họ cứ đi mà chẳng có mục đích gì như thế, rồi lại đi tới rừng cây nhỏ.
Mấy cô “con gái” của họ trên diễn đàn [*] đang “bừng bừng khí thế”.
[*] Chỉ fan con gái của CP hai người trên diễn đàn.
Nhưng mà tâm lý của hai người cũng khá vững, họ mặc kệ sự bàn tán xôn xao của đám đông trên sân thể dục, cùng đi vào rừng cây nhỏ mà chẳng có áp lực tâm lý gì.
Bốn phía yên tĩnh lại, mùi thơm thơm ngát của cỏ cây tràn đầy xung quanh chóp mũi, Thư Điềm dừng bên cạnh một gốc cây đại thụ, cô đẩy Giang Dịch dựa vào đó.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mấy cặp đôi yêu nhau thì lúc nào cũng phải tìm ra chút cảm giác “mới mẻ” trong tình yêu chứ.
Dù gì thì cũng giống nhau mà, nam kabe-don nữ [*], vậy thì có gì lạ đâu?
[*] Kabe-don: tư thế áp tường.
Tất nhiên là nữ cũng có thể ka-bedon… Đây là kỹ năng mà Thư Điềm đã học được khi vô tình thấy Lâm Dĩ An ấn chặt Giang Ngôn trên cây, là học trộm.
Giang Dịch nhướng mày, giọng điệu nghe vừa vô tội vừa kinh ngạc: “Kabe-don anh đấy à?”
“…”
Giọng điệu này, vẻ mặt này…
Thư Điềm nhìn dáng vẻ đầy giả dối của anh, cô không nhịn được mà phì cười.
Một lúc lâu sau, cô mới bình ổn lại, và tiến đến gần mà ôm lấy eo anh.
Tay anh cũng rất tự nhiên mà đặt lên eo cô.
Thư Điềm thở dài: “Thế là tốt nghiệp rồi.”
Giang Dịch: “Ừ.”
Thư Điềm còn nói: “Cách lúc mà em có thể kết hôn, chỉ có hai năm nữa thôi.”
“…”
Giang Dịch đang muốn nói, anh cũng vậy.
Kết quả là, anh tính toán trong lòng, đen mặt nói: “… Anh còn ba năm.”
Anh nghiến răng nghiến lợi mà nói, Thư Điềm nghĩ, chắc chắn trong lòng anh đang nghĩ “Cái quy định chết tiệt”, “Vì sao đàn ông lại phải muộn hơn phụ nữ hai năm?”, “Tại sao tôi chỉ lớn hơn cô ấy có một tuổi thôi?”, “Mẹ nó chứ”… Ở bên nhau càng lâu thì cô càng hiểu rõ anh, chắc chắn là bây giờ, trong nội tâm anh đang là “liên hoàn phỉ nhổ”.
Chỉ là nghĩ thôi mà cô đã muốn bật cười rồi.
Thư Điềm vỗ vỗ lưng anh như trấn an: “Chỉ thêm một năm thôi mà, sẽ nhanh thôi anh.”
Giang Dịch trầm mặc vài giây, giọng của anh vẫn không hề dịu xuống, không hiểu sao còn mang theo uất ức: “… Nhanh cái rắm.”
Thư Điềm cười một trận.
“Này, bạn trai ơi.”
“Ơi?”
“Em đã xem một bài đăng có chủ đề “Cùng đoán xem những cặp đôi yêu nhau từ khi còn học cấp ba, sau khi kết hôn, đến cuối cùng, tỷ lệ ly hôn của họ sẽ cao bao nhiêu?” đó anh.”
“…”
“Lúc đó em không biết kết quả tích cực hay tiêu cực, em bấm vào chỉ đơn thuần là vì em thấy tò mò.”
Giang Dịch “Ừ” một tiếng: “Sau đó thì sao, kết quả thế nào?”
“Trên đó nói, so với xem mắt thì tỷ lệ ly hôn của kiểu tình yêu này còn cao hơn.”
“…”
Giang Dịch không hiểu tại sao cô lại nhắc tới chuyện này, anh ôm chặt tay cô: “Những người này bịa chuyện đấy, em đừng tin.”
“…”
“Hơn nữa…” Anh nghĩ tới cái gì đó, nói tiếp: “Nếu muốn nói, thì chúng ta đã bắt đầu từ khi còn đang học tiểu học rồi.”
“…”
“Chúng ta không giống bọn họ.”
“… Em biết…” Thư Điềm đáp, mặt cô áp vào ngực anh, nhẹ nhàng nói: “Không biết là em đã lấy dũng khí ở đâu nữa, có thể một phần là do anh cho em, một phần là do bản thân em quá thích anh.”
“Sau khi xem được bài đăng kia, suy nghĩ duy nhất trong lòng em là…”
“Em cảm thấy, những ví dụ này khác xa hoàn toàn so với chúng ta, chắc chắn là chúng ta có thể ở bên nhau cả đời.”
“…”
Cả người Giang Dịch tựa vào thân cây, vì câu nói này của người trong lòng mình, mà anh sửng sốt vô cùng.
Bắt đầu từ những năm cấp hai.
Anh trai anh luôn nằm trên giường bệnh. Trong căn nhà to như thế, mà khi anh về đến nhà, bao giờ nhà cũng không có một bóng người. Gần như là anh không thể nhớ ra được bất kỳ một lời thăm hỏi ân cần nào của bố mẹ cả.
Tuổi trẻ không hiểu chuyện, quậy phá và ích kỷ, đánh nhau, trốn học, hút thuốc, uống rượu,… Mấy thứ này thì căn bản là không cần phải học từ ai cả, đã thử một lần rồi là sẽ có lần thứ hai.
Anh cũng không biết, đến tột cùng là bởi vì anh thấy trống rỗng, muốn lấp đầy khoảng trống, muốn giết thời gian, hay chỉ đơn thuần là không muốn về nhà.
Một mảnh đen kịt, căn bản là không thấy bất kỳ một hướng đi nào, cũng không có ai nói cho anh biết.
Khi đó, anh đã rơi vào trạng thái tồi tệ nhất.
Nhưng mà.
Chẳng một ai biết rằng, vẫn luôn có một cô gái nhỏ tồn tại trong lòng anh.
Không chỉ xinh đẹp, mà từ lúc mới quen, cô bé ấy đã có giọng nói rất ngọt ngào.
Cô bé đứng trong sân nhỏ, trong sân phủ đầy những tia sáng vàng nhạt ấm dịu, cô bé ngẩng đầu và cười với anh, nói rằng, anh Giang Dịch, anh đẹp trai quá.
Cô nói, anh Giang Dịch, em thích chơi với anh nhất, vậy anh có thích Nặc Nặc không.
Cô còn nói, anh Giang Dịch, anh là người tuyệt vời nhất mà em từng biết.
Anh cảm thấy, mình chỉ cần thế thôi.
Không muốn mình ngày một tồi tệ hơn như thế.
Không muốn mình tuyệt vọng nhiều như thế.
Nếu cô nhìn thấy, cô sẽ thất vọng lắm.
Giang Dịch thở hắt ra một hơi.
Rồi anh nhắm mắt lại, sau đó tay anh đỡ vai cô, nâng cô dậy: “Nặc Nặc, em đứng lên một chút.”
Thư Điềm nghe thấy anh gọi tên ở nhà của cô, trong nháy mắt, cô không phản ứng lại kịp, cả nửa ngày sau mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt mê man: “Dạ? Chuyện gì thế anh?”
Cô ngước mắt lên.
Anh cụp mắt xuống.
Anh giơ tay, ngón tay lướt qua vầng trán căng mịn của thiếu nữ, sống mũi cao cao, xoa một vòng quanh cánh môi mềm mại, rồi lại đến cái cằm nhỏ nhọn nhọn, anh bóp hai cái.
Lúc chạm đến cổ, cô nhẹ giọng “A” lên một tiếng.
Thư Điềm cắn môi, trông cô có vẻ ngỡ ngàng, lại có chút thẹn thùng: “Ơ… Anh làm gì vậy? Anh đụng phải chỗ ngứa của em rồi.”
Giọng giống như làm nũng, ngọt ngào đến độ mềm nhũn ra.
Giang Dịch nhìn mặt cô, nghe giọng nói của cô.
Đây là cô gái mà anh thích trong mấy năm qua, vẫn đặt cô nơi trái tim.
Mặc dù trong những năm cấp hai ấy, anh đã nhận ra được tình cảm của mình, nhưng vẫn luôn cảm thấy…
Thật ra, lúc ban đầu, khi cô kéo tay mẹ, trong đôi mắt to có ánh sáng linh động, không hề sợ người lạ mà hỏi anh rằng, anh ơi, anh có muốn chơi với Nặc Nặc không… khi đó…
Có thứ gì đó, như đã bén rễ nảy mầm.
Từ nhỏ Giang Dịch đã rất ghét người những người cứ đòi chơi cùng mình, như “cái đuôi” của mình.
Ngoại trừ Giang Ngôn ra thì anh không thích chơi với những người khác.
Nhưng, cũng không biết là do chiếc váy trên người cô bé nhìn quá thuận mắt, hay là do giọng ngọt như sữa của cô nghe quá êm tai.
Mà, vào cái lần đầu tiên, anh đã sửng sốt lâu thật lâu, rồi cuối cùng, anh gật đầu và nói được.
Khi đó anh không ngờ rằng, một chữ “được” này, sẽ mang đến một sinh mệnh khác tồn tại trong cuộc sống của anh.
Những thứ mà anh từng cảm thấy tầm thường đến mức không thể chịu nổi, tình yêu, động lực, ước mơ…
Bao gồm tất cả mọi thứ.
Tất cả là do cô mang đến cho anh.
Thư Điềm bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi chỉ muốn run rẩy: “Anh… Sao anh không nói gì hết vậy?”
“Không có gì.” Giang Dịch nở nụ cười: “Bỗng nhiên anh rất muốn ngắm em.”
Hai má Thư Điềm hơi đỏ: “… À.”
Gió khẽ thổi làm tóc cô hơi rối, anh vén mấy sợi tóc đó ra sau tai cô, họ cứ lặng lẽ đối mặt với nhau như thế.
Bóng lá cây loang lổ trên mặt đất, bốn phía yên tĩnh và thanh bình.
Mặc dù rất tốt đẹp, nhưng Thư Điềm là người không nhịn được trước, cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí này.
“À, chúng ta đã tốt nghiệp rồi…” Cô bắt đầu đếm những việc cần làm tiếp theo: “Lúc trước em đã đồng ý với ông bà ngoại rồi, nghỉ hè năm nay sẽ đi chơi với họ một thời gian, em muốn anh đi cùng em.”
“…”
Cô chớp chớp mắt, lắc cánh tay anh: “Ông ngoại là một người lớn trong nhà thân thiết với em, em muốn cho bọn họ gặp bạn trai em.” Cô cười đến mức lúm đồng tiền nhỏ cũng lộ ra, trông vô cùng đáng yêu: “Anh thấy thế nào?”
Giang Dịch: “Được.”
“Nhưng em muốn ở nhà chơi vài ngày rồi mới đi.” Thư Điềm đã bắt đầu triển khai kế hoạch lớn luôn rồi: “Rồi sau đó chúng ta có thể ngồi tàu hỏa, không cần phải đi bằng máy bay nữa, dọc đường có thể ghé lại để đi chơi.” Cô rất hưng phấn: “Anh thấy chuyện này thế nào?”
Giang Dịch vẫn chỉ đáp một chữ: “Được.”
“… Sao cứ nói mãi một chữ thế…” Thư Điềm nói thầm một câu, rồi rất nhanh sau đó, cô lại kéo anh nói sang một chuyện khác.
“À!…” Giọng nói trong trẻo vang lên khiến Giang Dịch hoàn hồn lại.
“Chờ đến khi chúng ta đến thành phố B…” Thư Điềm nghĩ một chút rồi mới hỏi anh: “Anh có muốn làm gì không?”
“…”
Lần này anh không nói “Được” như trước nữa.
Mà ngược lại, anh im lặng thật lâu rồi mới nói: “Có chứ.”
“…”
Thư Điềm không nói gì nữa, nhưng trên mặt viết đầy mấy chữ “Vậy anh nói mau lên đi”.
“Anh có rất nhiều chuyện muốn làm…” Giang Dịch nhìn cô: “Ví dụ như bây giờ chẳng hạn…” Dừng lại một chút, anh đưa tay ra sờ má mình: “Rất muốn nói với em rằng…”
Thư Điềm không rõ nên chớp chớp mắt mấy cái: “… Cái gì?”
“Anh yêu em.”
“…”
“Hơn nữa, rất có khả năng là tình cảm này sẽ kéo dài đến ngày anh nằm vào trong quan tài.”
“…”
Thư Điềm còn chưa kịp đỏ mặt.
Mà ngay giây sau…
“Ví dụ như bây giờ chẳng hạn…” Người trước mặt cô đây nói năng bình thản, nghe giọng điệu thì lười nhác. Trong bóng râm của tán cây, dưới ánh nắng chói chang của mặt trời, giọng nói trong trẻo nghe hơi hơi khàn: “Cục cưng của anh, anh muốn hôn em.”
“…”
Một câu gần như thành kính, anh muốn hôn em.
Thư Điềm nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, cô không nhịn được mà khẽ cười, nhìn lâu thật lâu mà vẫn chẳng thấy chán cái vẻ đẹp trai này của anh, vẻ đẹp này vô cùng trùng khớp với thẩm mỹ của cô.
Ban nãy đọc thư của ông chủ Thư mà cô cũng không khóc, thế mà, ngay trong một khoảnh khắc như thế này, chỉ vì một câu nói đơn giản, không hiểu sao hốc mắt cô lại đỏ lên.
“Em cũng vậy.” Cô nói.
Cô không nói cụ thể câu “Em cũng vậy” này là đang hồi đáp lại câu nói nào.
Nhưng chắc chắn là anh cũng hiểu.
Chúng ta vẫn còn trẻ, chúng ta chỉ mới trải qua mười mấy năm trong cuộc đời này thôi, chúng ta không biết tương lai sẽ gặp được bao nhiêu người, và chúng ta cũng không biết là sẽ có thứ gì làm ta đổi thay hay không.
Cô chỉ biết rằng, ngay khoảnh khắc này,
Trong lồng ngực, trong đầu cô, hết thảy đều đang kêu gào một sự thật…
Em yêu anh, yêu nồng nhiệt và chân thành như vậy.
…
Ở một góc trong sân thể dục của trường, bên cạnh tán cây trong rừng, mắt cô gái nhắm chặt lại, hàng mi dài cong cong không ngừng run rẩy.
Chàng trai ôm eo cô gái, họ dành cho nhau cái hôn thật sâu.
Trên đường băng nhựa màu đỏ, không ngừng có người đi ngang qua, họ nhìn khắp nơi xung quanh.
Người bên ngoài hoàn toàn không biết.
Có người tò mò đi ngang qua, thấy những người nhìn quanh ấy, dừng lại hỏi họ đang nhìn cái gì.
Những người đó cười cười, dùng giọng điệu “hóng hớt” nghe đầy ghen tỵ mà “phổ cập kiến thức” cho những người khác.
Này? Bạn không biết thật đấy à?
Chúng tôi đang nhìn cặp đôi hạnh phúc nhất đó.
…
Ban nãy cô hỏi anh rằng, có chuyện gì mà anh muốn làm không.
Chuyện mà anh muốn làm… Thật sự là có rất nhiều.
Muốn cùng em đến những nơi mà em đã nói;
Muốn cùng em đi ăn ở tiệm bánh ngọt mà em đã nhắc đến rất nhiều lần;
Muốn ở bên em luôn mãi, ngắm phong cảnh mà em muốn ngắm, sống cuộc sống mà em muốn sống;
Xuân hạ thu đông, biển rộng núi cao, anh đều muốn ở bên em.
Có rất nhiều việc mà anh muốn làm, nhưng mỗi một việc, đều phải và chắc chắn có liên quan đến em.
Anh vẫn nhớ rõ mỗi một hình ảnh mà mình từng thấy trong mơ.
Điều anh mong muốn nhất, chính là chờ đến ngày đó.
Khi chúng ta già đi, khi những đứa trẻ đã lớn lên;
Chờ đến khi tóc em đã nhuốm màu hoa râm, nét thanh xuân trên hướng mặt đã phai mờ.
Sau đó, chúng ta hãy cùng nhau đón một ngày cuối tuần rất đỗi bình thường.
Ngày đó, hẳn là trời sẽ trong veo, ánh mặt trời sẽ còn êm dịu hơn so với ngày hôm nay, sạch sẽ và ấm áp, không có bất kỳ một tạp chất nào phủ trên mặt đất này.
Giống như chàng trai bướng bỉnh và ngang tàng trước kia, duy chỉ có khi ở trước mặt em, mới mài đi hết tất cả mọi góc cạnh.
Anh khẽ vuốt tóc mai của em, trong một buổi chiều như thế, khoé môi đã in hằn nếp nhăn của anh khẽ cong lên, anh dành cho em một cái hôn thật nhẹ.
Em mắng anh rằng, già rồi mà vẫn chẳng nghiêm túc được.
Anh tiếp tục không nghiêm túc như em nói, anh ôm em, hôn lên trán em.
Rồi sau đó, cũng giống như lúc này đây, anh nói với em…
Em xem kìa, cục cưng của anh.
Anh đã thích em cả một đời này rồi.
—— Kết thúc chính văn ——
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Lần thứ ba viết bốn chữ “Kết thúc chính văn” này.
Hai lần trước giống nhau, vui vẻ nhưng lại không nỡ.
Hai người bọn họ vẫn còn rất trẻ, nhưng tình cảm thì lại không liên quan gì đến tuổi tác. Mười tám tuổi, cùng nhau phấn đấu, phấn đấu vì nhau, là hồi ức sâu sắc hơn bất kỳ một hồi ức nào khác, là “bảo vật” sẽ khiến ta ghi nhớ cả đời.
Thiếu niên hướng về ánh sáng, tuổi thanh xuân không bao giờ kết thúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT