Anh nói xong câu này thì khoảng cách giữa hai người đã rất gần nhau rồi.
Thư Điềm nhìn khuôn mặt càng ngày càng sát lại gần của anh, khi cô cảm giác được ánh mắt hai người sắp chạm nhau thì… chóp mũi của anh chạm nhẹ vào chóp mũi cô, khẽ cọ cọ.
Sau đó, anh nghiêng đầu hôn môi cô, rũ mi mắt, hàng mi dày rủ xuống, dáng vẻ này khác hoàn toàn so với dáng vẻ kiêu ngạo đầy khi khí thế trên sân bóng lúc ban nãy.
Yên tĩnh và dịu dàng.
Nghe có vẻ không hợp với anh cho lắm.
Thư Điềm không muốn từ chối, mà cô cũng chẳng từ chối kịp. Tất cả những lời mà cô muốn nói đều đã bị người trước mắt nuốt vào miệng.
Không biết là đã qua bao lâu.
Sau khi “một lần nữa” kết thúc.
Thư Điềm nhận ra rằng, hôn lưỡi hoàn toàn khác so với những cái chạm môi bình thường kia.
Lần đầu tiên hôn môi, cô đã quên cả thở, sau khi về nhà học hỏi một phen, cùng với việc được “huấn luyện” trong quá trình “thực chiến”, cô đã có thể nắm giữ kỹ năng thở một cách vô cùng thuần thục.
Mà bây giờ, hôn lưỡi, cô lại chạm vào “điểm mù” tri thức nữa rồi.
… Phải học lại lần nữa.
Không biết cách thở là nguyên nhân lớn nhất, thật sự là lần này Thư Điềm đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Không chỉ có thế, không biết vì sao nữa, mà rõ ràng là họ đang ngồi hôn, nhưng chân của cô lại mềm nhũn hết ra.
Khi Giang Dịch hỏi, cô lấy cớ “Có lẽ người bên dưới còn chưa đi hết đâu, chúng ta chờ thêm lát nữa” để cho qua vấn đề này.
… Mặt cô cũng đâu có dày đến nỗi có thể nói thẳng ra là “Do anh hôn em đến nỗi chân em đã mềm nhũn ra” đâu.
Nói rồi… sợ anh lại hôn thêm lần nữa.
Cho nên qua thêm vài phút nữa, khi hai người xuống tầng dưới, họ thấy huấn luyện viên và đồng đội của Giang Dịch kề vai sát cánh đi về phía lối ra của sân bóng. Khi nhìn thấy hai người bọn họ, những người đó im lặng vài giây rồi bắt đầu reo hò, trong khoảng sân trống trải này, tiếng họ reo hò nghe vô cùng vang dội.
Thư Điềm định giơ tay lên, chuẩn bị chào hỏi từng người một, thì Giang Dịch đã giành nói trước: “Huấn luyện viên, em về với bạn trong lớp, lát nữa thầy không cần đợi em.”
“Được.” Huấn luyện viên nói: “Vậy em về suy nghĩ thêm về chuyện gia nhập vào đội tuyển của trường đi.”
Giang Dịch gật đầu, Thư Điềm nhìn anh cùng đồng đội đằng sau khoát tay một cái, khi cô đang chuẩn bị lên tiếng chào tạm biệt họ, tay còn chưa kịp giơ lên mà đã bị anh ôm vai xoay người, dẫn đi về phía lối ra.
Thư Điềm: “Anh sao thế?” Cô bị ôm đi, đầu cũng không quay lại được: “Em còn chưa chào hỏi, anh…”
“Chào hỏi cái gì.” Giang Dịch không giải thích dẫn cô đi rất nhanh: “Không cần thiết, em cũng đây cần phải gặp họ.”
Lần trước, khi cô mặc thử đồng phục của đội cổ vũ, anh vẫn nhớ rõ tiếng la hét của đám người này.
Chào hỏi bọn họ?
Gọi họ là gì? Đàn anh à? Để họ chiếm hời sao?
Ha ha, nghĩ hay lắm.
…
Xe buýt trường trung học phổ thông trực thuộc xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề ở cổng trường trung học phổ thông số 4, vẫn tuân theo quy tắc khi đi đến đây – học sinh di chuyển lên xe, khi đủ người thì xe mới bắt đầu xuất phát.
Thư Điềm cùng Giang Dịch đi về lớp, cô cũng không nghĩ gì cả, mãi cho đến khi lên xe buýt, nghe tiếng gào la hét to khiến cô giật nảy mình, suýt thì đã ngã ra khỏi xe rồi.
Tiếng vỗ tay nồng nhiệt dành cho Giang đại minh tinh và tiếng huýt sáo hướng về hai người họ nhiều như không ngừng nghỉ, như không có hồi kết vậy. Cuối cùng, nhờ có Mã Đông Lập “liều mạng” ra tay thì mới trấn áp được bọn họ.
“Nào, Giang Dịch.” Mã Đông Lập thản nhiên chỉ tay: “Phía sau thầy không có chỗ ngồi, em ngồi bên cạnh thầy đi.”
Giang Dịch: “…”
Anh về lớp là vì muốn ngồi chung một chỗ với Thư Điềm, thật sự là anh không ngờ rằng không còn chỗ ngồi nữa.
Anh còn đang muốn “giãy giụa” thêm một chút, thì Mã Đông Lập đã nói thêm: “Thầy có chuyện muốn nói với em.”
“…”
Không chạy thoát được rồi.
Thư Điềm nhìn bọn họ một cái rồi bước từng bước đầu về chỗ ngồi của mình.
Giang Dịch ngồi bên cạnh Mã Đông Lập, hàng đầu tiên, điện thoại anh nhận được tin nhắn ngay.
Thư Điềm gửi tới: [!!!!]
Anh biết cô muốn nói cái gì, đang lo lắng điều gì.
Ban nãy, lúc hai người ở trên sân bóng, quả thật là hai người họ có phần hơi quá đà, anh cũng thừa nhận điều này.
Giang Dịch suy nghĩ một chút, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị chất vấn chuyện yêu sớm, cũng nghĩ ra một loạt các lý do để “đối mặt” với chuyện này.
Giọng nói Mã Đông Lập nghe rất hiền hòa: “Trước kia từng luyện bóng rổ rồi à?”
“… Thưa thầy không ạ.” Giang Dịch nói: “Chỉ là do em thích chơi nên em mới chơi nhiều.”
“Thầy nghe nói, ừm, là có giáo viên nói với thầy.” Mã Đông Lập vươn tay, giơ nắm đấm: “Em cái này, cũng lợi hại lắm à?”
Giang Dịch: “…”
Giang Dịch rất thích chủ nhiệm lớp này, kỳ lạ nhưng không có gì phiền toái, anh do dự chừng một giây rồi mới gật đầu: “Cái này thì, em có học qua… một chút.”
“À…” Mã Đông Lập nở nụ cười: “Thế à.”
“Ban nãy xem em thi đấu…” Thầy Mã cảm khái nói: “Thầy lúc còn trẻ, quả thật là giống em y như đúc.”
“…?”
“Thầy cũng rất thích chơi bóng rổ, công phu quyền cước cũng mạnh hơn người khác, khi đó thầy chơi bóng khá tốt, có thể là mấy cô gái thét chói tai phía dưới ít hơn em một chút… Nhưng cũng không ít lắm.”
“…”
Giang Dịch dần hiểu ra điều gì đó, anh gật đầu, nhìn Mã Đông Lập: “Vâng.”
“Em đừng thấy thầy bây giờ tóc cũng rụng hết, còn phát tướng…” Mã Đông Lập cười tủm tỉm: “Khi còn trẻ thầy cũng thuộc hàng hotboy trong trường đấy, thầy với cô [*] là thanh mai trúc mã, sau này thầy mới biết là từ nhỏ cô ấy đã thích thầy rồi.”
[*] Cô ở đây là vợ của thầy, gốc là “sư mẫu”, nhưng mình thấy tiếng Việt của mình vẫn dùng “cô” (với trường hợp vợ của thầy) và “thầy” (với trường hợp là chồng của cô giáo) nên mình vẫn để là “cô” thôi nhé.
“…”
Giang Dịch làm một thính giả trung thành: “Thầy nói tiếp đi ạ.”
Tiện thể khẽ cử động ngón tay, gửi tin nhắn cho Thư Điềm: [Không phải chuyện của chúng ta, em đừng lo.]
Mã Đông Lập đối với phản ứng của anh rất hài lòng, vỗ đùi một cái: “Không phải thầy nói khoác đâu, em cái thằng bé này có dáng dấp đẹp đấy, thầy lúc còn trẻ và em của bây giờ đúng nhau y như được đúc từ một khuôn mà ra vậy!”
“…”
Giang Dịch nhìn đỉnh đầu trọc đến mức phát sáng của Mã Đông Lập, bụng bia hơi mập mạp, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt thì híp lại, cùng với thân hình có vẻ không quá một mét bảy mươi sáu khi ước lượng bằng mắt.
Giang Dịch thả lỏng toàn thân, tựa lưng vào ghế, chân thành nói: “Em cũng có thể thấy được điều đó, chắc chắn thầy khi còn trẻ rất đẹp trai.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
…
Ban ngày, vào thứ Bảy, Lộc Viên Viên đến dạy bổ túc cho Thư Điềm. Tối Chủ nhật, sau khi ăn cơm tối, Thư Điềm nằm sấp trên giường chơi điện thoại di động, lướt diễn đàn.
Có thể là vì vừa thi xong và vì cuối tuần này không có bài tập gì nên cô mới như thế. Mà, tất nhiên là, trong mấy cái “cuối tuần” bình thường khác thì học sinh của trường trung học phổ thông trực thuộc cũng vẫn lướt diễn đàn hăng hái thôi.
Nhưng vì trận bóng rổ cuối tuần qua mà diễn đàn đã muốn “nổ tung” luôn rồi.
Hóng hớt, phần lớn người tham gia diễn đàn là nữ sinh, còn nam sinh thì lại khác, dù có đọc thì họ cũng chẳng đăng bài viết gì cả, cùng lắm là trả lời vài ba cái bình luận thôi.
Cho nên, cấu trúc đều rất thống nhất… A a a a a + Giang Dịch + hình dung xem anh đẹp trai như thế nào.
Nhưng bình thường những bài đăng này đều là bài đăng mới, mọi người cũng nặc danh đăng nên ai cũng cảm thấy thoải mái, đăng nhiều nên cũng không có ai bình luận gì cả, ai nấy đều chỉ lướt nhanh qua thôi.
Nhưng có một người đăng kèm theo rất nhiều ảnh, chụp cận cảnh từ nhiều góc độ và ảnh có độ phân giải cao. Khi đó Thư Điềm hăng hái quá nên cô cũng quên béng đi mất, không nghĩ tới chuyện chụp ảnh, thế nên cô đã vào bài đăng và lưu về rất nhiều tấm ảnh.
Khi đọc bài viết, suy nghĩ chính trong lòng Thư Điềm đều là… Các bạn nữ ấy đều chụp Giang Dịch… còn khen anh lên đến tận trời xanh… mặc dù anh rất xứng đáng được tung hô đến mức “thăng thiên” như thế… nhưng thật lòng mà nói, thấy nhiều người “thèm muốn” anh cùng một lúc như thế thì cô thấy hơi khó chịu… Bọn họ đã chụp rất nhiều tấm đẹp… À, tấm này chưa có lưu, lưu lại mau!… Bạn trai cô cũng quá đẹp trai đi.
Theo một vòng tuần hoàn như thế, mỗi lần cô sắp tức giận thì cô lại bị nhan sắc của anh “mê hoặc”.
Hơn nữa, Thư Điềm còn phát hiện ra là cô rất thích một động tác nhỏ của anh… là động tác vén áo lau mồ hôi.
Trên ảnh không nhìn thấy rõ mặt, chỉ lộ ra đôi tai trắng nõn. Đường cong cơ bắp trên cánh tay thiếu niên nổi bật và vô cùng hoàn mỹ, không hề khoa trương, anh đeo chiếc dây màu đen trên cổ tay màu trắng lạnh, anh vén vạt áo đồng phục bóng rổ lau mồ hôi.
Vòng eo này… Cơ bụng này…
Hoàn hảo, lưu lại mau.
…
Thư Điềm tìm những bức ảnh đẹp của bạn trai từ người hâm mộ của anh trên diễn đàn trường, cô dùng cả một ngày cuối tuần để “thưởng thức” nhan sắc này.
Bài đăng hỏi thăm bạn gái của đại ca vẫn còn được ghim ở ngay trang đầu, ảnh chụp riêng của cô, ảnh chụp cô và ảnh chụp của cô chụp chung với Giang Dịch, cần gì cũng có đủ cả.
Phía trên xuất hiện một hộp thoại.
Diêu Tiểu Nguyệt @ cô: [Trận bóng rổ này chơi rất hay!]
Thư Điềm: [?]
[Mình nói cậu nghe này! Mình đã lùng sục khắp nơi trên diễn đàn trường rồi, mình phát hiện ra rằng, sau trận đấu này, mình đã tìm ra được rất nhiều đồng minh a a a a a! Hài lòng quá đi mất!]
“…”
Thư Điềm không nói nên lời, gõ chữ: [Đừng nói cho mình đồng minh là cô gái ngày nào đó…]
Diêu Tiểu Nguyệt: [Đúng vậy! Cậu cũng thấy đúng không! Danh xưng của fan CP chúng mình đặt đó! Thế nào!!!]
Thư Điềm: […/mỉm cười/]
Diêu Tiểu Nguyệt: [Mình còn chụp hai tấm ảnh màn hình khen ngợi cậu! Hu hu hu cuối cùng thì người ta cũng đã phát hiện ra được kho báu trong lòng mình QwQ Mẹ vui vẻ quá đi mất thôi a a a QwQ]
Diêu Tiểu Nguyệt: [hình ảnh] [hình ảnh]
Thư Điềm thấy Diêu Nguyệt vẫn còn muốn tiếp tục như thế, nên cô dứt khoát tìm cách khác để chặn miệng cô ấy lại: [Cậu nói lúc cậu ở trong đội cổ vũ, Văn Nhân Nhất đã tới tìm cậu à?]
Diêu Tiểu Nguyệt: [Mẹ mình gọi mình, nói sau đi nhé.]
Thư Điềm nở nụ cười, cô đổi tư thế nằm sấp, mở ảnh chụp màn hình đầu tiên cô ấy gửi.
Bình luận 24: [Mẹ nó chứ, ôi cái nhan sắc này! Ánh mắt thanh khiết, không trang điểm tẹo nào ư? Mắt to thế này cũng được ư??? Tôi bị tiên nữ nhỏ này đánh gục mất rồi hu hu hu!]
Bình luận 25: [Ngoại trừ việc có son môi ra thì tôi đoán là cô ấy không trang điểm gì cả! (Lặng lẽ xin màu son QwQ)]
Bình luận 25: [Tôi đã hiểu rồi, thật ra đây là kịch bản kiếp trước và kiếp này, hai người họ xuống trần gian lịch kiếp [ok]].
Bình luận 27: [Xuống trần gian lịch kiếp +1, mẹ nó, ảo quá đi.]
Bình luận 28: [Tôi là người trước khi xem ảnh đã nói “Không cần nghĩ cũng biết chắc là nhan sắc bạn gái của đại ca không đẹp được như cậu ấy”, tôi, tôi, tôi, tôi xin rút lại nhé.]
Sau đó là tấm thứ hai.
Bình luận 45: [Trang điểm đậm thế mà cũng không thấy à? Đừng khoe mẽ vụng về thế làm gì, chẳng khoa trương đến vậy đâu.]
Bình luận 46: [Bình luận trên à, tôi không khoe khoang gì đâu, nếu cô ấy không xinh đẹp, chắc chắn là tôi sẽ nói rằng “cô gái này không xứng đôi với đại ca chút nào cả”, nhưng hai người họ xứng đôi thật mà!]
Bình luận 47: [Chung một khung hình kia kìa a a a a a a a wls! Tôi mới lên cấp ba có hai tháng thôi mà đã muốn lừa tôi “đu” CP rồi ư? Sao đáng sợ thế?]
Bình luận 48: [Chính là, quỷ nào đáng sợ!]
Bình luận 49: [Đúng vậy! Tôi học lớp 10/7 đây này! Phổ cập cho mọi người một ít tin tức nhé, trong kỳ thi đợt trước, bạn gái của đại ca xếp hạng tư của lớp, lọt vào top 50 của khối. [cây chanh]]
Bình luận 50: [Top 50 của khối… Xin cáo từ.]
Ảnh chụp màn hình dừng lại ở bình luận thứ năm mươi.
Thư Điềm thấy mình xem như vậy là đủ rồi.
Cô không nhịn được mà cắt ảnh ra, gửi tin nhắn cho Giang Dịch: [Bỗng nhiên em cảm thấy, sao mà yêu đương với anh lại giống ra mắt thế nhỉ?]
Bạn trai: […]
…
Dù trường trung học phổ thông trực thuộc chấm bài thi theo phong cách Phật hệ [*] đi chăng nữa, thì thứ Hai cũng đã chấm xong rồi, thứ Ba xếp xong thứ tự và kết quả thành tích sẽ được phân phát tới từng lớp.
[*] Chấm thi theo phong cách Phật hệ: chấm thi bình thản, không vội vàng.
Đã hơn hai ngày khi trận bóng rổ kết thúc, Giang Dịch lại lên “hot search”… vì kết quả thi cuối kỳ của anh.
Giang đại ca không chỉ đột phá từ vị trí thứ năm từ dưới đếm lên, mà anh còn lọt vào top một phần ba đầu lớp.
Vừa đủ xếp hạng thứ hai mươi.
Nhưng vì hầu hết mọi người đều cho rằng Giang Dịch gian lận, không có gì phải hồi hộp, sự việc sẽ được giải quyết nhanh chóng, mọi người chỉ cảm thán một chút rồi lại thôi, sức nóng của chuyện này nhanh chóng giảm xuống.
Nhưng Thư Điềm biết anh không như thế.
Bởi vì phản ứng khoa trương gần chết của Văn Nhân Nhất…
“Chết tiệt, anh Dịch! Lúc thi cậu ngồi ngay trước tôi, sao tôi không thấy cậu gian lận?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Bây giờ gian lận có khoa học kỹ thuật mới rồi à? A? Phương pháp gian lận nào mà mắt thường không nhìn thấy thế???”
Cậu ta kéo đồng phục của Giang Dịch mấy lần, anh không nhịn được mà ném một quyển sách sang: “Ông đây tự làm.”
“Tôi, mẹ nó chứ…” Văn Nhân Nhất trừng mắt: “Tôi không tin.”
“…”
Văn Nhân Nhất: “Tôi tình nguyện tin rằng Giang Dịch gian lận bằng phương pháp mà mắt thường không nhìn thấy, còn hơn là tin rằng anh Dịch tự làm bài được hạng hai mươi.”
“…”
Nghe xong, thái dương Thư Điềm giật giật.
… Mẹ nó chứ phương pháp gian lận mắt thường nhìn không thấy.
Có thể là do lâu rồi Văn Nhân Nhất chưa bị “xã hội răn đe” nên mới dám nói như thế với Giang Dịch.
Văn Nhân Nhất nói thế, Thư Điềm quan sát người bạn cùng bàn “hắc mã” [*] đã trở thành chủ đề thảo luận nóng hổi trong lớp.
[*] Hắc mã dùng để chỉ những người có sự tiến bộ vượt bậc đến nỗi khiến người ta không thể tin được.
Anh có vẻ rất bình tĩnh.
Thành tích thi giữa kỳ được phát thành một dải giấy dài có thứ tự điểm số của các môn, vì thành tích môn Toán đã cao hơn trước một chút, nên lần thi này Thư Điềm xếp vị trí thứ ba, tăng một hạng so với lần trước.
Cô còn chưa nói gì về việc muốn xem thành tích của anh.
Thì Giang Dịch đã bất ngờ cầm tờ giấy đặt lên bàn cô.
Thư Điềm cúi đầu, điểm qua từng môn.
Sau đó thì cô thầm chửi thề trong lòng.
Mẹ kiếp tiếng Anh 140! Đậu má Hoá học 95! Mẹ nó Lịch sử… 55? Chính trị… 59?
Nhìn lướt qua, nói tóm lại là, tất cả các môn đều đủ điểm trung bình trở lên.
Nhưng điều quan trọng là… anh mới chăm chỉ học tập bao lâu? Ba tuần khổ luyện? Cho dù là với một học sinh cấp ba có chút kiến thức nền tảng khác thì cũng thế, có phải là sự tiến bộ này đã có phần “thần tốc” quá rồi không?
Thư Điềm nhìn lại bảng điểm của anh, lúc trả lại thì cô thấy hơi tò mò: “Sao tiếng Anh của anh tốt thế?”
“…”
“Hơn nữa, em thấy anh ít nghe giảng trong tiết tiếng Anh lắm mà.” Không phải là nghe giảng ít nhất nữa, về cơ bản thì có thể nói là anh không nghe.
“Dì nhỏ của anh lớn lên ở Mỹ, lúc anh và anh trai còn nhỏ thì dì ấy có ở nhà bọn anh mấy năm…” Giang Dịch dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Anh nhớ em cũng đã gặp dì ấy rồi, nhưng có thể là do còn nhỏ nên không nhớ rõ.”
Thư Điềm nhớ lại một chút, đúng là không có ấn tượng gì, cô gật gật đầu: “Sau đó thì sao?”
Giang Dịch cầm lấy một cây bút, một tay chuyển bút, chiếc bút màu đen lướt qua giữa những ngón tay thon dài trắng nõn của anh, trông khá “bổ mắt”.
“Mẹ anh nói dì ấy rất muốn trêu chọc hai bọn anh, nhưng tiếng Trung của dì ấy rất kém, chỉ toàn nói tiếng Anh thôi, sau đó thì trêu đến nỗi bọn anh cũng hiểu được.”
“… Thế à.”
Khả năng tiếp thu ngôn ngữ của trẻ em là nhanh nhạt nhất, cũng không có gì là lạ cả.
“Trừ dì anh ra thì không còn gì khác nữa à?”
Giang Dịch suy nghĩ một chút: “Sau khi dì nhỏ về Mỹ kết hôn, anh nghĩ là có liên quan đến chơi game trực tuyến.”
Thư Điềm: “…”
Nói chung, thành công đạt được 140 điểm của người này là không thể lặp lại.
“Cho nên nếu anh cố gắng viết văn và đọc, chắc chắn có thể thi được 140 điểm.” Thư Điềm xúc động nói: “Giáo viên tiếng Anh sắp khen anh.”
“…” Giang Dịch dừng vài giây, nhìn qua: “Vậy còn em?”
“Em?” Thư Điềm hơi sửng sốt, nghĩ rằng anh hỏi kết quả thi: “Em mới được 134 điểm thôi.”
“… Không phải.” Vẻ mặt Giang Dịch trở nên lười biếng: “Không phải em vừa nói, giáo viên tiếng Anh sắp khen anh à?”
“…”
“Vậy còn em?” Anh nhướng mày: “Em không khen anh sao?”
Cuối cùng thì Thư Điềm cũng hiểu ra rồi.
Trên khuôn mặt đẹp trai này, bây giờ đang viết mấy chữ rất to:
— Mong được khen.
Cô nhịn cười, nói cho có lệ như đang khen trẻ nhỏ vậy: “Anh giỏi quá.”
“Anh là ai?”
“…”
Giang Dịch lại nhướng mày: “Hửm?”
Lỗ tai Thư Điềm tê dại: “… Bạn trai.”
“Khen lại lần nữa đi.”
“…”
Thư Điềm nhìn biểu cảm nghiêm túc của người nào đó, cô thầm nghiến răng nghiến lợi.
Anh có thể! Ngây thơ! Một chút thôi!! Không!!!
Cô lại muốn đổi sang cách xưng hô khác.
“Này… Anh trai.” Dứt lời.
Thư Điềm nhìn tay anh từ ban nãy đến giờ cứ xoay bút không ngừng, mà bây giờ đã ngừng lại rồi.
Ánh mắt bắt đầu khác đi.
“Anh trai à.” Cô cười, cố ý nói rất nhẹ: “Anh thật tuyệt vời.”
“…”
Biểu cảm của Giang Dịch chẳng thay đổi gì, “bốp” một tiếng, anh ném bút đi, giơ tay lên vuốt tóc.
Tuy rằng không biết vì sao lần nào gọi “anh trai” anh cũng có phản ứng thái quá như thế, nhưng Thư Điềm rất thích thấy cảnh này.
Cô cười đủ rồi thì lại chọc chọc vào anh: “Nhưng…” Thư Điềm đè thấp giọng, trừng mắt nhìn: “Rốt cuộc là vì lý do gì mà tự dưng anh… lại chăm như vậy?”
“…”
Thư Điềm đoán từng lý do một: “Có phải là bỗng dưng anh “thức tỉnh” không, nên muốn… Cố gắng? Phấn đấu? Đánh thức động lực của bản thân?”
Giang Dịch không cười nữa, anh im lặng một lúc.
Thật ra động lực ban đầu của anh là từ câu nói “Sau kỳ thi giữa kỳ xếp chỗ theo thành tích” của Mã Đông Lập, anh không muốn rời xa Thư Điềm. Mặc dù biết mình cũng không thể đạt được một thứ hạng nào đó quá cao, nhưng anh vẫn muốn thử một lần.
Nhưng, bây giờ nghĩ lại thì mới thấy, từ lúc nhìn thấy thành tích thi giữa kỳ của cô, anh cũng đã có ý nghĩ tương tự này rồi.
Tên hai người ở cùng một bảng điểm, nhưng một người bên trên, một người lại ở dưới cuối cùng.
Ừm, dù không nhắc đến thi đại học gì gì đó, nhưng anh cũng không muốn thấy một tờ giấy như thế.
Xếp chỗ chẳng qua chỉ là một chất xúc tác, một cái cớ cho bản thân anh mà thôi.
Mà lý do thực sự…
“Không phải đột nhiên tiến bộ đâu.” Giang Dịch nói.
Nếu anh có thể nhận ra điều này, thì anh đã làm khác đi rồi.
Giang Dịch quay đầu, Thư Điềm nhìn thẳng vào anh, đôi mắt đen nhánh của anh như có ánh sáng vậy.
“Anh vì…” Anh cụp mắt nhìn phiếu điểm, lông mi tinh tế cụp xuống tạo nên một khoảng tối, anh khẽ nhếch khóe môi và đáp: “Không muốn cách em quá xa.”
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Mã Đông Lập: “Thầy lúc còn trẻ và em của bây giờ đúng nhau y như được đúc từ một khuôn mà ra vậy!”
Giang Dịch: “(Mỉm cười) Chắc chắn thầy khi còn trẻ rất đẹp trai.”
Nội tâm: mmp Không đời nào mà em tin thầy.
Chúng ta hãy phỏng vấn một chút, Mã Đông Lập, vì sao đã rụng hết tóc ở tuổi này rồi nhưng thầy vẫn là một diễn viên giỏi vậy??
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT