Viên kẹo thứ sáu mươi hai

Bây giờ đã bước sang tháng Mười một, cây cối dù có cao bao nhiêu thì cũng không thể chống chọi lại sự thay đổi của mùa vụ được. Mặt đất đã phủ đầy lá vàng, mỗi khi gió thổi, người ta sẽ nghe thấy những âm thanh xào xạc của lá, cảm giác rất dễ chịu và êm tai.

Thư Điềm cứ vậy mà nhìn chằm chằm vào Giang Dịch, cô thấy đôi mắt anh dần mở to ra, đôi mắt hoa đào ấy chỉ toàn là sự kinh ngạc.

Chậc.

Sao không có cảm giác kinh hỉ [*] nào, mà chỉ toàn là sự kinh hãi [*] thế nhỉ?

[*] Kinh hỉ chỉ sự ngạc nhiên, mang đến một niềm vui cho người nghe. Ngược lại, kinh hãi cũng chỉ sự ngạc nhiên, nhưng mang đến sự sợ hãi cho người nghe nhiều hơn.

Mặc dù bây giờ cô cũng không khá hơn anh là bao.

Thật ra đó là một hành động nhất thời, hành động xuất phát từ sự thôi thúc của cảm xúc, nên Thư Điềm vẫn chưa cảm nhận được gì từ nó cả, môi cô mạnh mẽ “xông tới” rồi lại dứt khoát rời đi ngay.

Sau đó, cô còn phải gồng mình lên để giữ vẻ trấn định mà nói ra mấy câu đó.

Đến tận bây giờ cô mới nhận ra rằng, trái tim mình đang đập rất nhanh và không hề tuân theo bất kỳ một tiết tấu nào cả.

“… Này.” Thư Điềm cảm thấy, nếu hai người cứ im lặng mãi thế này thì cũng không được hay cho lắm, cô dừng lại một lát rồi chỉ đành nhắm mắt lại mà nói cho hết: “Anh có thể… cho em phản ứng được không?”

Sao anh cứ nhìn chằm chằm vào cô như thế? Từ lúc đó cho tới bây giờ anh không chớp mắt lấy một cái nào cả, chẳng lẽ anh không thấy khô mắt hay khó chịu gì à?

Không chỉ có thế thôi đâu, cô cũng sẽ thấy xấu hổ lắm đó!!!

“…”

Nói rồi, cô thấy Giang Dịch khẽ chớp chớp đôi mắt.

Sau đó, yết hầu anh hơi chuyển động, cô nghe thấy anh lên tiếng, còn khuôn mặt anh thì vẫn “vô cảm”: “Gì cơ?”

Thật ra thì Giang Dịch không nghe thấy cô nói gì cả.

Anh thấy đôi môi cô hết đóng rồi lại mở, bờ môi cô trông vừa mềm mại vừa long lanh ánh nước, khoé môi thì khẽ nhếch lên, độ cong ấy trông vô cùng tự nhiên… Giang Dịch đang cảm thấy mọi thứ xung quanh anh chẳng hề chân thực gì cả.

Trong đầu anh cứ liên tục xuất hiện một câu hỏi, liệu chuyện ban nãy đã thật sự xảy ra rồi ư?

… Những chuyện mà anh lo lắng đều trở nên vô nghĩa rồi à?

Cô không đắn đo hay do dự gì cả, cô cứ thế mà tiến tới bên anh thật ư?

Đã vậy cô còn nói thưởng trước cho anh nữa chứ!

Thực sự thì đến cả trong giấc mơ của mình mà anh còn chẳng dám làm như vậy ấy chứ.

Nhưng hình như ban nãy… anh không hề có hành động nào “đáp trả” lại cô cả.

Nhưng chuyện đó cũng không phải là một chuyện quá quan trọng, mà quan trọng là anh lại quên mất một việc cơ bản nhất khi hai người hôn nhau… là phải nhắm mắt lại. Ban nãy anh đã quên mất việc này, anh nhớ mình cứ trơ mắt ra mà nhìn cô tiến đến hôn mình, rồi lại trơ mắt ra mà nhìn đôi môi cô rời đi.

“… Hả?” Thư Điềm nghi hoặc: “Anh sao vậy?”

“Em đang hỏi là sao anh không có phản ứng gì cả? Anh như thế này là vì…” Cô bất chấp tất cả mà hỏi tới, dù sao, hôn thì cũng đã hôn rồi mà, còn ai quan tâm tới mặt mũi gì nữa đâu: “Không hài lòng với phần thưởng này của em à?”

Hỏi thì là hỏi như thế.

Nhưng nếu anh dám nói ra ba chữ “không hài lòng” thật, thì chắc chắn là Thư Điềm sẽ… chắc chắn là cô sẽ… đá anh.

Ừm.

“Hài lòng…” Giang Dịch như thể một người vừa mất hồn đột nhiên lấy lại được ý thức vậy, cuối cùng anh đã có thể cử động và suy nghĩ, anh chớp chớp đôi mắt rồi nhấn mạnh: “Vô cùng hài lòng.”

“…”

Vô cùng hài lòng.

Khi nói ra bốn chữ này, trông anh cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt đen bỗng sáng đến lạ, Thư Điềm nhìn anh một lúc lâu rồi sau đó mới hạ tầm mắt xuống một cách thiếu tự nhiên: “À.”

Lúc Thư Điềm nhìn thẳng, vừa hay cô có thể thấy dây khoá kéo của áo anh, nó đã được anh kéo lên và đang nằm ở vị trí xương quai xanh của anh, thế là cô cứ nhìn chằm chằm vào cái hõm sâu đầy gợi cảm đó, cô đang định bắt đầu đếm thử xem liệu trong bao lâu anh sẽ lên tiếng nói chuyện tiếp…

Tiếng bước chân đạp trên lá chợt vang lên.

Có đôi tay khẽ tì lên vai cô.

Sau đó, giọng nói của anh vang từ phía trên đỉnh đầu xuống: “Là không hài lòng với bản thân anh.”

“… Anh?” Thư Điềm không hiểu, cô bèn ngước mắt hỏi lại anh ngay: “Sao hôm nay anh cứ nói nửa vời như thế vậy… Anh không hài lòng anh cái gì cơ?”

“Không hài lòng với biểu hiện ban nãy cua anh.”

“…”

“Cho nên…” Giang Dịch đột ngột tiến đến gần cô, rồi anh đưa tay ra sau cổ cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa phần da ở đó: “Cho anh thêm một cơ hội nữa đi.”

Thư Điềm vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Bàn tay anh đột nhiên dùng lực kéo cô về phía trước, trong phút chốc, Thư Điềm như đã bị che phủ bởi bóng dáng anh, trước mắt cô tối sầm lại ngay tức thì, song song với đó là hơi thở của anh bao trùm lấy cô.

Thế là, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, môi cô đã bị một vật gì đó rất mềm mại phủ lên.

… Vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ.

Cảm giác này rất khác so với ban nãy, cũng là khi cô chạm vào nó.

Có thể coi như đây là một nụ hôn đích thực.

Dịu dàng triền miên, mang theo một chút thận trọng và ngây ngô khi thăm dò.

Dần dần, anh hôn cô mạnh hơn, cảm giác ma sát trên môi ngày càng mạnh, lúc Thư Điềm nín thở đến nỗi sắp không chịu được nữa thì môi anh lại tách ra, trả lại “tự do” cho cô.

Hơi thở của Giang Dịch và cô như đang quấn lấy nhau, hơi thở của anh như có mang hương thơm tươi mát của bạc hà, anh cười, nụ cười như hoà vào từng nhịp thở:: “Sao em lại không thở?”

“…”

Thư Điềm vội hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra: “… Ban nãy em quên mất.”

Anh khẽ cười.

Tiếng anh cười nghe rất gợi cảm, mang theo một chút giọng mũi.

Hình như… còn mang theo cả một chút nuông chiều nữa.

Sau khi hô hấp đã được thông thuận lại, Thư Điềm lại nghe anh nói thêm bốn chữ.

Và sau bốn chữ này, đôi môi cô chẳng thể lấy lại sự tự do được nữa.

“Ngoan, nhắm mắt lại.”



Hơn sáu giờ Thư Điềm mới về đến nhà, vì sợ bị mẹ phát hiện nên cô đã nói dối rằng cô và anh Giang Dịch ra ngoài ăn lẩu cay, vì quá cay nên môi cô hơi sưng.

Lương Vận không nghi ngờ gì cả.

Biểu hiện của Giang Dịch đúng là tốt thật đấy.

Cô nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Tốt đến nỗi không có chỗ nào để chê luôn!

Đúng! Mười! Phút! Đồng! Hồ!



Thứ Hai, thứ Ba là thi xong rồi. Hình như là mọi người không mấy lo lắng về kết quả của kỳ thi này, vì ai cũng dồn hết mọi sự chú ý vào trận đấu bóng rổ giữa trường họ và trường trung học phổ thông số 4, trận thi đấu này sẽ diễn ra vào thứ Sáu tuần này.

Sau khi hai trường thương lượng với nhau, họ quyết định bỏ tiết học vào chiều thứ Sáu và dùng thời gian đó để thi đấu. Vì, dù sao thì trường trung học trực thuộc cũng vừa mới thi giữa kỳ mà, thế nên, phần lớn học sinh đều không có tâm tình đâu để học hành. Bên cạnh đó, về cơ bản thì có khoảng tám mươi phần trăm học sinh của trường trường trung học số 4 là không mấy mặn mà với chuyện học, nên chọn ngày đó, giờ đó là thích hợp nhất.

Sau khi bốc thăm, họ đã quyết định được địa điểm tổ chức trận thi đấu này, là ở trường trung học số 4.

Trường trung học trực thuộc không hoạt động như các trường trung học trọng điểm khác, điều này được thể hiện qua việc nhà trường chú trọng nhiều vào các hoạt động giải trí khác nhau… Học sinh lớp mười, lớp mười một nào muốn đi xem bóng rổ thì đã có sẵn xe buýt do nhà trường chuẩn bị, xe buýt này chuyên dùng để đưa đón bọn họ, còn thành viên của đội cổ vũ và tuyển thủ thi đấu sẽ được đưa đón bằng ô tô cao cấp hơn.

Từ sáng cho tới tận bây giờ, Thư Điềm thấy ai cũng vui vẻ hết, nụ cười luôn treo trên môi nhưng chẳng được mấy người tập trung học hành.

Điều này cũng là do các giáo viên ở trường họ rất “Phật hệ” [*] khi chấm bài.

[*] Phật hệ có thể định nghĩa là “Thế nào cũng được, không cầu mong, không tranh cướp, xem nhẹ tất thảy, vạn sự tùy duyên”.

Tổ trưởng nhóm giảng dạy và nghiên cứu của từng môn học trong trường họ không cho phép giáo viên nhờ học sinh trong lớp mình hỗ trợ, buộc giáo viên phải tự tay chấm chữa và nhận xét, nhưng lại không giới hạn thời gian hoàn thành. Vì vậy, ngoại trừ các giáo viên dạy lớp mười hai có tốc độ chấm khá nhanh ra, thì lớp mười và lớp mười một phải đợi từ bốn cho đến năm ngày mới có kết quả.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

… Nói cách khác, khoảng thời gian từ thứ Tư cho đến Chủ nhật là khoảng thời gian an toàn.

Khoảng thời gian thoải mái nhất là sau khi thi xong và trước khi có kết quả.

Đã ở trong những ngày “thoải mái nhất” thì chớ, vậy mà trường còn diễn ra một sự kiện hoành tráng như thế này nữa chứ, quả thật là chẳng khác “dệt hoa trên gấm” một chút nào cả. Thế nên, nếu mình mà không “điên cuồng”, không “liều mạng” một chút thì thật có lỗi với buổi chiều tươi đẹp này quá.

Vào buổi chiều, Thư Điềm cùng với các bạn trong lớp lên xe buýt để di chuyển đến địa điểm thi đấu. Cô đã lướt diễn đàn trong suốt thời gian xe chạy, bấy giờ cô bỗng phát hiện ra rằng, vị đại ca trường được “săn lùng” gắt gao nào đó lại trở thành “nhân vật chính” nữa rồi!

Lại lên trang chủ của diễn đàn nữa!

Nếu anh đã bị lên “hot search”, thì tất nhiên, bạn gái của anh là cô đây cũng trốn không khỏi.

Đến cả vài ba chuyện nhỏ có liên quan đến cô đã từng được đội cổ vũ “tiết lộ” cũng được ghim trên một số bài viết, ngoài ra thì còn có một bài đăng mới nữa.

[Mới] [Chủ đề] # A a a a a a a má ơi! Thi xong giữa kỳ! Chưa có kết quả! Lại được xem thần tượng chơi bóng rổ! Tôi hạnh phúc quá đi mà! Không biết đại ca có kéo bạn gái đi chung để thể hiện tình cảm không nhỉ? Nếu có thì chắc tôi vui đến nỗi mất ngủ luôn mất! #

Lầu 1 [Chủ bài đăng]: Chào các chị em!

Trong cái ngày mà khắp nơi khắp chốn đều vui mừng này!

Say sự kiện nổi tiếng của đội cổ vũ, sự kiện công khai trá hình tại đại hội thể thao, và cả sự kiện “CP xe đạp” trước đó nữa… Tôi – người vô cùng tò mò về bạn gái bí ẩn của đại ca!

Hôm nay!

Rốt cuộc thì tôi có cơ duyên thấy được tiên nữ nhỏ trong truyền thuyết đó hay không đây!

Đây!!!!!!

(Chẳng may không thấy được, thì các bạn cùng lớp của anh Dịch có thể lén chụp vài bức ảnh rồi gửi lên đây được không?)

(Đúng rồi, các bạn nữ lớp 10/7 đừng giả vờ nữa, tôi biết các bạn đang lướt diễn đàn đó!)

(Mấy người đang giả vờ là người qua đường, sẽ không ai biết đâu! Không ai làm gì được mọi người đâu!)

(Hu hu hu mọi người làm ơn cho tôi xem chút với, QwQ)



Lầu 2 [???]: Sự kiện gì? Sự kiện gì với sự kiện gì cơ? Tại sao tôi không biết cái nào hết vậy? Chỉ là do tôi lo ôn thi giữa kỳ nên không lướt diễn đàn có mấy ngày thôi mà? Có chị em nào phổ cập chút kiến thức cho tôi được không?



Thư Điềm: “…”

Sau đó, cô nhìn thấy một loạt các đường link của bài viết trước đó nằm ở bên dưới.

… Cũng nhiệt tình thật đấy.

Có lẽ vì được phép sử dụng điện thoại, nên diễn đàn ở trường trung học phổ thông trực thuộc có lượng truy cập cao nhất trong số tất cả các trường cấp ba ở thành phố S… Diễn đàn trường không phải là để trưng cho đẹp.

Đặc biệt là, khi mọi người đều vô cùng hào hứng như thế này, thì lượng truy cập càng lớn hơn.

Thư Điềm không dám kéo xuống nữa, cô bấm vào nút lưu bài viết rồi rời khỏi diễn đàn.

Cô nhìn đám bạn xung quanh mình đang cúi đầu chơi điện thoại, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thầm nghĩ rằng, chắc có thể là ai đó đã “tiết lộ” hình ảnh cho người đăng “Chủ bài đăng” rồi.

Bỗng dưng ý muốn chạy trốn nảy sinh đầy mãnh liệt trong cô.

Nhưng… trận thi đấu của bạn trai cô sắp bắt đầu rồi, đây còn là việc mà cô xúi giục anh làm nữa, và quan trọng nhất là…

Sao cô nỡ bỏ lỡ cơ hội xem Giang Dịch chơi bóng rổ chỉ vì một chuyện cỏn con này cho được! Chắc chắn là không thể rồi!

Thôi bỏ đi.

Trở thành người phụ nữ của đại ca thì chắc chắn là phải chấp nhận trả một cái giá khá lớn.

Chẳng phải chỉ là trở thành nhân vật chính trong những câu chuyện của người khác thôi à?

Yêu đương với Giang Dịch ngọt ngào như thế cơ mà, bị người ta bàn tán một chút thì có là gì đâu? Chẳng phải đó chỉ là một chuyện rất đỗi bình thường thôi à?

Cô không yếu ớt đến thế đâu!

Diêu Nguyệt đi cùng xe với đội cổ vũ, còn Thư Điềm thì đang ngồi cùng chỗ với Nguyên Loan Loan. . Truyện Lịch Sử

Thư Điềm chọc chọc vào người bên cạnh: “Loan Loan, cho mình mượn cái gương mà cậu hay mang theo bên người với.”

“Ờ…” Nguyên Loan Loan nghe vậy thì đặt điện thoại xuống, mở cặp sách ra: “Chờ mình một chút nhé.” Chưa đầy vài giây là cô ấy đã lục ra được chiếc gương và đưa nó cho Thư Điềm: “Sao vậy, lấy gương để làm gì thế?”

Thư Điềm lấy thỏi son màu cam mà cô không nhớ là mình đã bỏ vào cặp lúc nào ra, vừa thoa vừa nói: “Để trông mình xinh hơn.”

Dù gì thì lát nữa cô cũng phải lên hình mà.

Không thể làm cho bạn trai mình mất mặt được.



Nửa tiếng sau là tới địa điểm diễn ra trận thi đấu.

Nhà thi đấu của trường trung học phổ thông số 4 được sửa chữa lại trông khá đẹp, có quy mô tương đương với trường trung học phổ thông trực thuộc của cô. Sân bóng rổ nằm ở vị trí trung tâm, các học sinh đến làm khán giả thì được chia ra thành hai nhóm, ngồi ở hai bên của khu vực khán đài.

Cách phân chia chỗ ngồi tương đối giống với lần tổ chức đại hội thể thao, từng lớp lần lượt đi vào, nhưng càng nhiều lớp đi vào thì càng hỗn loạn… vì ai cũng muốn ngồi ở hàng ghế đầu cả.

“Điềm à…” Nguyên Loan Loan nhìn xung quanh và nắm lấy dây đeo cặp của cặp mình: “Mình thấy có rất nhiều bạn của lớp 10/3 và lớp 10/4 đang ngồi rải rác khắp nơi, đa số mọi người đều giành ngồi ở hai hàng phía trước… hay là chúng ta cũng lên đó đi nhé?”

Bây giờ họ đang ngồi ở hàng thứ sáu.

Nghĩ ngợi một lúc, sau đó Thư Điềm cũng cầm cặp sách của mình rồi đứng lên theo cô ấy: “Đi, đi, đi!”

Khom người chạy suốt một đoạn đường rồi mới đến được hàng ghế đầu tiên ở vị trí gần mép.

Tất cả các chủ nhiệm lớp đều có mặt, các lớp khác thì không biết, nhưng còn Mã Đông Lập thì chắc chắn là sẽ không quản, cùng lắm thì thầy ấy chỉ @ biển số xe buýt của mọi người trong nhóm lớp thôi.

Ban nãy, lúc ở trên xe, Thư Điềm nói chuyện với Giang Dịch suốt, nhưng từ khi xuống xe cho đến bây giờ, cô chưa cầm điện thoại lên xem lần nào cả, vậy nên cũng có một vài tin nhắn Wechat mà cô chưa đọc được.

Ba phút trước…

Bạn trai: [Em tới chưa?]

Bạn trai: [Huấn luyện viên nói nửa tiếng sau mới bắt đầu, nếu đến rồi thì ra cổng B tìm anh nhé.]

Một phút trước…

Bạn trai: [?]

Bạn trai: [Nhanh lên, anh nhớ em rồi.]



Thư Điềm: “…”

Có cần phải gấp gáp đến vậy không?

Nhanh lên, anh nhớ em rồi.

Đây là lời nói ngọt ngào đến chết người theo phong cách “tổng tài bá đạo” đấy à?

Không thể không thừa nhận rằng, cô đã bị “trúng đạn” rồi, còn là kiểu chết ngay tại chỗ nữa chứ.

Thư Điềm mím môi, nhưng cô vẫn không thể giấu nổi nụ cười đang kéo căng đến tận mang tai kia: [Mới đến đây này, bây giờ em đi tìm anh ngay.]

Cô đúng là có tố chất của một người mù đường mà, để tìm được cái nơi gọi là “cổng B” ấy, trên suốt quãng đường đi, cô không biết là mình đã hỏi đường bao nhiêu người rồi.

Đó là một lối ra vào đã bị đóng kín, nằm bên trong một khoảng trống ở giữa khán phòng, vì bị đóng kín nên bên trong không có đèn, nhìn lướt qua thì sẽ ngỡ rằng đó là một đường hầm.

Thư Điềm lại nhìn thêm một chút nữa thì mới thấy chữ “cổng B” ở ngay bên trên.

Hoàn toàn khác biệt so với sự nhộn nhịp ở khu vực ngay liền kề, sau đó cô nhấc chân đi vào.

Cô còn chưa xác định được vị trí của Giang Dịch, thì đã có người nắm lấy cánh tay cô.

Một giọng nói quen thuộc vang lên: “Sao bây giờ em mới đến?”

“… Bởi vì em phải đi một vòng lớn mới đến được đây…” Thư Điềm giải thích một cách cứng nhắc: “Thì em bị mù đường mà, em phải vừa đi vừa hỏi đường, nên em mới đi hơi lâu một chút.”

Khi mắt cô đã làm quen được với bóng tối bên này, thì cô nhìn thấy Giang Dịch đang dựa lưng vào tường, dây kéo của áo khoác đồng phục chưa được kéo lên hết, bên trong là đồng phục bóng rổ có màu đen – trắng, trên áo có số một rất to.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đường nét trên khuôn mặt anh thì vẫn còn hơi mờ.

“Lại đây…” Anh kéo cô vào trong lòng: “Ôm anh một cái.”

“…”

Thư Điềm không thể chống đỡ nổi trước sự ngọt ngào đầy đột ngột này, cô mím môi cười: “Chúng ta vừa mới ôm nhau ở trường mà.”

“Vậy thì sao chứ?” Giang Dịch nói với giọng điệu hiển nhiên: “Anh thích.”

“…”

Được rồi, anh nói gì cũng đúng hết.

Hai người ôm một chút rồi tách nhau ra, Thư Điềm nắm tay anh nói chuyện khác.

Bên ngoài vẫn còn nhiều người đang vào nên hơi ồn ào, vậy nên, dù bọn họ có trò chuyện ở trong đây thì cũng chẳng có ai để ý cả.

Cũng thần kỳ thật đấy, lúc nào người này cũng có thể tìm ra được những “căn cứ bí mật” như thế này cả.

“À đúng rồi, anh có biết là…” Trông Thư Điềm khá phấn khích: “Gần đây trên mạng đang có trào lưu bạn gái tặng bạn trai một thứ đó.”

“Thứ gì vậy?” Giang Dịch bỗng nở nụ cười, cô còn chưa kịp trả lời gì thì nụ cười của anh càng lúc càng mập mờ: “Tặng nụ hôn à? Anh thích lắm.”

“…”

Kể từ sau cái ngày nụ hôn đầu tiên bị mất đi đó, Thư Điềm cảm thấy, hình như là cái người này đã mắc phải một căn bệnh mang tên “Thích hôn” mất rồi.

Có chuyện gì thì cũng kéo hết lên đầu chữ “hôn”, hôn bất chấp không gian và thời gian.

Thư Điềm nhanh chóng nói lảng sang chủ đề khác: “Là dây buộc tóc đó anh.”

Giang Dịch sửng sốt: “Dây buộc tóc?”

“Ừm…” Thư Điềm hơi nghiêng đầu, chỉ vào chiếc dây buộc tóc sau gáy mình: “Nhìn đây này anh, là dây dùng để buộc tóc đó.”

Giang Dịch nhìn sang, anh gật đầu, nhưng cũng không hỏi tại sao: “Em muốn tặng anh à?”

Thư Điềm “Ừm” một tiếng.

Sau đó, cô cho tay vào túi và lấy ra một chiếc dây buộc tóc khác mà mình mang theo để dự phòng.

Cô còn chưa rút hết tay ra khỏi túi và đưa nó cho anh thì…

Người trước mặt cô đột ngột tiến lên một bước.

Động tác của Thư Điềm khựng lại.

Cô mở to mắt nhìn anh duỗi thẳng tay về phía mình.

Nói chính xác hơn là về phía cái ót của cô.

Giây tiếp theo, Thư Điềm cảm thấy da đầu mình như đã được thả lỏng ra hơn một chút, một lúc sau mới trở lại như bình thường.

Sợi dây buộc tóc đang được buộc trên đầu cô bị kéo xuống, bình thường cô hay xoã tóc ra hơn, nhưng hôm nay, vì muốn cổ vũ cho mọi người nên cô buộc bừa lên cho gọn gàng, ấy thế mà cuối cùng lại bị anh kéo ra một cách nhanh gọn như thế này.

“Sau đó thì sao?” Sau khi Giang Dịch kéo ra, anh cầm nó trong tay rồi cho cô xem: “Là như thế này à?” Anh dừng lại một chút rồi đoán thử: “Hay là anh cần phải… tìm một sợi dây khác rồi xâu chúng lại với nhau, sau đó thì đeo nó lên cổ à?”

Thư Điềm: “…”

Hở, mạch não của anh sao vậy [*]?

[*] Nguyên văn là Não hồi lộ (脑回路): ngôn ngữ mạng, bình thường chỉ phản ứng, đường về của não có vấn đề, phản ứng sẽ chậm lại, đồng thời cũng dùng để chỉ hành vi. Ví dụ: Đường về não của tôi không giống mọi người, nghĩa là nói hành vi của tôi không giống mọi người. (Sưu tầm)

“Không phải là đeo vào cổ…” Cô lấy lại chiếc dây buộc tóc mà anh đang cầm rồi nắm lấy cổ tay anh và đeo nó vào: “Đeo như thế này này.”

“Sau khi đeo vào thì thế nào?” Giang Dịch hỏi: “Nó có ý nghĩa gì đặc biệt à?”

“…”

Về hành động này, có người giải thích rằng: “Đeo dây buộc tóc của em có nghĩa là anh đã trở thành “chó” [*] nhà em rồi đó.”

[*] Nguyên văn là Cẩu tử (狗子) – Chó: nếu hai người có quan hệ tốt, ví dụ như bạn bè thì đây chỉ là một lời nói đùa vui giữa bạn bè với nhau, còn nếu quan hệ không tốt thì câu này là đang chửi bạn. Ở đây ý chỉ Giang Dịch trở thành của riêng Thư Điềm mà không phải của ai khác.

Phiên bản này vừa thẳng thắn vừa có chút hài hước, Thư Điềm cảm thấy cách nói này khá ổn, nhưng cô lại thích cách nói kia hơn.

“Tất nhiên là có rồi…” Thư Điềm mỉm cười: “Điều đó có nghĩa là…”

“Anh đã có một “tiểu tổ tông” rồi, những cô gái và sinh vật giống cái khác…” Cô dừng lại một chút, sau đó nhấn mạnh từng chữ một: “Tất cả đều phải, đi, ra, chỗ, khác.”

Giang Dịch sửng sốt trong giây lát.

Sau đó, anh bỗng đưa tay lên nhéo mặt cô, cười mấy tiếng: “Anh biết rồi.”

“Anh sắp phải bắt đầu rồi…” Thư Điềm nhìn lướt qua bên ngoài, nói: “Chúng ta ra ngoài nhé?”

“Không cần gấp.” Giang Dịch đứng lên: “Em ngồi ở đâu? Để anh đưa em về chỗ trước.”

Thư Điềm chỉ đại khái chỗ cô ngồi cho anh.

Khi hai người sóng vai nhau bước qua lối đi của khán đài, có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ, nhưng sự chú ý của Thư Điềm nhanh chóng dồn hết về phía câu nói của người bên cạnh… “Nếu hôm nay anh thắng, chúng ta có thể hôn nhau lâu một chút không?”

“…”

!

Cô không trực tiếp trả lời mà tăng nhanh tốc độ bước đi.

Chỗ ngồi của Thư Điềm đã cách xa vị trí của lớp cô “hàng ngàn dặm” rồi, khi cô đưa Giang Dịch đến đó, thì xung quanh cô chỉ toàn là những gương mặt xa lạ.

Trong phút chốc, mọi người bỗng im lặng hẳn đi.

Nguyên Loan Loan cũng ngồi đó mà nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Cô lờ đi, vờ như không nhìn thấy những ánh mắt “rực lửa” đó.

Rồi cô quay sang nhìn Giang Dịch, cô còn chưa hối anh mau lên sân nữa, mà người này đã đột ngột duỗi cổ tay mình ra.

Ban nãy, vì hơi tối nên cô nhìn không rõ, nhưng bây giờ thì cô đã thấy, còn thấy vô cùng rõ nữa.

Cổ tay của Giang Dịch hơi gầy, các mạch máu trên đó được hiện lên vô cùng rõ ràng, thực tế là dây buộc tóc chỉ lỏng hơn cổ tay anh một chút thôi, nên anh đeo vào trông rất vừa vặn. Không ngờ là khi sợi dây màu đen “hoà cùng” với nền da trắng lạnh của anh, nó lại đem đến một sự hoà hợp đến lạ.

Mặc dù chỉ là một sợi dây buộc tóc rất đỗi bình thường thôi, nhưng khi anh đeo vào, anh lại mang đến cho người khác một cảm giác cao quý đầy khó tả.

Như thể là, giá trị của nó không phải là một con số vài tệ, mà là một sợi dây đen bí ẩn không rõ nguồn gốc và có vẻ vô cùng đắt đỏ.

Giang Dịch cũng nhìn, vẻ mặt anh rất hài lòng, anh xoay xoay cổ tay rồi cong môi nói: “Trông khá đẹp.”

“…”

“Em thấy sao?”

“…”

Anh liếm liếm môi: “Tiểu tổ tông?”

… Lại bắt đầu nữa rồi đó.

Âm cuối của câu nói này nghe như là muốn bay lên tận trời xanh.

Mặc dù, có thể là mọi người không nghe thấy được, nhưng sự xấu hổ của cô lại chẳng hề ít một chút nào cả.

Thư Điềm “nghiến răng nghiến lợi” mà nói: “Buổi biểu diễn của đội cổ vũ cũng sắp kết thúc rồi đó, nếu anh mà còn không đi nữa thì chắc chắn là anh sẽ bị huấn luyện viên mắng đấy.”

Giang Dịch thờ ơ “Ờ” một tiếng.

“Đừng quên cổ vũ cho anh nhé.”

“…” Thư Điềm sắp không muốn nói gì với anh nữa rồi, nhưng cô vẫn đáp: “Biết rồi, biết rồi, em nhất định sẽ cổ vũ cho anh, anh mau đi đi, họ đang chờ anh kìa…”

Động tác của Giang Dịch rất dứt khoát và gọn gàng, anh cởi áo khoác ngoài ra rồi đưa cho cô giữ.

Thư Điềm cầm lấy và ôm vào lòng theo phản xạ.

Sau đó lại ngửi được mùi thơm trên cơ thể của anh.

Mỗi khi Giang Dịch mặc đồng phục, anh luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý, đặc biệt là bây giờ.

Dưới ánh đèn của hội trường, đồng phục thi đấu đã tôn lên nước da trắng sáng của anh, kết hợp với dáng người mảnh khảnh và các đường nét cơ bắp đầy săn chắc, nhìn anh bây giờ đặc biệt hấp dẫn và đẹp mắt.

Giang Dịch lười nhác mà đứng đó nhìn cô, đột nhiên anh lại nở nụ cười, đôi mắt hoa đào cong lên, dáng vẻ đầy quyến rũ này quá đỗi quen thuộc.

Tim Thư Điềm bắt đầu đập nhanh.

Dường như có tiếng hô kỳ lạ nào đó phát ra từ phía sau cô, nhưng cô lại nghe không rõ.

“Đi đây.” Anh giơ cổ tay đang đeo dây buộc màu đen lên, nhướng mày mỉm cười với cô, sau đó có một giọng nói khàn khàn lọt vào màng nhĩ của cô: “Tiểu tổ tông của anh.”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Quẩy lên nào, quẩy lên nào, quẩy lên nào, a a a a a a!

Lúc sau “Nấm lùn” xem được buổi phát sóng trực tiếp của Nguyên Loan Loan: A a a a a a a a a tiểu tổ tông, tôi là fan của CP thần tiên gì đây trời ạ?

A a a a a a không chờ được nữa rồi, tôi phải đăng bài viết trước đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play