— Em đừng tin họ.

— Tin anh.

— Anh thích em, thích nhiều hơn bất cứ ai khác.

Thư Điềm đang ở trong vòng tay anh, cô hít sâu một hơi, sau đó cô sắp xếp lại những lời mà anh vừa nói.

Không hiểu tại sao mà chóp mũi cô hơi cay cay.

Trong phút chốc, đầu cô chợt “nhảy số”, cô nghĩ ngay đến “người anh em đã thích cô rất nhiều năm” trong miệng Văn Nhân Nhất mà Diêu Nguyệt từng nói cho cô nghe.

Cô không biết Văn Nhân Nhất có nói như thế để che giấu, không cho người khác biết hay không, cũng không biết cậu ta nói như vậy vì mục đích gì nữa. Nhưng, ngay trong thời khắc này…

Ngay tại thời khắc mà cuối cùng thì anh cũng đã đối mặt với cô mà nói ra chữ “thích” ấy…

Ngoài cảm xúc cảm động và vui mừng đến phát điên ra.

Thì Thư Điềm chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thấy đau lòng.

Có lẽ là do anh ôm cô quá chặt, chặt đến mức có thể làm cho cô nghẹt thở, ôm chặt cô như thể là sợ cô sẽ bỏ chạy khỏi vòng tay anh vậy.

Hoặc cũng có thể là do giọng điệu của anh.

Hoàn toàn không hề giống với sự điềm tĩnh như mọi ngày của một vị “đại ca”, cũng không hề giống với dáng vẻ lạnh lùng khi nói chuyện với Văn Nhân Nhất và Quý Văn Bân.

Giọng anh không chỉ khàn đi, mà âm cuối nghe cũng khá là bất ổn.

Trong phút chốc ấy, người ta như có thể nghe ra được sự bất an có trong đó.

Thư Điềm chưa bao giờ hiểu được những tâm tư nhỏ bé ấy trong lòng anh, cả bây giờ cũng vậy – cô vẫn không hiểu.

Ví dụ như, rõ ràng là anh muốn nắm tay, nhưng lại nói dối rằng mình bị quáng gà; Rõ ràng anh không phải là kiểu người uống rượu say xỉn xong là sẽ quên hết tất cả mọi chuyện, nhưng anh lại sống chết không chịu thừa nhận; Rõ ràng là anh thích cô, nhưng anh lại để Văn Nhân Nhất “nói bóng nói gió”, dò hỏi về hình mẫu lý tưởng của cô, rồi dựa theo đó mà trở thành mẫu người mà cô thích.

Có thể là không chỉ có bấy nhiêu đó thôi đâu.

Có thể là vẫn còn nhiều bí mật nhỏ nữa, nhưng chúng đã được anh giấu thật kín trong lòng, chỉ là do cô chưa phát hiện ra mà thôi.

Cho đến tận lúc này, khi cô từng bước dồn anh vào thế khó, cuối cùng thì anh mới nhận ra rằng, anh đã không thể dựa vào “hình mẫu lý tưởng” để đến gần cô nữa… Thì bấy giờ anh mới bị “ép” đến nỗi phải hỏi ra những câu hỏi ấy.

Cuối cùng thì anh cũng nói ra rồi.

Nhưng cô vẫn không hiểu… đến cùng là anh đang lo lắng điều gì?

Cô thấy mình đã thể hiện rõ ràng lắm rồi mà.

Rốt cuộc là người này đang sợ… hay nói đúng hơn phải là, anh đang sợ cái gì thế nhỉ?

Tâm trạng của Thư Điềm cứ lên lên rồi lại xuống xuống; vừa thấy vui vẻ, vừa thấy đau lòng. Đầu óc cô hỗn loạn vô cùng, hình như là não cô đã “chập mạch” rồi, nên bấy giờ, cô cũng chẳng biết phải nói gì với anh nữa.

Mãi cho đến khi Giang Dịch lên tiếng thêm một lần nữa: “Em giận à?”

“…?”

Thư Điềm khó hiểu: “Em giận gì cơ?”

“…”

Chắc là anh sẽ không nghĩ, vì anh tỏ tình với cô nên cô mới giận, đâu nhỉ?

“Em không giận, bây giờ em cảm thấy…” Cô cố ý kéo dài giọng ra, nói từng chữ một: “Siêu, vui, vẻ.” Thư Điềm còn nhấn mạnh thêm một lần nữa: “Thật đó, nếu em nói dối thì em là chó con.”

Giang Dịch: “…”

Vì hai người vẫn còn trong tư thế khá là “thân mật”, vậy nên, sau khi cô nói xong câu đó, cô có thể cảm nhận được toàn thân anh đã cứng đơ ra luôn rồi.

Sau đó, cằm anh “rời khỏi” hõm cổ của cô, rồi cả cơ thể anh cũng “rời khỏi” người cô. Sau đó anh từ từ đứng thẳng người dậy, lại “mặt đối mặt” với cô như lúc trước.

“… Vui vẻ?” Có vẻ như Giang Dịch thấy rất kinh ngạc, sắc mặt anh trông hơi phức tạp, hình như là anh đang sắp xếp lại ngôn từ, qua một lúc lâu sau anh mới hỏi: “Em… không cảm thấy… kỳ lạ sao?”

Thật ra, từ ban đầu mà Giang Dịch muốn nói không phải là từ “kỳ lạ”.

Mặc dù gần đây Thư Điềm có rất nhiều hành động khiến anh thoáng nghi ngờ rằng… Có phải, cũng không hẳn là cô không có cảm xúc gì với anh hay không?…

Nhưng, ngay khi cái suy nghĩ này vừa loé lên, nó đã bị anh “bóp chết” ngay tức thì.

Anh cảm thấy, đây là điều không thể xảy ra được.

Điều quan trọng nhất đó chính là, ngay từ khi còn bé, cô đã luôn coi anh như là anh trai của mình rồi. Mà trước đó, có lần anh còn tình cờ nghe thấy cô nói với Lâm Dĩ An rằng, cô và anh còn thân thiết hơn anh em ruột thịt nữa.

Khi được một người mà mình coi như là anh trai tỏ tình… Lẽ nào cô không cảm thấy kỳ lạ, hay nói đúng hơn là, cô không thấy ghê tởm hay chán ghét anh sao?

Giang Dịch nhìn chằm chằm Thư Điềm để quan sát từng biến đổi nhỏ nhất trên gương mặt cô.

Vẻ nghi hoặc đó không thể là giả được, cô khẽ cau mày, trong mắt chỉ toàn là sự khó hiểu: “Em phải cảm thấy kỳ lạ à…?”

“…”

Giang Dịch đứng hình, anh thấy rất khó hiểu.

Anh muốn hỏi, điều gì khiến em thấy vui vẻ?

Nhưng cuối cùng, anh vẫn không hỏi câu ấy.

Sau khi đã nói ra câu “Anh thích em“, thì áp lực trong anh vẫn không hề vơi bớt đi.

Mà ngược lại, nó lại càng tăng thêm.

Cảnh tượng sau khi tỏ tình với Thư Điềm xong thì bị cô từ chối.

Giang Dịch không biết mình đã tưởng tượng ra cảnh tượng đó trong đầu bao nhiêu lần rồi.

Vì vậy, đối với anh mà nói, sau khi anh “mạnh dạn” bày tỏ với cô xong, thì mỗi một giây, một phút trôi qua, anh đều giống như là đang đi qua chảo dầu vậy… Anh cứ thấy bồn chồn, lo lắng khôn nguôi.

Sợ cô sẽ đột ngột rời khỏi vòng tay anh.

Sợ cô sẽ nói rằng “Xin lỗi anh, em không thích anh, anh nói như thế khiến em thấy rất khó chịu…”, sợ sẽ nghe thấy mấy câu thoại “máu chó” giống như trong vô số bộ phim truyền hình chiếu lúc tám giờ tối vậy.

Vậy nên, lúc nào trong đầu anh cũng chỉ toàn là những suy nghĩ như “Nếu em ấy thấy khó chịu thì mình nên làm gì đây?”, “Nếu em ấy từ chối và sau này không liên lạc với mình nữa thì mình biết phải làm sao đây?”.

Tuy nhiên, vẫn luôn có một giọng nói, một giọng nói ở tít tận nơi đáy lòng anh.

Rất nhỏ, nhỏ đến nỗi dường như không đáng để anh để tâm đến.

Giọng nói ấy luôn nói với anh rằng:

… Nếu như, nếu như cô ấy cũng thích mình thì sao?

Đúng, anh nghĩ, nếu như là thế thật thì sao?

Khi ánh đèn của chiếc xe điện chạy ngang hắt lên, anh thấy khuôn mặt của cô gái nhỏ trước mắt anh đỏ bừng lên, đôi mắt cô thì ngời sáng, sáng đến lạ, sáng tựa như các vì sao lấp lánh đang tỏa sáng trên bầu trời đêm vậy.

Cô nhìn anh một lúc, rồi cô chợt mỉm cười: “Anh có biết, thật ra là em đã chờ anh rất lâu rồi không?”

Giang Dịch nhìn má lúm đồng tiền nhỏ nhắn và ngọt ngào của cô, anh nhẹ nhàng hỏi: “Em chờ gì vậy?”

“Chờ anh nói…” Thư Điềm dừng lại, đột nhiên cô cắn môi, vẻ mặt rất xấu hổ: “Ừ thì… là chờ những lời mà anh vừa mới nói đó!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Em ấy đã chờ rất lâu… những lời mà anh vừa mới nói?

Anh suy nghĩ một lúc, cổ họng anh hơi khô khốc, anh ngập ngừng hỏi: “Anh thích em?”

Thư Điềm bỗng giơ tay lên, che lại… hay nói đúng hơn là cô chạm vào má mình, rồi cô lại nhanh chóng hạ tay xuống.

Cô ngẩng đầu lên, trịnh trọng gật đầu với anh: “Vâng, chính là câu đó đấy.”

Nhưng mà…

Tại sao em ấy lại chờ?

“…”

Nhịp tim của Giang Dịch bắt đầu tăng lên rất nhanh, hình như là anh đã hiểu ra được điều gì đó rồi, nhưng anh lại không dám xác thực cái suy đoán ấy.

Khi mà anh còn chưa hoàn hồn lại, Thư Điềm bỗng lấy điện thoại ra.

Cô nói với anh một câu “Anh chờ em một lát”, rồi sau đó cô bắt đầu gõ chữ.

Thư Điềm gõ chữ xong thì ngẩng đầu lên hỏi anh: “Em gõ chữ, anh đọc nó ra, vậy có được không anh?”

Tuy rằng cách mà cô chuyển đề tài có phần hơi đột ngột, nhưng Giang Dịch vẫn nhanh chóng gật đầu chấp thuận: “Được.”

Thư Điềm giơ màn hình điện thoại lên.

Bên trên là giao diện ghi chú: [Hôm nay thời tiết thật là đẹp.]

Giang Dịch hắng giọng đọc ra: “Hôm nay thời tiết thật là đẹp.”

Thư Điềm nhấn “Enter” để xuống dòng, gõ câu tiếp theo: [Hôm nay anh rất vui.]

Giang Dịch: “Hôm nay anh rất vui.” [*]

[*] Câu trong điện thoại của Thư Điềm dịch thô ra sẽ là “Hôm nay tôi rất vui”, mà Giang Dịch đang đọc lại giống như những gì mà Thư Điềm viết trên điện thoại, nên mình xin (giữ nguyên cách dịch này của bên chuyển ngữ) đổi theo cách xưng của Giang Dịch nhé.

Thư Điềm gật đầu, cô gõ rất nhanh, mấy giây sau lại giơ lên tiếp: [Hôm nay anh rất giỏi.]

Giang Dịch đã quen với hình thức “trao đổi qua lại” này rồi, mặc dù anh không biết là cô đang muốn làm gì, nhưng anh vẫn rất sẵn lòng phối hợp với cô.

Vì vậy, anh lại tiếp tục dùng giọng điệu bình thản mà đọc dòng chữ đó ra: “Hôm nay anh rất giỏi.”

Ba câu vừa qua đã làm anh “buông lỏng cảnh giác”, và về cơ bản là anh không hề xác định lại xem nội dung nó là gì, anh cứ thế mà đọc thẳng ra thôi.

Lại qua thêm một câu không liên quan nữa, rồi Thư Điềm đã gõ vào màn hình một câu cuối cùng.

Khi Giang Dịch nhìn thấy dòng chữ đó, trong đầu anh vẫn không có bất kỳ một suy nghĩ nào cho rằng nó là đang không đúng cả, mãi cho đến khi anh đọc nó ra…

“Em có muốn trở thành bạn gái của anh không?”

“…”

Khi chợt nhận ra được ý nghĩa của câu này thì…

Thoáng chốc, anh đã quên mất cả cách thở.

Anh vừa hỏi cô.

… Có muốn làm bạn gái của anh không…

Bạn… gái…

Giang Dịch ngơ ngác nhìn người trước mắt mình cất điện thoại vào túi. Cô gái nhỏ này giống như là một con cáo nhỏ vậy, cô đang đắc ý lắm, cô cười tít hết cả mắt lại, trong đôi mắt to tròn đó là những tia sáng nho nhỏ, lấp la lấp lánh và tỏa sáng rực rỡ, trông như các vì sao vậy.

Ban nãy, lúc cô tức giận, cô đã xoè bàn tay ra để đếm số lượng người đang theo đuổi mình cho anh xem.

Còn bây giờ, bàn tay đó đang từ từ ôm lấy eo anh, các ngón tay siết lại, giữ chặt lấy vạt áo đồng phục của anh.

Sau đó, cô ôm lấy anh và tựa đầu vào ngực anh.

Giọng nói nhẹ nhàng và mềm mại của cô như mang theo sự ngọt ngào vô tận, giọng nói ấy lọt vào tai anh.

“… Tất nhiên là em muốn rồi.”



Thăng thiên là cảm giác như thế nào?

Giang Dịch cảm thấy, hẳn là cảm giác đó sẽ rất tuyệt.

Vừa qua anh đã kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời, chính nhờ Thư Điềm đã kéo anh ra khỏi con hẻm nhỏ đó.

Anh nhìn theo bước chân nhảy nhót đầy vui vẻ, và anh cũng thấy cả tâm trạng đã rạng rỡ hẳn lên của cô gái nhỏ trước mặt mình. Nhưng chẳng hiểu, chẳng hiểu sao anh vẫn thấy mọi chuyện quá sức huyền ảo.

Giờ đây, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh mình như đã được bao phủ bởi một vầng sáng – vầng sáng rất lấp lánh và vô cùng rực rỡ, trông nó thật sự rất quyến rũ dưới bầu trời đêm đầy sao, dường như, mỗi một thứ trên con đường này đều có khắc lên một dòng chữ:

… “Bạn gái của Giang Dịch: Thư Điềm”

Giang Dịch chợt hiểu ra tại sao lại có nhiều người thích xem các chương trình về khoa học và thế giới động vật đến vậy.

Thế giới này đúng là rất tuyệt vời.

Ban nãy, sau khi ra khỏi cổng trường, chính Thư Điềm cũng không thể lường trước được rằng, một loạt những diễn biến khó tin đó sẽ diễn ra theo cách thức này. Thế nên, khi đó cô đã gửi tin nhắn cho Lương Vận, cô nói rằng nửa tiếng nữa cô sẽ về đến nhà.

Nhưng đến tận bây giờ cô vẫn còn đang “lang thang” ở bên ngoài.

Và… còn được đính kèm thêm một người bạn trai nữa chứ!

“Bây giờ chỉ mới hơn tám giờ một chút thôi…” Thư Điềm nhìn thoáng qua điện thoại và gửi tin nhắn cho Lương Vận: [Con thấy buổi biểu diễn khá hay nên chín giờ rưỡi tối nay con mới về nhé mẹ.], rồi sau đó cô cất điện thoại vào trong túi, quay đầu lại nhìn Giang Dịch và nói dối mà chẳng hề ngượng nghịu gì: “Em có nói với mẹ là chín giờ rưỡi mới kết thúc. Nên bây giờ chúng ta ra ngoài chơi một lát nhé?”

Giang Dịch nhìn cô, gần như là anh đã trả lời cô ngay tức thì: “Được.”

Nhận được câu trả lời khẳng định từ anh, Thư Điềm suy nghĩ thêm một chút rồi lại nói: “Vậy chúng ta tới công viên lần trước nhé anh?”

“…”

Giang Dịch cảm thấy, mặc dù bây giờ đầu óc của anh không còn “quay cuồng” nữa, nhưng anh vẫn giống như ban nãy – vẫn không thể nghe rõ được là cô đang nói gì.

Anh gật đầu một cách vô cùng “máy móc”: “Được.”

… Như thế nào cũng được hết.

Chỉ cần đêm nay không phải là một giấc mơ, chỉ cần đây không phải là ảo tưởng của riêng anh, chỉ cần tất cả đều là thật là được rồi.

Có như thế nào thì cũng được hết cả.

Thư Điềm đi được hai bước thì đột ngột dừng lại, cô không hiểu tại sao Giang Dịch cứ đi ở phía sau cô, mặc dù không quá xa nhưng cũng không hề gần.

“Nhưng em không biết đường.” Cô kéo góc áo đồng phục của anh rồi kéo anh lại rất gần: “Anh dẫn đường đi nhé.”

“…”

Nhưng anh lại không trả lời cô.

Giang Dịch chợt tỉnh táo lại, trước tiên là anh cụp mắt xuống nhìn vào bàn tay đang nắm lấy góc áo đồng phục của mình, rồi sau đó mới quay sang nhìn cô: “Công viên nào cơ?”

Thư Điềm: “…”

Mới chính thức quen nhau được có năm phút thôi mà anh đã bị mộng du rồi à?

“Là…” Thư Điềm nhắc nhở anh: “Cái công viên mà lần trước anh say xong anh đã dẫn em đi đó.”

“…”

Giang Dịch không nói gì cả, anh chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Thư Điềm chắc chắn đến tám mươi phần trăm rằng, anh sắp “bịa chuyện” nữa rồi… Chắc là anh lại lấy cớ uống rượu say xỉn nên không nhớ gì nữa cho mà xem.

… Nhưng bây giờ cô muốn đi công viên thật mà! Nhưng nếu anh ấy cứ nhất quyết nói là mình đã quên mất rồi thì sao…?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Anh nghĩ kỹ lại thử xem, là cái công viên có rất nhiều đá tảng để làm núi giả đó anh. Lúc nào trong công viên đó cũng có các ông bà lão đi dạo khắp nơi xung quanh hết. Trong đó còn có rất nhiều cây và hoa nữa…”

“Ừ…” Cuối cùng thì Giang Dịch cũng “gửi lại” cho cô chút phản ứng: “Chắc là anh nhớ nó ở đâu rồi, đi thôi.”

Chắc là nhớ??

Ha ha.

Thư Điềm cũng không thèm vạch trần anh, cô chỉ mỉm cười gật đầu thôi.

Giờ đây, cả người Thư Điềm tràn trề sức sống, cô cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Từ khi đó đến giờ, cô cứ phải đè nén cảm xúc của mình suốt. Cô cảm thấy, phản ứng của cô sau khi nghe được những lời mà anh vừa nói đó, thật sự rất giống hiệu ứng ASMR [*] – đã đạt “cực khoái” trong suy nghĩ và cảm xúc.

[*] Hiệu ứng ASMR: ASMR là viết tắt của từ Autonomous Sensory Meridian Response, có thể tạm dịch là “Phản ứng cực khoái độc lập”. Cụm từ này chỉ phản ứng rùng mình ở đầu hoặc cổ sau khi tiếp nhận một số các kích thích như là những âm thanh êm ả hoặc âm thanh lặp lại tuần hoàn.

Giang Dịch dẫn cô đi sang một hướng khác, ngày đó, vì say rượu nên anh cũng không quá nhớ đường đi, còn Thư Điềm thì vẫn có chút ấn tượng về con đường này. Bây giờ anh không còn đi sau lưng cô nữa, mà anh đã bước lên và đi bên cạnh cô, “vai kề vai” cùng với cô.

Trước đó có thế nào thì cũng coi như là đã qua rồi đi.

Nhưng tối nay, vừa mới đây thôi, có thể coi là bọn họ… đã bày tỏ “tấm chân tình” với nhau rồi không?

Cô thích anh, anh tỏ tình với cô. Và dưới sự hướng dẫn của cô, cô đã thành công trở thành bạn gái của anh.

Theo quy tắc làm tròn thì có nghĩa là… Kết hôn… à không! Thì có nghĩa là họ đã bên nhau rồi phải không?

Nếu đã như vậy rồi…

Thì nên nắm tay hay gì đó đi chứ…

Suy nghĩ của Thư Điềm biến đổi theo cấp số cộng, đến nỗi, chính bản thân cô cũng không biết nói sao cho phải nữa, bầu không khí xung quanh cô vẫn rất bình thường, tốc độ đi của họ cũng bình thường nốt.

Vậy thì, điểm bất thường nằm ở chỗ nào đây?

Cô lén nhìn người cũng đang im lặng bên cạnh mình.

Giang Dịch đi mà không cần suy nghĩ gì, nên hẳn là anh đã quen thuộc với con đường này đến mức “nhắm mắt cũng có thể đi được”. Nhưng, từ sau khi rời khỏi con hẻm đó, trông anh như người mất hồn vậy, anh cứ “đắm chìm” trong thế giới của riêng mình mãi, cả người đều đang trong trạng thái “đăng xuất”

Dù anh đang thất thần, đang ngơ ngác, dù cho con đường mà họ đang đi còn tối hơn con đường lúc ban nãy nữa…

Thì sườn mặt của anh vẫn luôn đẹp vô cùng, đẹp hoàn mỹ.

Thư Điềm biết anh không phát hiện ra, nên suốt cả quãng đường, thỉnh thoảng cô sẽ liếc nhìn anh như vậy.

Mãi cho đến khi Giang Dịch lên tiếng: “Chúng ta tới nơi rồi.”

“…”

Thư Điềm hướng mắt nhìn thẳng về phía trước và thấy… tảng đá lớn mà đêm hôm đó cô được anh bế lên và đặt ngồi vào.

“Ồ…” Thư Điềm gật đầu: “Vậy chúng ta vào đi anh.”

Giang Dịch “Ừ” một tiếng.

Tảng đá lớn được đặt ở ngay bên cạnh lối vào công viên, khi bước vào công viên và đi ngang qua tảng đá đó, Thư Điềm vẫn không nhịn được mà nói…

“Tảng đá đó…” Cô đưa tay ra mà chỉ: “Ở ngay kia.”

Giang Dịch nhìn thoáng qua: “… Sao cơ?”

“Không có gì, chỉ là bất chợt em nghĩ tới thôi…” Thư Điềm ngập ngừng: “Ngồi lên đó thoải mái lắm.”

“…”

Thật ra, ngoại trừ những hòn non bộ lớn trông khá đặc trưng ra, thì công viên này trông cũng khá bình thường. Nếu trừ phần lớn số lượng người già ra, thì gần như là không có ai ghé đến đây cả, nhìn chung là giới trẻ ngày nay sẽ không chọn công viên này để làm nơi giải trí.

Tất nhiên rồi, hai người họ là ngoại lệ.

Thư Điềm đề nghị tới đây là vì cô cảm thấy, hẳn là bây giờ ở đây sẽ rất yên tĩnh, cũng không nhiều người qua lại. Tuy không gian rất rộng và thoáng, nhưng vẫn đem đến cảm giác như đang hưởng thụ thế giới của hai người.

Cô vô thức giơ tay lên chạm vào ngực trái – nơi đang “nhảy nhót” không ngừng của mình, muốn thở dài, nhưng chưa kịp thở dài xong thì…

Giọng nói của Giang Dịch từ bên trái cô đã truyền đến: “Anh mới biết.”

“…” Thư Điềm nhìn anh: “Hả?”

Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Hình như đêm nay có rất nhiều sao.”

“…”

Dáng vẻ chàng trai cao gầy ngước lên nhìn bầu trời đầy sao trông thật quyến rũ biết bao.

Thư Điềm nhìn anh không chớp mắt, âm thầm “ghi lại” hình ảnh này vào trong đầu mình, rồi cô mới cùng anh nhìn lên bầu trời.

…?

Trước mắt cô là một bầu trời xám xịt, sao ở đâu thì chẳng thấy, chỉ thấy dấu chấm hỏi đầy trong đầu mà thôi.

Có phải là cô bị mù rồi không?

Chỗ nào có sao vậy? Nó ở đâu thế???

Cô thấy khó hiểu, muốn xác nhận với anh: “Em không thấy trên trời có…” Khi cô vẫn còn chưa kịp nói hết chữ “sao” thì…

Đã có một cảm giác vô cùng quen thuộc “bao phủ” trên tay cô, bên má cũng chợt thấy hơi lành lạnh.

Ẩm áp và cực kỳ mềm mại, vừa chạm vào là đã rời đi ngay.

Nhưng xúc cảm mà nó để lại cứ mỗi lúc một nóng bỏng hơn, như thể là bản thân nó đã tự mang theo lửa rồi, và rồi, cứ thế mà bắt đầu bốc cháy thật nhanh.

Lòng bàn tay được anh nắm lấy bắt đầu đổ mồ hôi.

Tiếng tim đập trong lồng ngực to đến nỗi bên ngoài cũng có thể nghe thấy rõ được.

Bởi vì Giang Dịch cao hơn cô rất nhiều, nên nếu anh muốn hôn cô thì anh buộc phải cúi người xuống… Và tư thế hiện giờ của hai người là…

Anh đang cúi người xuống, mặt anh gần kề bên mặt cô, cái nơi vừa mới chạm vào gò má cô kia mấp máy, hết mở rồi lại đóng, anh nói: “Ừ, không có sao.”

Thật ra thì vẫn có thể đo được khoảng cách giữa hai gương mặt ngay lúc này, họ chỉ cách nhau một khoảng rất bé, chừng một xăng-ti-mét thôi.

“…”

Thực tế là, ai cũng có thể thấy được rằng, sức hấp dẫn của Giang Dịch vốn không phải là thứ có thể che giấu đi được. Mỗi một con chữ được phát ra từ giọng nói trầm khàn đó của anh, đều khiến cho hai chân Thư Điềm mềm nhũn, đến cả đứng cũng chẳng đứng vững được.

“Sao trên trời là do anh nói bừa thôi…” Anh siết chặt tay cô và vẫn giữ nguyên tư thế, anh cong môi cười, đuôi mắt hẹp dài hơi xếch lên: “Chỉ là, bỗng dưng anh rất muốn hôn em mà thôi.”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Thư Điềm: Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu QAQ Mình chết thật rồi.

… Hôm nay Giang đại ca vẫn cao to chừng tám mét!! [Thanh âm vỡ vụn]

Tác giả và “Nấm lùn” đang cùng “chết” với Thư Điềm rồi đây hu hu hu QwQ! Đêm nay “Nấm lùn” vẫn gào thét to như mấy lần trước!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play