Với cái tư thế như thế này, với cái khoảng cách gần gũi như thế này, da thịt hai người đã dán sát vào nhau.
Bỗng dưng khiến Thư Điềm như được quay trở về những ngày khi cô còn thơ bé.
Khi đó, cô thường hay đến nhà họ Giang chơi, bọn họ hay chui vào trong khe hở giữa sô pha và bàn trà, ngồi trên chiếc thảm mềm mại, trong tay họ là đồ chơi và đồ ăn vặt.
Tiếp xúc thân mật giữa trẻ con cũng nhiều lắm, kể cả việc “anh sờ mặt em, em vỗ vỗ mông anh” gì gì đó cũng có. Tuy không nhớ rõ hết mọi chi tiết, nhưng Thư Điềm vẫn còn nhớ rất rõ, rằng, cô cũng đã từng thân thiết với Giang Dịch nhiều đến mức ấy.
Dù có là các bạn nữ ở nhà trẻ, hay là các nữ sinh ở trong trường tiểu học, thì, trong số tất cả mọi người, không một ai được cô đối xử đặc biệt như thế cả, chỉ có mỗi mình Giang Dịch mà thôi.
Sau khi lớn lên…
Nữ sinh thì cũng có, nhưng còn nam sinh, thì… cũng chỉ có mỗi Giang Dịch.
Ban nãy, khi anh đứng không quá gần cô, cô đã ngửi được mùi rượu rồi, mà bây giờ thì mùi rượu nơi đầu mũi càng rõ ràng hơn.
Thư Điềm không uống say, cô vẫn còn tỉnh táo, lý trí như đang muốn nói với cô rằng: “Anh ấy đang không tỉnh táo, nhưng mình thì phải tỉnh táo! Mau đẩy anh ấy ra đi, mình và anh ấy đâu còn giống như khi còn bé nữa!”
Sau đó, một luồng suy nghĩ khác – luồng suy nghĩ đầy chân thật của cô cũng nhảy ra: “Đẩy cái gì mà đẩy chứ! Món ngon đã được dâng tới miệng rồi mà còn không chịu ăn hay sao, chỉ có Phật Tổ mới không mê không muội thôi!”
… Đúng vậy.
Cái ôm này, anh tình em nguyện, đẩy cái gì mà đẩy?
Thư Điềm lại bắt đầu rối rắm, cô không biết bây giờ mình nên làm gì nữa. Không làm gì cả hay là đưa tay ra và ôm anh một cái? Cô xoắn xuýt mãi, khi cô còn chưa thể đưa ra quyết định cuối cùng thì…
Người vốn dĩ đang tựa vào vai cô bỗng ngẩng đầu lên.
Bả vai Thư Điềm chợt nhẹ như không, trong một khắc ngắn ngủi ấy, cô vẫn chưa thể quen với sự thay đổi đầy đột ngột này. Trong bóng tối này, cô chỉ có thể thấy đường nét tổng thể trên khuôn mặt anh thôi, giọng nói của Giang Dịch truyền đến, nghe rất rõ ràng: “Em nghe thấy không?”
“…”
Đây là lần đầu tiên Thư Điềm được nhìn thấy dáng vẻ say rượu của anh.
Người ta đều bảo, rượu vào thì lời ra, khi say thì chân tướng mới được lộ ra ngoài. Khó khăn lắm mới có được một lần như thế này, bỗng dưng Thư Điềm chẳng còn muốn ngoan ngoãn nghe theo lời anh nói nữa.
Cô giả vờ nghe mà không hiểu anh đang nói gì: “Nghe thấy gì cơ?”
Giang Dịch không trả lời cô ngay.
Hình như là anh đã thở dài một hơi, sau đó, bàn tay đang đặt trên vai cô từ ban nãy cho đến bây giờ hơi dùng lực, rồi anh lại gục đầu xuống tiếp: “Không được đi diễn vở kịch đó nữa.”
“…”
Giang Dịch không nhận được câu trả lời thì thấy khá bất mãn, anh bèn nhéo vào bả vai cô một cái, nhưng cái nhéo này giống như là đang xoa bóp vậy, anh chỉ bật ra thêm một chữ nữa thôi: “Hửm?”
Khác hoàn toàn so với cách nói chuyện lạnh lùng thường ngày của đại ca, cái chữ “hửm” này nghe chẳng rõ ràng, rành mạch gì cả.
Mà âm cuối của nó hơi kéo dài ra, âm điệu còn cao lên, khiến cho lòng của người ta thấy ngứa ngáy vô cùng.
Âm sắc vốn đã là một tuyệt tác, mà người phát ra thanh âm này mới thật sự là “tuyệt tác trác tuyệt”.
Chết tiệt.
Cái tiếng “hửm” này!
Hu hu hu nghe ngang ngạnh quá! Cô rất rất thích!!!
“… Được.” Da đầu Thư Điềm tê dại vì tiếng “hửm” ngọt lịm này của anh, cô cố nhịn cái “ham muốn” khiến cô muốn xoa đầu anh lại, gật gật đầu: “Em không diễn nữa.”
Thật ra, mới đây thôi, Thư Điềm đã nghĩ rằng, sau khi cô rút ra khỏi vở kịch này rồi, thì chắc là sẽ không còn vấn đề gì khiến các “diễn viên” phải lo lắng nữa. Trong kịch bản đó, Công chúa có năm người hầu gái… hoặc giả, có thể nói là có đến năm người “hết lòng” theo chân “cung phụng”, nịnh nọt, lấy lòng [*] cô Công chúa này. Đất diễn đã ít rồi mà còn ngốc nghếch, về cơ bản là, những nhân vật này có hay không thì cũng chẳng sao cả, bỏ hoặc thay thế bằng ai đó khác cũng được.
[*] Gốc là “liếm cẩu”, là một thuật ngữ mạng, có nghĩa là đã biết rõ đối phương không thích mình nhưng vẫn mặt dày bám theo người ta hòng theo đuổi, nịnh nọt, lấy lòng người ta.
Tuy rằng, cô cảm thấy rất có lỗi với cô gái sắp thay thế mình, nhưng… Không biết tại sao Giang Dịch lại để ý đến chuyện này như thế nữa, mà chính bản thân Thư Điềm cũng rất ghét nội dung của vở kịch đó. Thế nên, cô nghĩ là cô sẽ tìm lý do gì đó để rút ra sau.
Sau khi nhận được câu trả lời đầy thuyết phục từ cô, bấy giờ Giang đại ca mới thấy hài lòng.
Hài lòng thôi thì vẫn chưa đủ, anh còn đưa tay xoa đỉnh đầu cô, ngữ khí nói chuyện như đã bao hàm cả âm rung khi cười, nghe dịu dàng đến mức không thể chịu nổi: “Ngoan quá.”
…
Mọi cử chỉ và hành động của Giang Dịch từ ban nãy cho đến bây giờ đều chỉ quy về một kết quả mà thôi… là anh đã uống say thật rồi.
Nhưng anh lại có những điểm không hề giống với người đã say.
Đầu tiên, một mình anh vẫn đi trên đường được, chẳng có vấn đề gì cả. Anh sẽ không ngã trái ngã phải, không thất tha thất thểu, trọng tâm cơ thể vẫn còn rất vững vàng. Anh vẫn giống như là anh của lúc bình thường – vẫn đẹp trai, vẫn thoải mái như mọi ngày, thậm chí là trông anh còn thoải mái và biếng nhác hơn cả mọi khi nữa kìa.
Sau khi đã giải quyết xong mối bận tâm trong lòng thì đại ca cũng tương đối dễ chịu, dễ nghe lời, và dễ dỗ nữa, hỏi gì thì anh nói nấy.
Thư Điềm túm tay áo đồng phục của anh và dẫn anh ra khỏi trường, bây giờ không phải là thời gian tan học, bên ngoài không có phụ huynh nào đến đón con cả, Thư Điềm đứng ở ven đường hỏi anh: “Anh đã ăn cơm chưa?”
“Còn chưa ăn đâu.” Anh nói.
“…” Là chưa mà, đúng không?
Thư Điềm hít vào một hơi thật sâu: “Rốt cuộc là anh đã ăn rồi hay chưa?”
“Chưa ăn.” Lần này anh không nói mấy chữ như là “còn” với “đâu”, mà anh rất nghiêm túc khi trả lời câu hỏi này của cô. Thậm chí là anh còn thành tâm, chân thành nhìn vào mắt cô, và nói: “Em đừng giận mà.”
Thư Điềm: “…”
“Ai tức giận…” Thư Điềm nghe thấy anh nói thế thì mặt hơi đỏ lên, cô trừng mắt nhìn anh: “Vì sao em lại phải giận cơ chứ?”
Giang Dịch lắc đầu: “Không biết nữa.”
Thư Điềm: “…”
Cô không muốn so đo, tính toán với một người đang say rượu đâu.
Nhưng mà…
Chẳng lẽ! Hình tượng của cô trong lòng anh là! Dễ giận dỗi ư?
Chạm vào lương tâm mình mà nói lại cho cô nghe thử xem!
Sau hơn một tháng gặp lại nhau, cô đã nổi giận bao giờ chưa? Cô nổi giận bao giờ… À.
Hình như là, vào hai tuần trước, khi mà mấy người thích anh điên cuồng đến lớp của họ và tìm cô… thì cô đã nổi giận.
Không chỉ có vậy, cô còn ném thư tình lên bàn anh, với giọng điệu chẳng vui vẻ gì, cô đã nói với anh rằng, thư tình của anh thì anh tự mà nhận đi.
… Được rồi.
Cô cũng có nổi giận.
Nhưng mà, cả tháng qua cũng chỉ có mỗi một lần đó thôi mà, hơn nữa, cô cũng có lý do rõ ràng để mà nổi giận cơ mà.
Thư Điềm không tin là anh vẫn còn nhớ lần đó.
Cô tiếp tục nói: “Em hay nổi giận lắm à?”
Vì đang đứng dưới ánh đèn đường nên nơi đây cũng sáng hơn chỗ ban nãy nhiều.
Mấy mét sau lưng Giang Dịch là đường lớn, sau khi có một chiếc xe đi ngang qua, anh đã nói: “Không hay nổi giận.”
Sau đó, anh còn nói thêm rằng: “Thư Điềm không hay nổi giận.”
Bỗng dưng Thư Điềm bị anh “điểm tên” nên cô thấy vô cùng bất ngờ.
Bình thường, hai người họ ít gọi tên nhau lắm, cô chưa bao giờ gọi anh là “Giang Dịch”, và hình như là anh cũng chưa bao giờ gọi tên cô.
Đây là… lần đầu tiên.
Cô còn chưa hoàn hồn lại được, thì Giang Dịch đã nói tiếp rồi: “Nhưng tôi không muốn làm em ấy nổi giận.”
“…” Hả?
“Cho nên, tôi không bao giờ nhận thư của các bạn nữ cả.”
“…”
“Cũng chưa từng xem một lá thư nào cả.”
“…”
Thư Điềm không ngờ là anh chưa đọc thư tình bao giờ, vậy thì, từ đâu mà anh lại biết đến hai câu nói tình cảm kia? Chuyện này…
Lời nói của anh nghe rất rời rạc, khi cô xâu chuỗi lại hết tất cả, thì có lẽ là…
Anh không muốn làm cho cô tức giận, cho nên, kể từ sau tuần trước, anh không nhận thư tình nữa, mà anh chưa hề xem – chưa hề xem bất kỳ một lá thư nào cả.
Thế nên, trong tiềm thức, anh vẫn luôn nghĩ rằng, vì anh nhận thư tình của người khác nên cô mới nổi giận.
Thư Điềm hít sâu một hơi.
Thật ra thì cũng đúng, nói hành động khi ấy của cô khiến anh nghĩ như thế, thì cũng chẳng có gì là sai cả.
Thật ra, đến cả bản thân cô bây giờ nhìn lại, nhớ lại những gì đã xảy ra trong buổi sáng ngày hôm ấy, thì cô cũng không dám nói một cách chắc chắn là mình đã nổi giận vì bị người khác quấy rầy giấc ngủ. Ngủ trong lớp và bị các bạn đánh thức, đây là chuyện hết sức bình thường, bình thường đến nỗi không thể bình thường hơn được nữa.
Những lần trước đều không sao, vậy thì tại sao lần này cô lại nổi giận cơ chứ?
Không chỉ có vậy… mà cô còn rất rất muốn ném phăng lá thư đó lên bàn của anh.
Ném xong rồi thì cô lại lén la lén lút nhìn thử xem người ta sẽ có phản ứng như thế nào nữa chứ.
Có lẽ, không chỉ riêng gì lần đó.
Có lẽ là, đã có rất nhiều thứ khi mà con người ta còn chưa nhận thức được, thì nó đã len lén vùi hạt giống, rồi bén rễ, nảy mầm trong ta.
Khi con người ta chợt nhận ra sự hiện diện của nó, ấy cũng chính là lúc nó đã là cây cổ thụ trưởng thành có thể che chắn cả bầu trời.
…
Ban nãy cô chỉ hỏi anh là anh đã ăn cơm rồi hay chưa mà thôi, chứ cô không hề hỏi những câu hỏi giống như là “Anh chưa ăn cơm mà còn đi với ai rồi uống rượu để thành ra dáng vẻ này vậy?”. Thư Điềm mở điện thoại di động lên để tìm quán ăn ở gần đó, cô tìm ra được một tiệm mì nằm ở gần đó nhất rồi bắt đầu đi đến đó theo bản đồ chỉ dẫn.
Tay cô túm một “loài động vật quý hiếm” đang ngoan ngoãn đến lạ, cũng chính là Giang đại ca anh đây.
Điện thoại trong túi rung lên mấy lần, nhưng cô lại không có thời gian đâu để mà xem tin nhắn, thế là cô tạm thời không để ý đến nó.
Nhưng, với cái tần suất gửi tin nhắn này thì cô đoán, nếu không phải là tin nhắn đến từ nhóm trò chuyện của phòng ký túc xá, thì cũng là tin nhắn do Diêu Nguyệt gửi đến.
Họ đến tiệm mì đó rất nhanh, Thư Điềm đang chuẩn bị đi vào, thì bỗng dưng, cô nhận ra là tay trái của mình không cử động được.
Cô quay đầu lại thì thấy Giang Dịch ngẩng đầu và nheo mắt lại, trông anh giống như là đang nhìn bảng tên của tiệm mì vậy.
Anh hỏi: “Đây là đâu?”
Giang Dịch đang ngửa đầu, cần cổ trắng nõn tạo thành một đường thẳng thẳng tắp, ở giữa là yết hầu, lúc nói chuyện, yết hầu của anh lăn lên lăn xuống.
Trông vô cùng quyến rũ.
Thư Điềm nhìn chằm chằm vào cái nơi đang nhô ra ấy, rồi cô chỉ đành lặng lẽ chuyển tầm mắt sang khuôn mặt anh: “Ừ… Đây là chỗ ăn mì.”
“Chẳng phải là anh chưa ăn gì à? Em dẫn anh đi ăn nhé.”
Thư Điềm còn tưởng là anh vẫn sẽ dễ chịu, dễ nói chuyện giống như là ban nãy.
Không ngờ rằng, ngay giây sau…
Bỗng dưng anh lại cúi đầu và nói với cô rằng: “Anh không ăn.”
Chỉ có ba chữ ngắn gọn như thế.
Rõ ràng là anh chẳng có biểu cảm gì cả, gương mặt này còn rất đẹp trai và lạnh lùng nữa, ấy thế mà, khi nghe thấy anh nói ra ba chữ này, cô lại thấy nét trẻ con nơi anh, giọng điệu khi nói chuyện giống như là một đứa bé con cáu kỉnh vì kén ăn vậy.
Anh nhìn thẳng vào cô, cứ nhìn cô chằm chằm mà không chớp mắt, như thể là đã mọc rễ dưới chân rồi vậy. Anh cứ đứng im ngay cửa như thế, chẳng nhúc nhích gì cả, hình như anh đang dùng phương thức lặng lẽ này để phản đối.
Sự tương phản này khiến Thư Điềm thấy anh đáng yêu đến mức cô không thể chịu đựng được.
Trong nháy mắt, khi đối diện với ánh mắt như thế từ anh, cô thật sự rất rất muốn sờ lên đầu của anh rồi sau đó vò cho mái tóc ấy rối tung rối mù lên.
Loại tâm lý này… được gọi tắt là ham muốn chà đạp. Ôi trời!
Như thế là không được đâu!
Mẹ nó, Thư Điềm à, mày muốn lên trời rồi hay sao vậy hả? Muốn chà đạp đại ca cơ à?
Cô nhanh chóng dập tắt cái suy nghĩ đầy lạ kỳ, không nên có này đi: “Anh không ăn gì thì dạ dày sẽ đau lắm đó, mình đi thôi anh.”
Anh vẫn không chịu nhúc nhích gì cả: “Không ăn.”
“… Vì sao anh lại không ăn?” Rõ ràng là ban nãy anh đã ngoan lắm mà!
“Cửa tiệm này, tên nghe quê mùa quá.”
Thư Điềm: “…”
Ban nãy cô không để ý đến tên của cửa tiệm, chỉ thấy logo của tiệm có chữ “tiệm mì” nên cô mới chọn đi đến đây.
Thư Điềm nhìn lên trên, trên bảng đèn LED ngũ sắc có bốn chữ to tướng: “Tiệm mì Trương Đại Cước”.
“…”
Nghe… có hơi quê mùa thật…
Nhưng, chắc là không đến nỗi không chịu vào tiệm để ăn đâu nhỉ!
“Anh không nên chỉ vì tên của tiệm khó nghe mà không đi vào…” Thư Điềm không ngờ là mọi chuyện lại rẽ sang hướng này: “Cho dù tên không dễ nghe thật đi chăng nữa, nhưng em chắc chắn là tiệm này ngon lắm đó, anh hãy tin ở em đi.”
“…”
“Đi đi anh.”
“…”
“Vậy anh ăn cùng với em đi nhé, em cũng chưa ăn gì cả.”
Đột nhiên Giang Dịch bày ra biểu cảm vô cùng kinh ngạc: “… Em cũng chưa ăn gì à?”
Thật ra là Thư Điềm đã ăn rồi, nhưng khó khăn lắm anh mới chịu nhượng bộ, thế là cô gật đầu và đáp lại anh ngay: “Đúng đúng đúng, em sắp chết đói rồi đây này.”
Cô còn chưa dứt lời, còn chưa hề dừng nói nữa, mà anh đã trở tay, nắm ngược lại tay cô, cất bước đi trước: “Vậy thì đi nhanh nào.”
Thư Điềm còn chưa kịp hoàn hồn lại, thì cả người cô đã bị một lực kéo về phía trước. Chỉ trong chớp mắt thôi mà họ đã đi vào một nơi sáng tỏ ánh đèn, xung quanh họ chỉ toàn là hương thơm của thức ăn.
Ban nãy cô chỉ thuận miệng nói như thế là để gạt anh, để anh chịu đi vào và ăn chút gì đó thôi.
Nhưng cô thật sự không ngờ là chiêu thức này lại có hiệu quả mạnh mẽ đến vậy.
Ăn mì tốn khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ.
Ban nãy Thư Điềm chỉ thuận miệng nói như thế với anh thôi, chính cô cũng không ngờ là thức ăn của tiệm mì này rất ngon. Ngon đến nỗi, cô đã “mạo hiểm” ăn hết cả phần ăn mà mình đã gọi, dù rằng cô đã no căng cả bụng luôn rồi.
Giang Dịch cũng vậy.
Mặc dù anh không khen ngợi gì cả, nhưng có thể thấy là anh khá hài lòng với bữa ăn này.
Cô len lén “ợ” lên một tiếng, vừa hay điện thoại cũng rung lên.
Vừa đúng lúc là bây giờ Thư Điềm đang ngồi, coi như là cô cũng có thời gian để xem Wechat.
… Quả nhiên là cô đã đoán đúng rồi.
Là Diêu Nguyệt đang điên cuồng gửi tin nhắn sang cho cô.
Từ nửa tiếng trước.
Diêu Nguyệt: [A a a a!]
Diêu Nguyệt: [Mẹ của tôi ơi!!!]
Diêu Nguyệt: [Mình vừa hỏi cán sự lớp môn Thể dục! Đại ca! Đại ca anh ấy! Anh ấy đã đăng ký tham gia đại hội thể thao rồi đó!!!]
Diêu Nguyệt: [Thư Tiểu Điềm à! Hu hu hu hu hu hu hai ngày qua mình đã làm thám tử đó, bây giờ mình đã có được kết quả cuối cùng rồi! Cậu mau trả lời tin nhắn của mình đi!! Mình muốn nói cho cậu nghe một chuyện rất rất rất lớn!!!]
Năm phút trước.
Diêu Nguyệt: [Trả lời mình đi mà hu hu hu hu hu hu oẹ oẹ oẹ [*] QwQ]
[*] Ở đây Diêu Nguyệt đang thể hiện sự quá khích của mình, xúc động và quá khích tới mức buồn ói…
Thư Điềm không biết cô ấy kích động như thế là vì chuyện gì nữa, cô gõ chữ: [Mình đang ở bên ngoài, tình hình hơi phức tạp, tóm lại là không xem điện thoại mãi được đâu, cậu cứ nói đi.]
“Anh đi trả tiền đây.” Bên tai chợt vang lên giọng nói của Giang Dịch.
“Hả?” Thư Điềm ngẩng đầu lên khỏi điện thoại di động: “Em trả xong rồi, ban nãy gọi món xong thì em đã trả tiền rồi.”
“À…” Anh gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Thư Điềm cất điện thoại vào trong rồi đứng lên đi ra ngoài theo anh.
Mới dùng bữa xong nên cả người cũng đã nóng lên, lúc mới đẩy cửa của tiệm mì ra, gió đêm lành lạnh đầu thu khẽ thổi tới, thế là cô thấy thoải mái đến nỗi thở hắt ra một hơi.
Cô đang chuẩn bị nói “Về nhà thôi anh”, thì bỗng dưng Giang Dịch đã “cướp lời” trước: “Chúng ta về nhà thôi.”
“…”
Về nhà thôi.
Chúng ta về nhà thôi.
Chỉ khác nhau có hai chữ thôi, nhưng… Nói ra thì, hai câu ấy lại khác xa nhau cả vạn dặm.
Không hiểu sao tự dưng Thư Điểm lại thấy lòng mình rối bời, cô gật đầu: “Vâng.”
Từ khi ra khỏi cổng trường cho đến bây giờ, bọn họ đã đi hết một vòng rồi, bây giờ thì họ lại đi về nhà bằng hướng khác.
Thư Điềm ít khi đi con đường này lắm, nhưng có vẻ như là Giang Dịch đã quen đường rồi, bởi vậy mà cô cũng yên lòng.
Bây giờ đã là tám giờ rồi, lúc sắp đến khu nhà, Lương Vận đã gửi một tin nhắn tới cho cô, bà hỏi cô là đã diễn tập xong chưa, có cần phải đến trường để đón cô về hay không, thì Thư Điềm đã trả lời lại rằng, “Con sắp về đến nhà rồi”.
Cô đang gõ đến chữ “rồi” [*]…
[*] Bản gốc là “了”字的拼音“le”刚打了个“l”.”, có nghĩa là “Cô vừa gõ đến chữ “l” trong bính âm “le” của từ “了” (từ 了 này có thể hiểu là trợ từ “rồi; được”)”. Mình chọn câu “Cô đang gõ đến chữ “rồi”” thay vì câu trong chú thích này là vì câu trên có vẻ thích hợp và dễ hiểu hơn câu sau.
Thì, chợt, trước mắt cô tối sầm lại, có hai bàn tay đặt dưới cánh tay cô và nhấc bổng cô lên, chân cô đột ngột rời khỏi mặt đất, cả người như bay lên trên không trung – chỉ trong một giây ngắn ngủi như thế thôi.
Rồi sau đó, cô được đặt ngồi lên một vật gì đó hơi cưng cứng.
Một loạt các động tác này nhanh đến nỗi, cô còn chưa kịp kêu lên một tiếng để bày tỏ sự kinh ngạc của mình, thì nó cũng đã xong luôn rồi.
Cô vẫn còn đang duy trì tư thế cúi đầu, và cũng đã thấy rõ là mình đang ngồi trên một tảng đá.
Hình như nơi đây là một công viên nhỏ nối liền với khu nhà, đây là nơi mà người già yêu thích nhất. Đi dọc ven đường, ta sẽ thấy nơi đây có rất nhiều loài hoa và cỏ dại, và cũng có rất nhiều đá tảng để làm núi giả.
Cô đang ngồi trên một trong số những tảng đá đó.
Chỉ có mỗi mình Giang Dịch đang đi cùng với cô thôi.
Anh vừa mới, bế cô ngồi lên đây ư?
Nhưng mà, tại sao…
Có rất nhiều phỏng đoán lướt nhanh qua đầu cô, cô còn chưa nghĩ xong, mà bên má đã nóng lên, tự dưng có ai đó nhéo lấy “thịt” trên hai bên má của cô.
Cô bối rối ngẩng đầu lên, thấy Giang Dịch đang đứng – anh cao hơn cái người đang ngồi là cô đây những hai cái đầu: “Anh… đang làm cái gì thế?”
Anh không hề nhận thức được là bản thân mình đã làm ra một chuyện rất kỳ lạ, mà anh còn nhếch môi nở nụ cười: “Tự dưng anh không muốn để cho em đi nữa.”
“…?”
Mẹ nó chứ?
Sao tự dưng anh lại “khởi động” bằng lời thoại trong mấy bộ phim tình cảm thần tượng vậy?
Thư Điềm cũng quên mất là mình còn chưa trả lời tin nhắn của mẹ nữa. Hình như ban nãy điện thoại của cô có rung lên hai lần, cô đoán, có lẽ là Diêu Nguyệt đã gửi cho cô cái bí mật gì gì đó… Còn ai quan tâm đến cái gì mà bí với chẳng mật nữa đâu trời ạ!
Bây giờ trong đầu cô chỉ toàn là cái câu “Anh không muốn để cho em đi nữa”, câu nói này vô cùng sống động, như đã hoá thành thực thể, cứ vờn quanh mãi trong đầu cô.
A a a a a tại sao vậy chứ!
Tối nay! Rốt cuộc là anh đã làm sao vậy!!!
Thư Điềm thấy đầu mình sắp nổ tung đến nơi rồi.
Trăng sáng sao thưa, đèn đường mờ ảo, người vốn dĩ đã đẹp hoàn mỹ rồi, mà giờ đây, ánh trăng như đã phủ lên người anh một lớp bộ lọc ánh sáng, khiến anh trông thật dịu dàng làm sao.
Ánh mắt anh không được tỉnh táo cho lắm, anh đang mở to hai mắt ra, so với vị đại ca thường hay nhìn mọi người bằng đôi mắt nhập nhèm nửa đóng nửa mở, thì anh của bây giờ lại khác xa hoàn toàn.
Giang Dịch nói xong câu đó thì hai người cứ yên lặng nhìn nhau như thế cả một phút đồng hồ.
Không có ai lên tiếng cả.
Có lẽ anh đã say thật rồi… nếu không thì, Thư Điềm thật sự không biết nên giải thích những hành vi này của anh như thế nào nữa. Anh nên là người phá vỡ cái thế trận thinh lặng này giữa họ.
Giang Dịch nhíu mày, hình như anh chợt nhớ lại chuyện gì đó, nên anh bèn hỏi: “Lúc trước học Ngữ văn, chẳng phải là em đã nói là…” Anh dừng lại ngay tại đây một chút, rồi sau đó anh mới nói tiếp: “Khi còn bé, anh thường hay hôn em à?”
“…”
Cô có nói như thế không?
Ồ, hình như là có, trong tiết thảo luận về chủ đề thanh mai trúc mã.
“Đúng, em đã nói như thế.” Thư Điềm chớp mắt nhìn: “Làm sao vậy anh?”
Giang Dịch chỉ chỉ vào tảng đá dưới người cô: “Hình như lúc chơi ở đây, cũng có hôn.”
“…”
Trong công viên này? Có không nhỉ?
Vậy là, thật ra là bây giờ, Giang đại ca đang, tức cảnh sinh tình à?
Thư Điềm suy nghĩ một chút, đầu óc cô vẫn còn đang trong trạng thái trống rỗng, cô do dự trong chốc lát rồi mới mở miệng: “Có thể là vậy, em đã quên…”
“Quên rồi thì cũng không sao.” Anh nói: “Vậy em có muốn, nhớ lại một chút hay không?”
“…” Nhớ lại? Cái gì cơ?
“Em…” Thư Điềm chỉ kịp nói ra một chữ.
Những lời muốn nói sau đó thì đều đã bị anh chặn lại. Giang Dịch bỗng khom lưng xuống, hai tay anh chống lên tảng đá ngay bên cạnh chân cô.
Anh cười cười, vì đang say nên ánh mắt anh hơi mông lung, hình như là, sâu trong mắt anh đã có một thứ ánh sáng gì đó chợt lóe lên.
Anh nói: “Em muốn.”
Khi anh vừa dứt lời, Thư Điềm thấy người trước mặt mình đã nhắm mắt lại ngay. Hàng mi đen dày khẽ rũ xuống, tựa như lông vũ vậy, và nó còn khẽ run run nữa.
Một giây sau, có một xúc cảm rất lạ chợt “rơi” trên má phải của cô.
Rất mềm, rất rất mềm, âm ấm và hơi ươn ướt.
——————
Tác giả có điều muốn nói:
Thư Điềm: Em chết mất!! A!!!
Giang Dịch [mặt tổng tài bá đạo]: Anh biết là em muốn mà.
… Hôm nay Giang đại ca kiệt xuất đã “chết” sau khi uống phải rượu giả.
# Rượu là một thứ đồ tốt #
Nấm lùn: Tại sao chương nào cũng bắt tôi với chị em của tôi phải hét lên cùng nhau vậy? Fan CP chúng tôi không cần cổ họng nữa hay sao? Được rồi, chúng tôi không cần, tôi hét mà QwQ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT