Đầu tháng Mười, năm giờ chiều là đã hết nóng rồi, thỉnh thoảng còn có vài cơn gió thổi qua, nhiệt độ rất dễ chịu.

Con đường này đang được thi công, vốn dĩ đã hẻo lánh lắm rồi. Trước khi Giang Dịch đến, cô đã đứng đây nói chuyện với bốn tên ngốc này khá lâu rồi, ấy vậy mà cũng chẳng được vài người đi ngang qua.

Bây giờ thì cũng chẳng có ai cả.

Quá yên tĩnh rồi.

Ban nãy Giang Dịch chỉ nói có mấy chữ thôi, nhưng âm rung phát ra từ lồng ngực anh khi anh nói vẫn vô cùng rõ ràng. Thư Điềm vừa bị anh ôm chặt lấy nữa, thế nên cô có thể cảm nhận được âm rung ấy một cách vô cùng rõ ràng.

Nhưng thật ra là… những lời anh nói mới là thứ khiến cô bất ngờ hơn cả…

Ừ, của tôi. Anh nói thế.

Của tôi…?

Cái gì là của anh cơ chứ!!!

Sao chỉ dừng ở đó thế…

Nhưng mà… cô lại nghĩ, dù anh có nói hết câu đi chăng nữa, thì, chắc cũng sẽ là… em gái tôi.

Còn có thể là gì nữa đây? Không có đâu.

Những dòng suy nghĩ trong đầu Thư Điềm lộn xộn như đạn mạc [*] vậy.

[*] Đạn mạc: bình luận chạy qua màn hình hay xuất hiện trong các video Trung.

Lại bắt đầu một đợt mới nữa rồi.

Nói thì cứ nói đi, nhưng sao lại phải ôm lấy cô để mà nói?

Đứng cạnh thì cứ đứng cạnh thôi… Nhưng vì sao, tim cô, lại, đập nhanh thế cơ chứ!

Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng không thể coi Thư Điềm là khỏe như trâu được, nhưng cô cũng chưa đổ bệnh nặng bao giờ, mà chẳng hiểu sao gần đây cô lại thấy mình không được bình thường cho lắm.

Động một chút thôi là cả người lại nóng ran lên, tim thì đập rộn ràng, nhịp thở thì dồn dập.

Thậm chí là cô còn nghĩ đến việc hỏi Giang Ngôn thử xem sao, vì cảm giác giống như bị nhồi máu cơ tim này cứ xuất hiện suốt, cô không biết mình còn ổn hay không.

Thư Điềm cẩn thận suy nghĩ lại, hay là, sự bất thường này của cô đến từ việc Giang Dịch đã đối xử với cô quá tốt, quá thân thiết nên mới thành ra như thế?

Nhưng, thú thật thì, trước khi chuyển nhà, lúc họ vẫn còn nhỏ, mối quan hệ của họ còn tốt hơn, còn thân thiết hơn thế này nhiều.

Còn chưa kịp nghĩ tiếp…

“Ừm… cái, cái gì ấy nhỉ, chúng tôi cũng không biết… Tôi cứ tưởng là cô ấy nói linh tinh.” Trong không khí tĩnh lặng này, anh Kê ở đối diện bắt đầu run rẩy lẩy bẩy, hết lòng giải thích: “Đây là em gái cậu thật à?”

Có vẻ như anh Kê đã biến thành một người khác hoàn toàn so với lúc trêu chọc cô. Chẳng biết diêud thuốc gã ta cầm trên tay đã rơi xuống đất từ lúc nào rồi nữa, mấy người anh em xung quanh cũng không dám ho he tiếng nào.

Giang Dịch nhướng mày, vẻ mặt vẫn lạnh lùng, khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Không phải cô ấy thì chẳng lẽ là cậu à?”

“…”

Sao câu này nghe quen thế nhỉ?

Hình như hồi cấp hai, lúc đến trường để ra mặt giúp cô, anh cũng nói câu này.

Nghĩ vậy, hình như là cô luôn bị người khác nghi ngờ về thân phận em gái của đại ca này.

Nhưng mà…

Chẳng phải điều này cũng chứng minh được rằng, trong mấy năm qua Giang Dịch không hề thân thiết với cô gái nào khác à?

Khi đã có được kết luận này, tự dưng Thư Điềm thấy mình vui vẻ hẳn lên.

Vui đến nỗi, thậm chí là cô còn muốn tha cho đám rác rưởi này, để họ đi.

Thật ra Thư Điềm chưa tận mắt chứng kiến cảnh Giang Dịch đánh nhau bao giờ, ngoại trừ cái lần đầu tiên mà họ gặp lại ra, hình như khi đó là với anh Hổ gì đó… Mà, đấy cũng gọi là đánh nhau à?

Phải gọi là đùa qua giỡn lại chứ nhỉ?

Tất cả những gì cô từng nghe được về sức chiến đấu của Giang Dịch đều được miêu tả bằng những từ ngữ vô cùng khoa trương, hoặc là những hình ảnh rất đỗi sinh động,… chung quy lại là rất quá.

Nhưng cô cũng không thấy “fan hâm mộ” của Giang đại ca đang nói khoác, chỉ là, cô thấy giọng điệu khoa trương của họ không đáng tin cho lắm… Cái gì mà “Đại ca của tôi có lấy một địch mười thì cũng chẳng cần phải sợ gì cả”, “Anh Giang Dịch của tôi chỉ cần dồn lực đấm cậu một cú thôi, thì cái xương mũi ấy của cậu sẽ gãy mất luôn đấy”, “Bao năm hành tẩu giang hồ, chưa thua ai bao giờ”, “Mắt của đại ca giống y như tia X-quang có thể nhìn thấu vạn vật trong đêm”,…

Tự dưng mấy lời tâng bốc đầy khoa trương này khiến cô nhớ đến mấy câu cảm thán bao giờ cũng bắt đầu bằng “A a a a a a” của Diêu Nguyệt.

Lời của fan thì có thể tin một phần, nhưng không thể tin hết vào đó được.

Cô lặng lẽ so sánh sức mạnh của hai bên.

Chắc chắn cô là đồ bỏ đi rồi, không đánh nhau được, chỉ còn có mỗi mình anh thôi.

Nếu thực sự phải lấy một địch bốn… thì coi như là đại ca sẽ thắng được đi, nhưng chắc là cũng sẽ khó khăn lắm đâu.

“Tôi không phải, tất nhiên là chúng tôi không phải rồi, đùa gì vậy chứ ha ha ha ha.” Mấy người đối diện bắt đầu gượng cười.

Giang Dịch đang muốn lên tiếng, thì lại cảm nhận được vạt áo của mình đang bị giật nhẹ.

Anh cúi đầu, thấy cô gái nhỏ đang bị mình ôm trong ngực ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ hiện rõ, đôi mắt phản chiếu bóng hình anh, sau khi nhìn anh, bỗng nhiên cô mở miệng mà nói rằng: “Mẹ em bảo em đi mua đồ ăn cho mẹ.”

Cô đè giọng xuống đến mức rất rất nhỏ, như đang nói thầm vậy, có lẽ là chỉ có mỗi mình anh mới nghe thấy.

“Hả?”

“Thì là, bây giờ em đi siêu thị…” Cô mím môi, nhìn “đống rác” đang đứng đối diện hai người rồi lại quay đầu sang nhìn anh: “Anh đi với em không?”

“…”

Nếu anh không nhầm, thì câu này của cô nghĩa là “Anh không cần phải dây dưa với họ nữa đâu, đi siêu thị với em đi”, đúng không?

Cô đang… sợ rồi à? Muốn đi thật nhanh sao?

Anh mới đi từ nhà sách về, tình cờ đi ngang qua đây, cũng không biết là trước khi anh đến, họ đã nói gì với Thư Điềm nữa – không biết đã nói gì mà lại khiến cô sợ như thế này.

“Được…” Giang Dịch đáp, hạ cánh tay đang ôm cô xuống, rồi anh đi từng bước đến trước mặt bốn người đối diện, hỏi họ rằng: “Học trường nào đây?”

Lúc đầu, người anh hỏi là người đứng ở giữa, kết quả là, có một người bên cạnh cướp lời: “Trường dạy nghề…”

“Mẹ kiếp, mày nói linh tinh cái gì thế hả?” Người ở giữa cố nặn ra một nụ cười: “Ừm, cái gì nhỉ, à, chúng tôi học trường trung học phổ thông số 4.”

Giang Dịch gật gật đầu: “Cút đi.”

“…”

Anh Kê tưởng bản thân mình đã thoát được rồi, thở phào một hơi rồi chuẩn bị cút đi thật, nhưng không ngờ, người đã đi ra bỗng quay đầu lại.

“Chờ một chút.” Giang Dịch vừa nói vừa lấy điện thoại ra, sau đó anh xoay người, hướng điện thoại về phía họ mà “tách tách” mấy tiếng.

Anh Kê ngây ra.

Thiếu niên áo trắng trước mặt không bày ra biểu cảm gì cả, cũng không biết người này có tài cán gì nữa, nếu chỉ xét về ngoại hình thì chẳng khác gì mấy nữ sinh lắm chuyện trong trường.

“Trường dạy nghề đúng không…” Giọng thiếu niên nghe có vẻ bình tĩnh lắm, tay anh giơ điện thoại lên, giải thích với họ mà giống như là đang nói chuyện thời tiết vậy: “Sợ tôi quên mất các cậu trông như thế nào.”

“…”



Thư Điềm cảm thấy, làm xã hội đen thì cũng phải có quy củ hẳn hoi.

Giống như lần trước, khi gặp nhau cũng vậy, trước khi đánh nhau, hai bên phải hỏi thăm “bố mẹ” hai bên, phải biểu thị sự “tôn kính” với đối phương.

Cũng như lần này vậy, dù không đánh thì cũng phải thông báo cho đối phương biết một tiếng, thông báo rằng hôm nay ông đây không có tâm trạng, không định giết mày đâu.

Cô thấy rõ là Giang Dịch đã bước lên trước một bước, dù không biết anh đã nói gì, nhưng chắc chắn là anh đã nói mấy câu giống như thế.

Cô nhân cơ hội này mà nhặt cái thứ đáng thương nhất, bất hạnh nhất – cũng chính là thứ đã lặng lẽ nằm yên dưới đất từ đó cho đến bây giờ… “Năm năm thi đại học, đề mô phỏng của ba năm” lên.

Vừa hay là khi Thư Điềm đứng dậy, Giang Dịch cũng đang quay lại, thế là cô đưa túi ni-lông này lại cho anh: “Của anh đây anh Giang Dịch, suýt thì quên mất.”

“Ừm.” Giang Dịch giơ tay nhận lấy: “Có đi siêu thị không?”

“… Đi ạ.”

Hai người cứ im lặng mà đi trên đường như thế, khi ra đến đường lớn, trong lúc đợi đèn đỏ, Thư Điềm nghe thấy anh hỏi: “Mấy người đó có… nói gì với em không?”

“…”

Thư Điềm ngẫm nghĩ, thật ra cũng chỉ là mấy câu nói bình thường thôi, thế nên cô cũng chỉ trả lời qua loa: “Thì, ban đầu mấy người đó gọi em là em gái, em không thích nghe mấy câu như thế, nên em đã nói là em không có anh trai xấu như họ, anh trai em tốt hơn họ gấp trăm lần, sau đó thì cái người đó giậm chân, hỏi anh em là ai, em đã nói tên anh…” Dừng lại một lúc, rồi cô mới nói tiếp: “… Chuyện sau đó thì em cảm thấy giống như là kịch bản Mary Sue [*] ấy, mấy người đó cười bảo em nói linh tinh, nói Giang Dịch thì làm gì có em gái.”

[*] Mary Sue được dùng để nói về những nhân vật hoàn mỹ đến mức vô lý, thường được dùng với ý mỉa mai một nhân vật nào đó. Theo mình thì, trong tình huống này, cả cụm từ “kịch bản Mary Sue” trong câu trên có thể hiểu là những gì diễn ra sau đó không chân thật, hoàn hảo giống hệt như một kịch bản đã được tính toán kỹ càng từ trước.

Thư Điềm nhớ lại cảnh tượng đó thì chỉ thấy thú vị thôi, cô không nhịn được mà cười nói tiếp: “Sau đó anh, người thật, đã đến luôn rồi.”

“…” Giang Dịch không nói gì cả.

Cô thấy lạ nên quay đầu nhìn sang, trước mắt cô như có gì đó lướt nhanh qua, tay Giang Dịch đặt trên đỉnh đầu cô, anh xoay đầu cô về phía trước, vừa hay đã đến lúc đèn xanh bắt đầu đếm ngược.

“Sang đường đi.” Anh nói.

“À, vâng.”

Trong đầu Giang Dịch đều là câu mà cô vừa nói, anh tôi tốt hơn anh gấp trăm lần.

Mặc dù cái cách nói “gấp trăm lần” này nghe hơi quá, nhưng câu này…

Khi đã sang bên kia đường, anh hít sâu một hơi, bình ổn lại cảm xúc, lại nghe thấy Thư Điềm nói:

“Một trăm lần còn ít ấy chứ…” Giọng của cô gái nhỏ mang theo chút không cam tâm: “Đáng ra em nên nói một ngàn lần, một vạn [*] lần mới phải.”

[*] Một vạn bằng 10.000.

“…”

Giang Dịch hắng giọng, anh nhìn sang chỗ khác: “Ừm.”

Cô cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, để bọn họ tức chết luôn đi.

Bình tĩnh với chẳng bình ổn cảm xúc gì chứ, bình… cái con khỉ ấy.

Bình không nổi nữa rồi.



Những món đồ mà Lương Vận giao cho cô mua rất phức tạp, sau khi Thư Điềm tìm xong hết tất cả mọi thứ, xe hàng mà Giang Dịch đang đẩy cũng đã gần đầy luôn rồi.

Đúng thế, là đại ca đang đẩy xe cho cô đấy! Hôm nay cô, đã ngầu như thế đấy!

“Những thứ mà mẹ em cần thì em đều lấy xong hết rồi…” Thư Điềm bỏ món đồ cuối cùng vào xe, sau đó cô quay đầu nhìn sang người đang đẩy xe, kéo một bên xe và đi chầm chậm: “… Em muốn mua thêm ít đồ ăn vặt.”

“Em muốn ăn.” Cô bổ sung thêm.

“Ừm…” Giang Dịch gật đầu: “… Mua đi.”

Sau khi có được sự đồng ý này của anh, biểu cảm của cô cũng tươi tắn hơn hẳn, cô nhanh chóng kéo xe đến khu đồ ăn vặt, vừa đi mà lại vừa như đang ngẫm nghĩ gì đó, rồi cô hơi bước chậm lại.

“Anh Giang Dịch…” Cô quay đầu, ánh mắt đảo quanh, đưa ra một lời gợi ý rất rõ ràng: “… Anh cầm chúng giúp em nhé.”

“…”

Anh không nhịn được mà bật cười: “Ừ, anh cầm.”

Thư Điềm bắt đầu chọn đồ ăn vặt thỏa thích.

Lúc nghỉ hè, cô rất thích khoai tây chiên bán theo cân ở siêu thị này, lần nào đến cũng phải mua cả. Nhưng, khu vực cân rất chật hẹp, xe đẩy hàng không thể chen vào được, vậy nên Giang Dịch đứng chờ ở kệ hàng gần đó nhất.

Không ngờ, chỉ mới đứng chờ có mấy phút thôi, mà lúc cô quay lại, cô đã thấy có hai cô gái đang xô đẩy nhau đến trước mặt anh, khuôn mặt họ đều đỏ bừng.

Người đẹp thì ở đâu cũng tỏa sáng hết, Thư Điềm cũng biết câu này.

Thư Điềm đã ngồi cùng bàn với Giang Dịch lâu rồi, nhưng cô chưa thấy nhiều người có can đảm dám tỏ tình trước mặt anh. Đến cả gửi thư tình mà họ cũng phải nhờ người khác, thì cô có thể nhìn ra được là…

Họ thích anh, nhưng họ không dám nói.

Thư Điềm cảm thấy Giang Dịch chẳng có gì đáng sợ cả, không những thế, trông anh còn hấp dẫn là đằng khác nữa kìa.

Chỉ là, những lời đồn xung quanh anh thì tương đối… Nhưng mà anh cũng đâu có đánh con gái đâu, vậy thì có gì đâu mà đáng sợ, cô cũng không hiểu sao nữa.

Tóm lại, là vì những nguyên do đó, mà khi Giang Dịch ở trên mạng… ví dụ như là, trong mấy cuộc nói chuyện của vài ba cô bạn thân, hoặc là trên diễn đàn ẩn danh… số lời tỏ tình mà anh nhận được còn nhiều gấp mấy lần so với ngoài đời thật.

Mà bây giờ thì…

Trên giá để hàng bên cạnh anh có một gói hàng Vượng Vượng đỏ rực, trông nó khá là sặc sỡ, tay anh thì đang giữ xe đẩy, xe đẩy hàng thì đầy ắp đồ, trông giống xe đẩy của một bà nội trợ lắm.

Còn thiếu niên có dáng người cao gầy kia thì đang đứng giữa đống đồ ấy.

Khiến cái khí chất “người lạ chớ đến gần” mà bình thường anh đem đến cho người khác trở nên nhẹ nhàng hẳn đi.

Có lẽ, hai cô gái đang vây lại xung quanh anh cũng vì điều này.

Nhưng mà… cô mới đi có mấy phút thôi mà!

Mấy miếng khoai tây chiên to vừa được Thư Điềm cân đang nằm trong tay cô, cô thấy mình sắp bóp nát chúng đến nơi rồi.

Cô nhanh chân bước đến, khi gần tới nơi, vừa hay cô đã nghe thấy một cô gái hỏi: “Cậu ơi… có thể kết bạn Wechat không?”

Có thể cái lông ấy chứ!

Người lạ ơi, vì sao lại phải kết bạn với cô thế nhỉ?

Thư Điềm ném chiếc túi mình đang cầm vào trong xe, cô đã thành công khiến ba người quay lại nhìn mình.

Hai cô gái ngây ra một lúc, sau đó Thư Điềm nghe thấy một trong hai người lên tiếng: “Cô là…?”

“Tôi đi cùng anh ấy.” Thư Điềm đáp ngay.

“Đi cùng…” Cô gái còn lại có mái tóc xoăn sóng lọn to, hỏi rằng: “Ồ, cô là em gái của anh ấy à?”

Thư Điềm kinh ngạc.

Sao nhìn ra được vậy nhỉ?

Trên mặt cô có viết một dòng chữ “Tôi là em gái của Giang Dịch” à? Dòng chữ ấy to lắm ư?

Có thể là vì vẻ mặt nghi hoặc này của cô quá rõ ràng, nên “Tóc xoăn sóng lọn to” giải thích: “À, vì ban nãy chúng tôi hỏi, anh cô bảo đang đợi em…”

“Tôi không có Wechat.” Bên tai cô bỗng vang lên tiếng của Giang Dịch.

Thư Điềm sửng sốt.

Anh đang trả lời câu hỏi của “Tóc xoăn sóng lọn to”.

“Tóc xoăn sóng lọn to” cũng bỏ qua chủ đề em gái luôn, nhưng vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc: “Thế số điện thoại thì sao? Chắc là cũng phải có điện thoại chứ nhỉ?”

Giang Dịch: “Không mang.”

“Vậy số…”

“Không nhớ.”

“…”

Thư Điềm nhìn qua túi anh, nhớ lại dáng vẻ lúc anh trả lời tin nhắn ban nãy, nhưng cô cũng không nói gì.

“À… Vậy…” “Tóc xoăn sóng lọn to” còn muốn nói thêm gì đó nữa, nhưng lại bị người bên cạnh – cũng là người đã im lặng từ đầu cho đến giờ, kéo đi: “… Xin lỗi nhé, đã làm phiền rồi.”

Thư Điềm vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng họ nói chuyện với nhau.

“Rõ ràng là người ta không muốn cho rồi mà! Cậu còn ở đó làm gì nữa?”

“Thì mình thấy anh ấy đẹp trai quá đó mà a a a a a!”

“Bỏ đi, bỏ đi, người ta đã như vậy rồi thì chắc chắn là tiêu chuẩn của người ta cũng cao lắm đấy…”

Theo bước chân ngày một xa, cô cũng không còn nghe thấy tiếng của họ nữa.

Bên kệ hàng chỉ còn lại hai người.

Thư Điềm nhìn Giang Dịch, tay anh đang đặt trên xe đẩy hàng, ánh mắt hơi cụp xuống mà nhìn cô, Thư Điềm nghĩ tới dáng vẻ nói dối mà “mắt không chớp, mặt không đỏ” của anh.

Sao lại thấy… vui thế nhỉ?

“Vậy chúng ta đi…” Thư Điềm còn chưa nói xong ba chữ “mua cái khác”.

Bên cạnh cô như có một cơn gió quét ngang qua, có thứ gì đó được nhét vào trong tay cô, Thư Điềm nghe thấy giọng của “Tóc xoăn sóng lọn to” ban nãy: “Em gái này, đây là số Wechat của chị, phiền em bảo anh trai em thêm chị vào nhé, xin em đó, em gái xinh đẹp lương thiện à!”

Sau đó, tiếng giày cao gót “cạch cạch cạch” vang lên, cô ấy chạy xa mất rồi.

Cô ấy chỉ mất có nửa phút để làm xong hết những chuyện này.

Thư Điềm: “…”

Chị gái à, các chị đang theo đuổi thần tượng đó à?

Có cần phải làm đến mức đó không???

Tâm tình vui vẻ ban nãy đã bị thổi bay đi bởi cái tờ giấy này rồi.

Cầm tờ giấy đó trong tay, không biết vì sao mà càng lúc càng thấy bực.

Cô còn chưa kịp hoàn hồn lại, chỉ biết nghĩ gì nói nấy, đứng tại chỗ gọi anh: “Anh Giang Dịch.”

Giang Dịch cũng bị ngây người ra mất mấy giây vì hành động đó, khi nghe thấy cô gọi mình, anh mới ngước mắt nhìn sang.

Anh nhìn thấy cô gái nhỏ cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay một lúc lâu, anh thật sự rất ngại ngùng, không nhịn được bèn nói: “Em vứt nó đi đi.”

Thư Điềm ngẩng đầu, mắt cô sáng bừng lên: “Anh không cần nó à?”

Giang Dịch: “… Sao anh lại phải cần nó?”

“Vậy là anh sẽ không kết bạn với cô ấy, đúng không anh?”

“Không.” Tất nhiên là thế rồi.

Thư Điềm không nhìn tờ giấy đó nữa, cô lại gần anh, nắm tay cầm xe đẩy, nghiêng đầu hỏi: “Anh có thấy mấy chuyện như thế này rất phiền phức không?”

Giang Dịch dừng lại một chút rồi đáp: “Ừ.” Rất phiền phức.

Hơn nữa, với trường hợp như ban nãy, anh không thể bỏ đi thẳng như ở trường được, vì anh vẫn còn đang đẩy xe hàng mà. Còn đối phương thì cứ hỏi mãi, và anh thì không thể im lặng mãi được.

“Thật ra là vẫn còn cách khác.”

“…” Cách gì?

Giang Dịch thấy cô có vẻ mất tự nhiên, anh giơ tay vén một lọn tóc ra sau tai cô, mái tóc bóng mượt như đang tỏa sáng dưới ánh đèn siêu thị vậy.

Thư Điềm mím môi, cô mở miệng ra thêm lần nữa: “Lần sau, nếu anh gặp phải chuyện như thế này…” Giọng cô chầm chậm, lời cô nói có chứa một hàm nghĩa khác nữa: “… Ý em là, chuyện như ban nãy, mà khi ấy em cũng ở đó…”

“…”

“Nếu không muốn cho Wechat…” Cô gái nhỏ dừng lại một chút, biểu cảm hơi mất tự nhiên. Qua một lúc lâu sau, anh mới nghe thấy nửa câu tiếp theo, nhẹ tựa lông hồng vậy, mà cô cũng nói rất nhanh.

… “Anh có thể nói với họ… Em là bạn gái của anh.”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Giang Dịch: Đậu má!!!

… Tôi, học sinh trung học xuất sắc Giang Dịch, không có gì để báo đáp, nên tôi quyết định thực hiện một màn nổ pháo hoa cho mọi người.

Mọi người hãy tha thứ cho anh ấy đi nhé.

Bình thường không học giỏi cho lắm, gặp chuyện thì cứ “đậu má” như thế thôi. Đây là để nói về Giang Dịch đó.

Hôm nay cũng là chúa tể tưởng tượng rung rinh xuyến xao trước cô bé thanh mai.

Nấm lùn – os: Mặc dù mình không có vai gì cả, nhưng nếu hai người cứ tiếp tục như vậy, thì mình nguyện cả đời này không lên sàn a a a a a a mẹ ơi, mẹ nghe Thư Điềm nói gì chưa hu hu hu hu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play