Văn Nhân Nhất chọn một nhân vật đi rừng rất bình thường, là nhân vật Hàn Tín.

Lúc cậu ta tiến lại gần để nhìn, trên tay cậu ta không thao tác gì cả, chỉ điều khiển nhân vật trong trò chơi đi ra bụi cỏ rồi ngồi xổm xuống, đây là một chỗ ẩn nấp tương đối an toàn.

Câu đầu tiên là “Xin lỗi nhé, tôi đi theo Giang Dịch”.

Lúc nào Văn Nhân Nhất cũng nghe thấy những lời nói điên cuồng như thế từ miệng của “cây nấm lùn” này.

Cậu ta vẫn luôn nhớ chức trách của mình là gì, là thay Giang đại ca tìm hiểu tin tức, mà phải tìm hiểu trong âm thầm, trong tình thế “thần không biết, quỷ không hay”.

Cậu ta thấy chuyện này rất đơn giản, khi còn học cấp hai và cả năm ngoái nữa – cũng là khi cậu ta học lớp mười, nếu có ai đó nói với nữ sinh B, bạn thân của nữ sinh A, rằng, nam sinh A thích nữ sinh A, thông thường thì nữ sinh B sẽ rất vui, vui vì biết rằng người chị em thân thiết của mình được nam sinh khác cảm mến. Từ đó, việc khiến cho nữ sinh B này cung cấp chút tình báo như là “người chị em đó của mình thích gì” sẽ không còn là vấn đề khó nhằn nữa.

Tuy Văn Nhân Nhất không hiểu loại tình cảm này được gọi là gì, nhưng cũng đoán ra được chung quy đại khái.

Hẳn là ai cũng sẽ suy nghĩ giống như là “Chị em tốt của mình được người ta thích, mình thấy rất vui khi giúp đỡ được chút gì đó”.

Nhưng, tại sao mà, khi đến chỗ cô ấy, nó lại chẳng giống như bình thường một chút nào vậy?

Chẳng phải là cậu ta chỉ đang muốn “vừa hỏi thăm về hình mẫu lý tưởng của Thư Điềm, vừa muốn giữ bí mật thay cho Giang đại ca” thôi sao? Mà sao nó lại giống như là đang giết cô ấy vậy, khó khăn đến thế thật ư?

Tuy rằng cô ấy không nói rõ nguyên nhân là gì… là vì cô ấy kiên định một lòng ủng hộ Giang Dịch và Thư Điềm.

Chết tiệt, cái này không được, cái kia cũng không xong.

Cho đến tận bây giờ, Văn Nhân Nhất chỉ mới nhận được tình báo về đồng phục học sinh mà thôi.

Trong trường đâu thiếu nam sinh mặc đồng phục học sinh… Đi hai bước là lại thấy một người. Đây đúng là một manh mối về sở thích vô cùng bình thường, rất nhỏ bé và chẳng có sức nặng gì cả.

Cô nhóc đầu tròn như búp bê, để tóc kiểu này khiến người ta có cảm giác khuôn mặt của cô ấy rất nhỏ, đôi mắt vốn dĩ đã lớn rồi mà bây giờ cô ấy lại còn mở to nó ra nữa.

Hai người ngồi đối diện nhau, cô ấy nghĩ gì thì đều viết rõ rành rành ra ngoài mặt, Văn Nhân Nhất có thể nhận thấy được rằng, ban đầu “Nấm lùn” bị diệt thì cũng đành thôi đi, nhưng, có vẻ như, bây giờ cô ấy lại thấy rất vui vì mình đã “được tiêu diệt”.

“Mẹ kiếp.” Giọng Quý Văn Bân vang lên, như có mang theo cả những phiền não: “Các cậu khởi đầu trận với tỷ số 0-3 á? Hả? Đây, đây rốt cuộc là thế nào, tôi mẹ nó phục…”

“Đến cùng là tại sao chỉ trong vòng hai phút thôi, mà người ta đã có thể “xử” được cả ba người các cậu? Không những vậy, ai cũng ở trên mấy đường khác nhau nữa chứ? Mau nói cho tôi nghe với?”

“…”

Vương Giả Vinh Diệu quả đúng là một trò chơi dễ “khơi mào” sự phẫn nộ trong lòng người khác mà.

Nhìn thử mà xem đi, chỉ mới bắt đầu chơi chưa được ba phút thôi đó. Bình thường, khi đối diện với Giang đại ca, lúc nào Quý Văn Bân cũng e dè y như chuột cả, thế mà bây giờ cậu ta lại “mất não” rồi buông lời chửi bậy.

Hả? Ba người?

Chẳng phải là chỉ mới “xử” được có hai người thôi sao?

Văn Nhân Nhất lấy lại tinh thần, cúi đầu xuống và nhìn vào màn hình của mình.

Con mẹ nó, sao lại tối thui luôn rồi?

“Sơ suất, sơ suất thôi.” Cậu ta vừa thao tác để Hàn Tín sống lại vừa giải thích: “Anh đây đánh giỏi, chỉ là do chưa nghiêm túc thôi, anh đây mà nghiêm túc lên thì đến bản thân anh còn thấy sợ mình nữa đấy.”

“Mộc Lan tôi cũng sẽ đánh thật là tốt.” Diêu Nguyệt cầm điện thoại di động lên, lên đường chiến đấu thêm một lần nữa.

Sau một khoảng thời gian quan sát tỉ mỉ, Giang Dịch thao tác mạnh mẽ dũng mãnh y như hổ. Một tướng đỡ đòn cấp hai mà lại có thể khống chế thời gian tốt như thế này thì đúng là trâu bò thật.

Nhưng anh chỉ là một tướng đỡ đòn thôi đó! Anh còn chẳng phải là nhân vật output [*] nữa kia kìa!

[*] Output là người theo dõi đầu ra của cả một quá trình trong game, còn trong trường hợp này, “output” dùng để chỉ: Giang Dịch chỉ là một người chơi nhỏ trong một trận game.

Cho nên…

Tuy rằng “Nấm lùn” vẫn còn muốn “cắn đường” [*] tiếp, nhưng nếu ván này không cẩn thận mà để thua, thì, dù có nói thế nào đi chăng nữa, cũng chẳng có ai vui vẻ gì. Vì ván này là ván đầu tiên cơ mà. Và, có thể dẫn đến việc Thư Điềm cảm thấy Giang đại ca không đủ mạnh mẽ, không thể dẫn cô đến với chiến thắng vinh quang.

[*] Cắn đường ở đây có thể hiểu là fan CP đang “ngập” trong “biển đường” (hint tình cảm) của CP mình ship.

Không được!

Cô ấy tuyệt đối không cho phép chuyện như thế có thể xảy ra!

Thư Điềm phải cảm thấy đại ca vô cùng trâu bò!

Cuối cùng, Diêu Nguyệt nhìn thoáng qua hai người đang ngồi đối diện mình, Giang Dịch đang dạy Lỗ Ban Đệ Thất chế tạo trang bị, thái độ đạt hai trăm phần trăm.

Độ ngọt chiếm ba trăm phần trăm.

Hoa Mộc Lan lưu luyến mà cúi đầu, bắt đầu “dọn đường để đi”.



Năm người bên kia chưa đạt đến cấp độ Hoàng Kim, chắc chắn là cũng có vài người chưa có kinh nghiệm chơi nhiều.

Nhưng, trong số năm người bọn họ, ngoại trừ Quý Văn Bân là Tinh Diệu, Thư Điềm là Hoàng Kim thật ra, thì, ba người còn lại đều là Vương Giả…

Trong đó có người nằm trong “Top 50 của khu vực”.

Càng về sau thì Diêu Nguyệt càng cảm thấy rằng, điều mà cô ấy đang lo lắng chỉ là vô ích mà thôi.

Người này là đại ca của cả cái bảng xếp hạng “Top 50” đó đấy. Họ có rất nhiều tướng đỡ đòn, đã có đủ sức mạnh, không chỉ có thế, họ còn biết sử dụng kỹ năng của mình để khống chế đối thủ, chẳng thèm chừa lại cho đối thủ nửa cái mạng nữa kìa. Còn Lỗ Ban thì chỉ cần ra vài cú thôi là đã có thể xử đẹp hết tất cả.

“Em nhanh chóng mở kỹ năng thứ hai, bắn pháo.” Diêu Nguyệt nghe Giang Dịch nói.

Lúc đầu cô ấy không để ý đâu.

Nhưng, một giây sau, cô ấy thấy Lỗ Ban ngoan ngoãn làm theo lời đại ca nói, bắn một phát pháo, xử luôn ba người đối diện.

Lỗ Ban giết trọn ba mạng.

… Tính toán lượng máu chính xác như thế cơ á, cừ thật đấy.

Cả một buổi sáng, Thư Điềm nâng cấp từ Hoàng Kim lên Bạch Kim, Diêu Nguyệt thì được chứng kiến cảnh đại ca đi rừng, sử dụng cả Thái Ất Chân Nhân lẫn Thái Vân Cơ – hai tướng đỡ đòn của trò chơi. Hơn nữa, anh còn tạo ra những thành tích rất đáng gờm, ví dụ như là dùng Thái Văn Cơ và Quỷ Cốc Tử để tiêu diệt hết bốn người.

Tuy rằng ván nào cũng thắng, nhưng, từ tận sâu trong đáy lòng mình, Diêu Nguyệt đã cảm nhận được rằng…

Là đại ca mà lại có một sự kiên nhẫn còn to lớn hơn cả vũ trụ, còn bày đủ mọi trò với cô bé thanh mai, thì đúng là quá tuyệt vời.

Ôi tình yêu, cái thứ tình yêu mù quáng chết tiệt này.



Tuy nói rằng chuyến cắm trại lần này sẽ kéo dài trong hai ngày, nhưng thật ra là chỉ kéo dài trong một ngày rưỡi thôi. Chuyến đi đã kết thúc vào lúc hai giờ chiều của ngày hôm sau.

Sau khi thu dọn xong tất cả lều trại và ba-lô, túi xách của mình, dưới sự dẫn dắt của thầy Mã Đông Lập, tất cả học sinh của lớp 10/7 đã đi xuống núi.

Lúc đến đây, mấy người Thư Điềm đã mang theo rất nhiều đồ ăn, nhưng, chỉ sau mấy bữa thôi mà bây giờ túi của họ đã trống không hết rồi. Nói chung là, khi xuống núi cũng khác xa so với lúc lên núi, người mấy cô nàng nhẹ tựa chim én, ai cũng bước nhanh như bay, dễ dàng theo sát được thầy Mã Đông Lập mà chẳng bị bỏ lại phía sau.

Thư Điềm đang hỏi Diêu Nguyệt về cách chơi bằng nhân vật Lỗ Ban, thì Mã Đông Lập – người đang cầm cờ đi đầu, bỗng quay đầu lại, gọi cô: “Thư Điềm.”

“…”

Giọng điệu này nghe không được bình thường cho lắm, có mang theo ý cảm thán, giống như là đang muốn tâm sự với cô vậy.

Vốn dĩ ba người bọn họ cũng đang theo sát ngay phía sau Mã Đông Lập, nên bấy giờ Thư Điềm bước nhanh hai bước về phía trước, rồi lại chạy nhanh tới bên cạnh Mã Đông Lập: “Đạo [*] Mã, em tới đây.” Cô hỏi tiếp: “Sao vậy ạ?”

[*] Đạo (导): chỗ này chỉ người dẫn đường, hướng dẫn.

Mã Đông Lập vừa đi xuống bậc thang vừa hỏi cô: “Thư Điềm, thầy thấy hình như em và Giang Dịch… có quan hệ tốt lắm phải không?”

“…”

“Là vì ngồi cùng bàn với nhau? Hay là…”

“Thầy à, hai nhà chúng em có quen biết.” Thư Điềm khẽ đáp, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Từ nhỏ đến lớn đều là hàng xóm, cùng nhau lớn lên, cho nên tương đối thân quen.” Cô vừa bước xuống vừa nói, nói xong thì cô chớp mắt mấy cái: “Có chuyện gì vậy ạ đạo Mã?”

Mã Đông Lập không ngờ đến trường hợp này, thầy ấy sửng sốt mất vài giây rồi mới nói: “Không có gì đâu, sao lại có chuyện gì được chứ.”

“…”

“Hai em là thanh mai trúc mã à?” Thầy ấy bổ sung thêm một câu, sau đó thì lại nói tiếp: “Lúc Giang Dịch còn bé cũng giống thế này luôn à? Thầy thấy, có vẻ như mỗi khi đi cùng với em, thằng bé ngoan ngoãn lắm, khá tốt đấy, có phải là thằng bé nghe lời em lắm không?”

Khi Thư Điềm trả lời xong hết tất cả các câu hỏi của Mã Đông Lập, thì bọn họ đã xuống đến chỗ chân núi ngày hôm qua rồi.

Lớp bảy “Phá thai không đau” thật sự là quá bắt mắt, rất dễ nhớ, nhìn qua một cái là thấy ngay.

Khi họ đang xếp hàng, thì bỗng dưng có ai đó đến vỗ vai cô.

Thư Điềm quay đầu lại, cô đang định hỏi có chuyện gì không, thì khi trông thấy mặt người đứng sau mình, cô đã la lên: “A!”

“…”

“Lâm Dĩ An? Sao cậu lại ở đây?”

Một cô gái chưa bao giờ tham gia vào các hoạt động ngoại khóa tập thể lớp như cô ấy, sao lần này lại tham gia dã ngoại ngoài trời? Đùa gì thế?

Thư Điềm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, trong sáng và xinh đẹp của cô bạn này. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn ấy vẫn đang giữ biểu cảm giống như là một chị đại, cô vẫn thấy khó lòng mà tưởng tượng nổi: “Lâm Dĩ An, cậu tham gia hoạt động tập thể thật đấy ư? Lên núi á?? Cậu mau mau nói cho mình biết xem, có ai đang xuyên vào trong cơ thể cậu không???”

“…”

Lâm Dĩ An trợn trắng mắt.

Về lý do đi cắm trại… thì nếu giải thích ra sẽ phiền phức lắm, cô ấy dứt khoát không trả lời luôn, chỉ hất cằm mà nói: “Cậu lên xe trước đã, lát nữa nhớ để ý Wechat đấy.”

Thư Điềm nghe thấy câu nói không đầu không đuôi này của cô ấy thì nhíu nhíu mày, không để trong lòng, chỉ ngoan ngoãn đi lên xe buýt của lớp mình.

Sau khi đã ngồi lên xe, rõ ràng là bầu không khí lúc này đã yên tĩnh hơn rất nhiều so với lúc đi. Nói chung là, ai cũng đi thẳng đến chỗ ngồi của mình rồi tìm cái gì đó để che mặt ngủ.

Tuy rằng, dĩ nhiên là chẳng có ai dám “tơ tưởng” đến chỗ ngồi của Giang đại ca cả đâu, nhưng Thư Điềm vẫn đặt ba-lô của mình trên ghế của anh để giữ chỗ cho anh.

Đến sát giờ Giang Dịch mới lên xe.

Thư Điềm vẫn còn chưa hoàn hồn lại được sau khi lên Bạch Kim trong trò chơi Vương Giả Vinh Diệu. Cô đang rất phấn khởi, khi thấy Giang Dịch đi tới, cô lấy ba-lô của mình ra ngay, chờ đến khi anh đã ngồi xuống thì cô mới nói: “Em vừa mới giữ chỗ giúp cho anh đó.” Không biết vì sao, mà sau khi nói xong, cô mới nhận ra được rằng, giọng điệu này của mình nghe giống như là đang muốn tranh công vậy.

Giang Dịch hơi khựng lại, có một thứ cảm xúc nào đó chợt lướt ngang qua đáy mắt anh, anh nhếch môi, trong nháy mắt, gương mặt lúc nào cũng có vẻ hơi lạnh lùng chợt trở nên mềm mại, dịu dàng hơn: “Ừ.” Anh lại nói: “Biết rồi.”

Thư Điềm cảm thấy mình ngây thơ mức chưa bùng nổ ngay tại chỗ.

Chỉ giữ chỗ thôi mà, đâu cần phải nhấn mạnh như thế đâu? Cô là “Gà tiểu học” ư?

Nhưng mà Giang Dịch còn chưa làm xong hết mọi việc.

Sau khi anh nói xong mấy chữ đó, bỗng dưng vươn tay về phía cô…

Cả người Thư Điềm chợt cứng đờ.

Đầu… Trên đỉnh đầu cô là… Tay của anh???

Kèm theo một tiếng “Cảm ơn” trầm thấp, nghe có hơi khàn khàn, cảm giác đó và sức nặng như có như không đó cũng biến mất khá nhanh. Hình như anh… có phải là anh… anh đã khẽ xoa đầu cô, phải không… nhỉ?



Thư Điềm bỗng cảm thấy mình rất may mắn, may mắn vì tối qua cô đã đấu tranh tư tưởng xem có nên gội đầu hay không.

Như thể là đã đoán ra được rằng hôm nay sẽ bị sờ đầu vậy.

Quả là sáng suốt quá mà.

Cô nhìn sang vị đại ca vừa sờ đầu cô xong mà sắc mặt vẫn giống y như bình thường này, cảm thấy tư thế ngồi này của anh trông chẳng khác nào đang muốn khảm mình vào chỗ ngồi, mí mắt mỏng khẽ rũ xuống, khóe môi thẳng tắp, có một vòng xanh xanh nằm ngay dưới mắt, trông anh có vẻ mệt mỏi lắm.

Thư Điềm mím môi, nhịn không được mà chọc vào cánh tay anh một cái: “Anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi, còn hai tiếng nữa mới về đến trường.”

Giang Dịch không đáp mà hỏi ngược lại cô: “Em thì sao?”

“Em á?” Thư Điềm chớp chớp mắt: “Em không buồn ngủ, em chơi điện thoại di động.”

Im lặng hết ba giây.

“Chơi điện thoại à?” Giang Dịch bỗng nhướng mày, ánh mắt tỉnh táo hơn đôi chút, câu hỏi của anh mang theo ý trêu chọc, âm cuối hơi cao lên: “Không sợ say xe nữa à?”

“…”

Thư Điềm sửng sốt một chút.

Hình như là sáng hôm qua cô có nói một câu “sợ say xe”.

Thế mà anh lại nhớ đến tận bây giờ.

“Có tai nghe không?” Bỗng dưng anh hỏi cô như thế.

“…” Thư Điềm đang định nói có, cô cũng có mang theo, nhưng không biết vì sao, vì sao mà khi vừa ra khỏi miệng, câu trả lời đã thay đổi: “Không có.”

Giang Dịch gật gật đầu, anh đứng lên, giơ tay lên chỗ đựng ba-lô trên trần xe và lục tìm một lúc lâu, rồi khi ngồi xuống, anh đã cầm trong tay một cái tai nghe ngắn hơn tai nghe cắm dây, là tai nghe Bluetooth màu đen.

“Đừng nghịch điện thoại, say xe.” Anh đưa tai nghe tới trước mặt cô và nói: “Nếu không buồn ngủ thì nghe nhạc đi.”

“…”

Thư Điềm rũ mắt nhìn bàn tay anh đang mở ra.

Xương ngón tay thiếu niên rất gầy, thon gầy mà lại có lực, hoàn toàn không thể nhìn ra được đây là tay của một vị đại ca, lòng bàn tay trắng vô cùng, như tạo nên một thế đối lập với chiếc tai nghe đang nằm trong lòng bàn tay anh.

Lúc cô nhận lấy nó, không thể tránh khỏi việc đầu ngón tay cô đụng phải một điểm nào đó trong tay anh… cô đã đụng phải ngón trỏ của anh, như thể là có một dòng điện rất yếu đã chạy ngang qua cơ thể cô.

Thư Điềm như muốn che giấu mà nhanh chóng quay đầu đi, sau đó mới nói cảm ơn anh.

Sẽ khởi hành về theo thứ tự lớp, bây giờ vẫn chưa đến lượt của lớp 10/7.

Không biết vì sao mà nhiệt độ của điều hòa trên xe được bật hơi thấp, Thư Điềm cảm thấy, rõ ràng là nhiệt độ trên mặt mình đang dần tăng lên, nhưng người lại rét run. Chính cô cũng không nhận ra được là mình đã bị rùng mình rồi.

Nhưng cô vẫn không để ý.

Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là những đoạn ký ức nhỏ.

Tối hôm qua, lúc họ nắm tay nhau trong tiệc đốt lửa trại; buổi sáng nay, lúc họ ngắm bình minh, anh đã ngáp một cái nhưng vẫn không hề mất kiên nhẫn; sáng nay, lúc họ chơi ván đầu tiên của một trò chơi điện tử, dưới phương châm “có thể xử thì xử, không xử được thì lấy cái chết ra để bảo vệ em” của Giang Dịch, cô cùng “anh hùng” mà cô yêu thích nhất đã có được trải nghiệm chơi trò chơi thú vị nhất từ trước đến giờ.

Người ngồi bên cạnh cô bỗng động đậy.

Thư Điềm nhìn sang, phát hiện Giang Dịch giơ tay lục tìm gì đó trong ba-lô, không biết là anh đang tìm gì nữa. Cô dời tầm mắt đi, đang chuẩn bị “chỉnh đốn” lại tâm trạng, để mình bình ổn lại một chút…

Thì bỗng dưng, có một chiếc áo khoác từ đâu lọt vào trong vòng tay cô.

Màu đen thuần, mang theo một mùi hương nhè nhẹ đầy quen thuộc.

“Lạnh thì mặc vào.” Còn kèm theo một câu nói của anh.

“A, vâng ạ.” Thư Điềm đáp, cô ôm áo khoác của anh mà chẳng biết mình nên nói gì, chỉ biết nói ra một câu vô nghĩa: “Anh ngủ đi, khi nào tới nơi thì em gọi anh dậy.”

Giang Dịch “Ừ” một tiếng, anh ngước mắt nhìn cô, nghiêm túc dặn dò: “Nếu say xe thì gọi anh.”

Thư Điềm chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Giang Dịch hạ độ nghiêng của ghế xuống một chút, rồi sau đó anh dựa lưng vào và nhắm mắt lại.

Thư Điềm chậm rãi mặc áo khoác vào.

Cô phát hiện ra rằng, trong mấy tình huống tương tự như thế này, lý do “Hôn thì cũng bình thường thôi mà, khi còn bé, anh ấy cũng đã hôn em rồi mà” mà cô từng dùng để tự thuyết phục bản thân mình, đã không còn tác dụng gì nữa rồi.

… Bởi vậy mà cô chẳng thể tránh được việc mặt đỏ bừng, tim đập rộn ràng.

Sau khi mặc áo vào xong, Thư Điềm len lén nhìn người đang ngồi bên cạnh mình.

Hình như là anh đã ngủ rồi.

Cô dựng cổ áo lên, vùi mặt vào trong… hít sâu một hơi.

Được rồi! Được rồi! Ngửi đi! A!

Hương gỗ và hương trái cây hoà lẫn vào nhau, sao cô lại thấy nó đặc biệt đến thế vậy nhỉ?

Rất muốn có được nó. Rất muốn mua được nó.

Thư Điềm đã quyết định rồi, lần sau đến phòng anh, cô sẽ quan sát thử xem anh dùng nước hoa gì.

Thư Điềm chưa bao giờ thử tính toán xem Giang Dịch cao hơn mình bao nhiêu, nhưng khi anh mặc thì tay áo trông ngắn lắm, đến lượt cô thì nó lại dài đến nỗi có thể làm trang phục biểu diễn Hí khúc.

Cô đang chuẩn bị chụp ảnh lưu niệm, điện thoại di động vừa được mở khóa, còn chưa mở camera lên mà máy đã rung mấy cái rồi.

Ừm…

Cô bỗng nhớ đến cái lúc trước khi lên xe, mình đã gặp Lâm Dĩ An, hình như cô ấy đã bảo… bảo cô để ý Wechat phải không nhỉ?

Thư Điềm mở Wechat lên để kiểm tra tin nhắn.

[Lâm Dĩ An]: Cậu và Giang Dịch ngồi cùng một chỗ à?

?!

Gì cơ???

A???

Thư Điềm mở to mắt ra mà gõ một đống dấu chấm hỏi.

Sau đó lại hỏi: Ôi, cậu đang làm gì vậy? Ai nói cho cậu nghe thế???

Mặt Thư Điềm nóng lên, như bị hun nóng bởi hàng chữ ấy vậy, mồ hôi túa ra khỏi lưng, cả người cũng bắt đầu muốn bốc hơi.

Có thể cho người ta chút thời gian để chuẩn bị tinh thần không vậy hả!

Mấy câu hỏi như thế này mà cũng hỏi thẳng ra như thế được ư?!

[Lâm Dĩ An]: Không ai nói cả, mình đã nhìn thấy rồi. Tối hôm qua, chẳng phải là cậu đã nắm tay anh ấy ra khỏi chỗ đi tắm hay sao? Tối hôm qua mình quên chưa hỏi.

À, cái nhà nghỉ đó ấy à…

Thì ra là vì cái này.

Thư Điềm thở phào nhẹ nhõm, cô gõ chữ giải thích.

[Thư Điềm]: Cậu đang nói cái gì thế… Không phải là hai chúng mình đang nắm tay nhau đâu, Giang Dịch mắc bệnh quáng gà, cậu có nhớ là ngọn đèn trên núi tối lắm không, mình chỉ là một đàn em dẫn đường cho anh ấy mà thôi! Cái gì mà cùng một chỗ cơ chứ, mẹ nó, cậu làm mình sợ muốn chết!!!

[Lâm Dĩ An]:?

[Lâm Dĩ An]: Quáng gà à?

[Lâm Dĩ An]: Tên ngốc nào nói với cậu là anh ấy bị quáng gà thế?

[Thư Điềm]:?

[Thư Điềm]: Chính anh ấy nói với mình đó? Sao hả?

[Lâm Dĩ An]: …

[Lâm Dĩ An]: Giang Dịch? Quáng gà????

Cho đến tận bây giờ, Thư Điềm chưa từng thấy cái cảnh người này gửi bốn dấu chấm hỏi liên tiếp bao giờ.

… Chuyện này khiến người ta kinh ngạc đến mức này cơ à? Tuy rằng, lúc đầu cô cũng cảm thấy có gì đó hơi sai sai.

Nếu Lâm Dĩ An mà biết… Anh còn sợ ma nữa, thì chắc là cô ấy sẽ kinh ngạc đến chết mất thôi.

[Thư Điềm]: Tuần trước có một buổi bị cúp điện, cậu nhớ không? Đó là lúc mình biết…

Qua vài ba câu, Thư Điềm đã tóm tắt sơ lược về cái buổi cúp điện hôm ấy, cô không kể quá tường tận mọi việc. Nhưng, đã nửa ngày trôi qua rồi mà bên kia vẫn chẳng có động tĩnh gì phản hồi lại.

Qua thêm ba phút nữa, điện thoại di động liên tục vang lên hai lần.

[Lâm Dĩ An]: Được, mình biết rồi.

[Lâm Dĩ An]: Anh ấy bị quáng gà cái rắm đấy, anh ấy thích cậu.

…?

Suýt chút nữa là Thư Điềm đã không thể cầm được điện thoại của mình: “…”

——————

Tác giả có điều muốn nói:

Tôi tuyên bố!

Bắt đầu từ ngày mai! Là hành trình Giang đại ca ngã ngựa! A a a a quá là kích động!!!

… Giang Dịch, người con trai kỳ lạ, vì theo đuổi cô bé thanh mai nhà mình mà từ trên xuống dưới chỉ toàn là áo gi-lê.

# Trúc mã không bằng trời giáng, sao anh trai lại mê người đến vậy vậy trời QwQ #

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play