Tường trong phòng được sơn màu trắng, ánh đèn mang màu vàng dịu, cửa sổ thì được đóng kín lại, chỉ có rèm cửa màu be đang được mở he hé, ngăn cách luồng khí nóng kia ở bên ngoài.
Trước bàn máy tính là một chàng trai trẻ với đôi chân dài, anh mặc áo ngắn tay màu trắng, anh vắt một chiếc khăn cùng màu trên vai, tóc vẫn còn nhỏ nước, ngũ quan thì tuyệt đẹp hòa cùng với hốc mắt sâu, khóe môi đang mím chặt.
Giang Dịch hít sâu một hơi.
Nhiệt độ điều hòa đã được điều chỉnh ở mức hai mươi độ, nhưng anh vẫn cảm thấy nóng.
Không biết có phải là vì gặp được Thư Điềm hay không, mà, anh chỉ vừa ra quán Net chơi với bọn Văn Nhân Nhất được một lúc thôi mà đã thấy mất hứng, anh chỉ ở đó chơi đến gần mười một giờ là về.
Màn hình máy tính đã được dán lại bằng một miếng dán bảo vệ mắt nên cũng không quá chói.
Giang Dịch đăng nhập vào tài khoản hỏi đáp của mình, kiểm tra lại câu hỏi mà anh đã gửi vào buổi sáng, trước khi anh ra ngoài.
Câu hỏi: [Một cô gái có tính cách tốt, học giỏi, gia cảnh tốt, có quan hệ tốt với tất cả mọi người, lại còn ngoan ngoãn. Thông thường thì cô ấy sẽ thích con trai như thế nào?]
— Mô tả chi tiết câu hỏi — [Mở rộng]
Câu hỏi có giới hạn số chữ nên phải điền thêm vào phần mô tả chi tiết.
Bên trên là con số “20+” đỏ chót.
Điều đó có nghĩa là đã có hơn hai mươi câu trả lời.
Chắc là do số tiền mà anh treo thưởng khá cao nên có rất nhiều người để lại bình luận trả lời cho câu hỏi của anh, vì khi người đặt câu hỏi chấp nhận câu trả lời của người trả lời câu hỏi, thì họ sẽ nhận được số tiền treo thưởng ấy của anh.
— Cư dân mạng nhiệt tình 1: [Đẹp trai, giàu có. Mong là câu trả lời này sẽ được chấp nhận.]
— Cư dân mạng nhiệt tình 2: [Cực kỳ đẹp trai, cực kỳ giàu có. Mong sẽ được chấp nhận.]
— Cư dân mạng nhiệt tình 3: [Giống hai lầu trên vậy á. Nhưng, thay vì bỏ ra số tiền thưởng lớn như vậy để hỏi cư dân mạng, sao anh không hỏi thẳng con gái nhà người ta luôn đi, cứ hỏi xem cô ấy có thích anh không, chẳng phải thế là được rồi à, đâu có cần phí công phí sức thế này đâu.]
“…”
Suýt thì Giang Dịch đã đánh rơi con chuột sau khi đọc được bình luận này.
Gì, gì cơ chứ?
Nền tảng hỏi đáp lớn nhất cả nước mà lại trả lời qua loa thế này cơ à?
Nếu anh có thể hỏi thẳng cô thì anh đâu cần phải lãng phí thời gian ngồi đây làm gì.
Trả lời như thế mà cũng có mặt mũi bảo anh “chấp nhận” câu trả lời đó ư?
Anh cau mày, sau đó hàng mày ấy lại giãn ra.
… Thôi bỏ đi.
Vẫn còn hơn mười bình luận trả lời nữa cơ mà, không chừng vẫn còn mấy bình luận hữu dụng.
Anh hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại nhẫn nại xem các bình luận trả lời khác.
Về cơ bản thì nội dung của phần còn lại hơi vô nghĩa. Thế là anh lại kéo xuống đến cuối trang, rồi anh bị thu hút bởi câu trả lời dài nhất.
— Người dùng ẩn danh 12: [Người anh em, nể mặt số tiền thưởng mà bạn đang treo, tôi quyết định là sẽ cố viết thêm vài chữ nữa hòng giúp bạn giải đáp thắc mắc này.
Theo đuổi con gái là một bộ môn nghệ thuật. Trước hết, tôi không đồng tình với quan điểm của những bạn lầu trên, đừng cho rằng vẻ bề ngoài và tiền bạc là tất cả, tôi nói cho bạn biết này, con gái thời nay không nông cạn đến vậy đâu, đặc biệt là kiểu con gái mà bạn đang nhắc đến đó!
Cứ nghĩ thử mà xem, cô ấy xuất sắc như vậy, lẽ nào cô ấy lại không có tiền hay sao? Có chứ sao không!
Cô ấy tốt như vậy, chẳng lẽ là chẳng có cậu bạn đẹp trai nào theo đuổi cô ấy hay sao? Sao mà không có cho được!]
Đọc đến đây, tay Giang Dịch cứng đờ.
Hình như… người này nói cũng hơi hơi có lý.
[…Vì vậy bạn phải phân tích tình hình cụ thể một cách thật chi tiết.
Để tôi lấy cho bạn một ví dụ nhé, giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết ăn khách nhất hiện nay vậy, nhìn thì có vẻ như kiểu nam chính được yêu thích nhất đều là những người vô học bất tài, thích đánh nhau, hay hút thuốc, chuyện gì cũng dám làm cả… Mà cho tôi xen vào cắt ngang một chút nhé, cá nhân tôi thì lại rất thích kiểu này… Nhưng mà!
Từ vài trăm từ trong phần mô tả chi tiết của bạn, tôi chắc chắn là cô gái đó không thích kiểu con trai như vậy.
Tôi không nói chắc như đinh đóng cột là cô ấy sẽ thích những chàng trai giỏi giang và ngoan hiền giống như là cô ấy, nhưng chắc chắn là cô ấy sẽ không thích kiểu người hoàn toàn trái ngược với mình như thế, bạn hiểu không?
Dân gian có câu, “vật họp theo loài” [*], nếu bạn đã nói là cô ấy tốt đẹp đến thế, vậy thì trước hết, bạn nên cố gắng để có thể đến gần cô ấy hơn dựa trên những điểm tốt mà bạn đã miêu tả về cô ấy.
[*] 物以类聚,人以群分: Dịch theo nghĩa tiếng Việt là “Vật họp theo loài”. Thành ngữ này thường được sử dụng để miêu tả sự tách biệt và tụ tập của con người dựa trên sự tương tự và khác biệt của họ. Nó nhấn mạnh rằng mọi người có xu hướng tìm kiếm sự tương đồng và tạo ra một môi trường thoải mái với những người giống mình, trong khi đồng thời tách biệt và hình thành nhóm dựa trên sự khác biệt.
Bạn tự suy ngẫm lại xem tôi nói thế có đúng hay không nhé.
(E hèm, vậy bạn có thể tiếp nhận câu trả lời này không?)]
Đọc xong câu trả lời này, Giang Dịch không kéo xuống đọc thêm nữa.
Anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, chợt nhớ đến chuyện anh từng chặn đánh mấy đứa nhóc đã gửi thư tình cho Thư Điềm.
Có đứa thì đeo kính, trông khá ngoan ngoãn, có văn hóa, có đứa thì có ngoại hình khá sáng sủa, chỉ toàn là học sinh ngoan, không có đứa nào là ngoại lệ cả, là cái kiểu chỉ cần hù dọa một chút thôi là sẽ khóc bù lu bù loa vì sợ hãi, rất dễ đối phó.
Kiểu như anh… thì đúng là chưa thấy bao giờ.
Giang Dịch ngồi thẳng người dậy, anh lại nhìn chằm chằm vào đoạn trả lời đó một lúc lâu.
Càng đọc thì lại càng thấy khó chịu.
Quan trọng hơn là, anh càng đọc thì lại càng thấy anh bạn đó nói rất đúng.
Vô học bất tài.
Đánh nhau, hút thuốc… chuyện gì cũng làm.
Hoàn toàn trái ngược với cô.
“…”
Xong đời rồi.
Giang Dịch vò tóc, anh nhanh tay nhấp chuột vào chấp nhận câu trả lời của anh bạn nhiệt tình số mười anh này, anh chấp nhận câu trả lời này mà chẳng do dự gì, sau đó thì anh thẳng tay tắt máy tính.
Anh đứng dậy đi vào phòng khách, ánh sáng màu vàng dịu nhẹ đang chiếu rọi khắp cả phòng, trên bàn trà có một bao thuốc lá và một cái bật lửa.
Anh ngồi xuống sô pha, theo thói quen. anh định rút một điếu thuốc ra rồi châm lửa, nhưng, còn chưa kịp làm gì hết thì trước mắt Giang Dịch như đã hiện lên câu nói lúc nãy của anh bạn số mười hai: “Chắc chắn là cô ấy sẽ không thích kiểu người hoàn toàn trái ngược với mình như thế”.
Hai mắt anh tối sầm lại.
Những ngón tay thon dài khựng lại trong giây lát, ba giây sau, anh ném hết mười chín điếu thuốc còn lại trong gói thuốc lá và cả cái bật lửa đó vào trong thùng rác.
Hiện giờ, trong phòng rất yên tĩnh, thùng rác lại trống không, bởi vậy mà khi có hai thứ được quăng vào trong đó, nó đã vang lên tiếng “bụp” cực kỳ vang dội.
… Hút cái rắm.
…
Còn hai ngày nữa là bắt đầu năm học mới rồi.
Thư Điềm thấy, một trong những ưu điểm lớn nhất của cô đó là cô có một tâm thế tốt, chẳng hạn như, một giây trước cô đang chán nản về việc “còn hai ngày nữa là phải đi học rồi”, thì, ngay giây tiếp theo thôi, cô có thể vui vẻ trở lại vì lý do “dù sao thì mình vẫn còn bốn mươi tám tiếng nữa để vui chơi mà”.
Chưa kể là… Trong suốt bốn mươi tám tiếng này, cô sẽ được sang nhà đối diện để chơi với anh.
Đã vui nay lại càng thêm vui.
Vì thức dậy muộn nên trong suốt kỳ nghỉ này, Thư Điềm không có thói quen ngủ trưa, vừa ăn trưa xong là cô lao nhanh vào phòng thay quần áo.
Vào cuối tuần, ông chủ Thư – trụ cột chính trong nhà – không cần phải đi làm, Thư Điềm thay xong quần áo thì đi ra ngoài, dưới cái nhìn của ông chủ Thư và bà Lương, cô ôm một đống đồ ăn theo mà vừa cười vừa đẩy cửa ra ngoài, và nói: “Mẹ, con qua chơi với anh Giang Dịch đây. Con sẽ về trước bữa tối!”
Sau đó cô đóng sầm cửa lại.
Chỉ đi có vài bước thôi là đã đến nhà đối diện, Thư Điềm nhấn chuông, không lâu sau thì cô nghe thấy tiếng bước chân trong nhà đang vọng ra ngoài.
Sau đó thì tay nắm cửa được ai đó vặn xuống, chưa kịp nhìn thấy người mà cô đã cảm nhận được luồng khí lạnh từ trong phòng ùa ra.
Lúc đầu cô định chào hỏi anh một tiếng, cũng đã chuẩn bị sẵn biểu cảm rồi, nhưng khi vừa ngước mắt lên, cô lại bị đứng hình.
Tóc mái đen rũ trước trán của Giang Dịch vẫn còn hơi ướt, anh mặc một chiếc áo phông trắng mỏng không có hoa văn gì, trên vai áo anh có vài ba vết nước, chắc là do nước nhỏ từ trên tóc xuống.
Đến cả lông mi cũng hơi ươn ướt.
Chắc là vì anh đã nhìn qua lỗ nhìn trộm nên anh mới biết là cô tới, thế nên, khi hai người đứng đối diện với nhau, anh không ngạc nhiên một chút nào cả, anh quay người sang một bên và nói: “Vào đi.”
Giọng anh khàn hơn ngày hôm qua, giống như là đang mệt mỏi vì ngủ không đủ giấc vậy.
Nghe vào tai thì lại thấy vô cùng gợi cảm.
Thư Điềm gật đầu và bước vào nhà.
Bởi vì khoảng cách khá gần, nên khi đi ngang qua, cô có thể cảm nhận rõ ràng được tầng hơi nước đang bao quanh cơ thể Giang Dịch, và cả mùi hương thoang thoảng dễ chịu của sữa tắm hoặc dầu gội trên người anh.
Thư Điềm đã đi bằng dép lê đến đây, vì hai nhà chỉ cách nhau có vài bước chân nên cô đã tiết kiệm thời gian thay giày.
Đi được hai bước vào bên trong, cô đưa mắt nhìn khắp xung quanh nhà, cô phát hiện ra rằng, chắc hẳn là diện tích của nhà Giang Dịch cũng tương đương với nhà cô, nhưng cách bố trí và trang trí lại rất khác biệt, có rất ít đồ đạc, nên trông nhà anh có vẻ rộng rãi và thoáng hơn.
Phía sau lưng có vang lên tiếng đóng cửa, Thư Điềm quay người lại.
Giang Dịch đi về phía cô, anh đi từng bước chậm rãi, giơ ngón tay chỉ về hướng sô pha: “Em ngồi một lát đi nhé.”
Dừng lại một chút, hình như là vì cổ họng hơi khó chịu, anh hắng giọng một cái rồi nói tiếp: “… Anh đi sấy tóc.”
…
Khi Giang Dịch sấy tóc xong và ra khỏi nhà tắm, thì phòng khách đã không còn “dáng vẻ” của lúc ban đầu nữa.
Tivi thì đang mở, và nó đang chiếu mấy bộ phim truyền hình thường hay chiếu trong mùa hè, trên bàn trà thì rải rác nhiều loại đồ ăn vặt, còn cô bé nào đó thì đang ngồi trên tấm thảm dày dặn, mềm mại được kê bên dưới ghế sô pha, đôi chân dài đang vắt chéo lại, còn lưng thì dựa vào đệm của ghế, chỉ cần nhìn qua một cái thôi là người ta đã thấy vô cùng thoải mái.
Không.
Không hoàn toàn khác với lúc đầu.
Chỉ là vì nay đã có thêm một cô bé, bởi vậy mà tông màu bụi bặm và tối tăm của ngôi nhà rộng lớn này như đã bừng sáng hẳn lên.
“Anh Giang Dịch!” Cô bé giơ tay lên mà vẫy vẫy với anh: “Anh đứng đó làm gì vậy? Anh qua đây đi!”
“…”
Anh không nói gì mà chỉ bước đến và đứng cạnh cô.
Giang Dịch vẫn còn nhớ rõ, từ nhỏ Thư Điềm đã thích ngồi ở chỗ này, khi còn học tiểu học, vào mỗi cuối tuần mà cô bé này không cần phải đến trường, cô bé này sẽ mang đồ ăn ngon đến nhà anh, rồi ngồi ở trên thảm, cô khiến anh cũng có thói quen này luôn.
Cùng nhau xem tivi và ăn đồ ăn vặt, hai người vai kề vai với nhau.
Lâu lắm rồi họ chưa làm như thế cùng nhau.
Thư Điềm nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của anh thì ngẩng đầu lên mỉm cười, cô vỗ vỗ tấm thảm mềm bên cạnh và nói: “Ngồi xuống đi anh.”
Giang Dịch “Ừ” một tiếng rồi cong đôi chân dài của mình lại và ngồi xuống bên cạnh cô.
Sau đó, bên tai anh liên tục vang lên giọng nói trong trẻo và ngọt ngào của cô gái.
“… Trời ạ, mấy câu thoại trong bộ phim này nghe cứ thấy ngớ ngẩn thế nào đó anh. Em nhớ, khi mình còn nhỏ, bộ phim này từng làm mưa làm gió khắp mọi nơi, đến cả bố mẹ em cũng thích xem nó nữa, nhưng bây giờ xem lại thì em thấy bộ phim này hơi ngốc nghếch…”
“Ừm.”
Chỉ có một chữ như thế, mà âm thanh anh phát ra lại rất khàn.
Thư Điềm không thể nhịn được nữa rồi.
Cô rời mắt khỏi tivi, quay đầu lại mà quan sát sắc mặt anh: “Anh Giang Dịch, hôm nay anh bị đau họng à?”
“… Không phải.”
Tóc anh đã khô hết rồi, trông mái tóc này có vẻ khá mềm mại, sườn mặt anh cũng rất đẹp, đã ngồi gần nhau thế này rồi mà cô không thấy bất kỳ một lỗ chân lông nào trên da mặt anh hết.
Nhưng…
Lại thấy rất rõ một màu xanh xanh dưới bọng mắt anh.
Màu xanh này không quá đậm, nhưng nó lại vô cùng “bắt mắt” và “nổi bật” trên nền da trắng.
Có thể là do đêm qua anh đã thức rất khuya, nên chắc là anh mới dậy chưa được bao lâu, vừa hay lúc anh mới tắm xong là cô xuất hiện ngay trước cửa nhà anh.
Có lẽ là vì thiếu ngủ nên anh mới như thế chứ không phải vì cảm lạnh hay gì cả, vậy là được rồi.
Suy đoán xong, Thư Điềm lấy một bịch kẹo từ trong đống đồ ăn vặt ra, bên cạnh bàn trà có một cái thùng rác nhỏ màu đen, cô xé túi ra, chỉ cần dịch người về phía trước một chút thôi là đã tới bên cạnh thùng rác.
Lúc vứt tờ giấy gói kẹo đi, cô vô tình nhìn vào đó và thấy mấy thứ bên trong…
Ngay khi ấy, cô đã nhớ đến ngày hôm qua – cũng là lần đầu tiên mà họ gặp lại nhau, cô đã ngửi thấy mùi thuốc lá nhè nhẹ trên người Giang Dịch.
Mùi không hăng cũng không khó ngửi, nhưng lại khiến cô nhớ đến nó.
“Anh Giang Dịch, hình như… bao thuốc lá của anh vẫn còn nhiều lắm…” Lần này Thư Điềm đã cẩn thận nhìn kỹ vào đáy thùng rồi mới quay người lại mà nói tiếp: “Và cả chiếc bật lửa cũng ở trong đó nữa, anh xem lại thử xem, có phải là anh đã vứt nhầm chúng với thứ gì rồi không?”
“…”
Giang Dịch không ngờ là cô sẽ thấy hết mấy thứ này.
Anh do dự vài giây rồi gật đầu: “Là anh vứt đó, không vứt nhầm gì đâu.”
Thư Điềm chớp chớp mắt: “… Hả?”
Anh thốt ra bốn chữ ngắn gọn: “Anh định cai thuốc.”
Cai sao? Thuốc lá ấy à?
Thư Điềm ngẩn người ra.
Cô chưa nghĩ ra được là mình nên nói gì, mà tiếng chuông cửa lại vang lên.
Thư Điềm ngồi im ở đó nhìn Giang Dịch ra mở cửa, cô nghe thấy một tiếng “cạch”, theo đó là một giọng nói rất cao, rất quen thuộc, rất kích động vang lên…
“Anh Dịch…! Tôi vô tình gặp được shipper đang đến giao đồ ăn cho cậu ở dưới lầu, thế là tôi tiện tay mang nó lên cho cậu luôn này!”
Thư Điềm nghe thấy tiếng động thì đã “liên kết” được âm thanh này với hình ảnh anh bạn “Lông vàng” hay nói nhảm của ngày hôm qua. Cô vừa đứng dậy từ thảm, thì vừa hay “Lông vàng” đã thay xong giày và đang đi vào phòng khách.
Bốn mắt chạm nhau, cô nhìn thấy môi của anh chàng mím lại: “Em...” Vừa nói được một chữ, bỗng nhiên cậu ta ngưng bặt lại.
Cậu ta quay đầu lại nhìn Giang Dịch.
Hình như là cậu chàng không có ý định nói trọn vẹn chữ “gái” còn lại nữa, mà tự dưng lại nghiêm mặt nói: “Anh muốn hỏi em tên là gì?”
“…?”
Mặc dù Thư Điềm thấy rất mông lung trước sự thay đổi đột ngột trong cách nói năng của người này, nhưng cô vẫn tươi cười và trao đổi tên với cậu ta.
Giờ đây, trong đầu cô lại có một vài thắc mắc.
… Cái tên Văn Nhân Nhất này nghe vừa nghệ thuật vừa thoát tục đến vậy cơ mà, rốt cuộc là người này đã trải qua những gì – trải qua những gì mà lại có dáng vẻ ngốc nghếch, không hợp mốt như thế này vậy nhỉ…
…
Giang Dịch ngồi ăn cơm ở bàn ăn bên cạnh, anh có thể nghe rõ mồn mồn từng chữ từ cuộc trò chuyện của hai người đang ngồi trên sô pha.
Mặc dù hôm qua đã bị Giang Dịch dạy cho một trận, nhưng Văn Nhân Nhất không hề “no đòn” như trong tưởng tượng.
Mà cậu ta đã “no đòn” trong trò chơi.
Mọi người cùng nhau chơi trò “Ăn gà” [*] trên máy tính, không biết Giang đại ca đã gặp phải chuyện gì khó ở khó chịu nữa, mà lúc nào đại ca cũng tìm ra súng đầu tiên rồi giành lấy nó làm của riêng. Việc đầu tiên mà Giang đại ca làm sau khi lấy được súng là bắn chết đồng đội mình – cũng chính là cậu ta đây.
[*] Ăn gà (吃鸡) dùng để chỉ trò PUBG. Khi chiến thắng trò chơi này, màn hình sẽ hiện lên dòng chữ “Winner winner chicken dinner!”, vậy nên mới phổ biến cách gọi “Ăn gà” để chỉ trò chơi này.
Văn Nhân Nhất và Giang Dịch đã quen nhau bốn năm, mặc dù lúc nào cũng bị chê cười là có chỉ số thông minh thấp, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta bị cảnh cáo như thế này.
Khi về đến nhà, cậu ta đã dành ra nửa tiếng đồng hồ để suy nghĩ thật kỹ, cuối cùng cũng có đưa ra được một kết luận.
… Giang đại ca không gần phái nữ ngày nào lại là một tên cuồng em gái [*] trời ạ!!!
[*] Gốc là 妹控, nghĩa là muội khống, là thương yêu em gái đến mức phát cuồng.
Mà xem ra là đại ca cuồng em gái lắm rồi, đến nỗi, người khác chỉ gọi là em gái thôi mà cũng không được.
Đây không phải là “cuồng em gái” thì là gì nữa?
Biết được điều này cũng hay… Vì hôm nay Văn Nhân Nhất có việc quan trọng muốn nhờ vả, vậy nên nếu muốn làm cho ông anh trai cuồng em gái này vui vẻ, thì chỉ cần tâng bốc ông anh trai đó trước mặt cô em gái này là được thôi chứ gì.
Quá đơn giản.
Văn Nhân Nhất mỉm cười ngồi xuống sô pha: “Bạn học Thư Điềm, anh muốn chia sẻ một số chuyện về Giang đại ca với em, em có muốn nghe không?”
“…”
Thật ra Thư Điềm đã biết khá nhiều tin đồn về Giang Dịch, nhưng tin đồn thì vẫn mãi là lời người ta đồn thổi, nào biết thật giả ra sao, hơn nữa, có vẻ như Văn Nhân Nhất này rất thân với anh, vậy thì chắc chắn là cậu ta sẽ có những thông tin chuẩn xác nhất về anh!
“Muốn ạ!”
Lớp học nhỏ của Văn Nhân Nhất bắt đầu: “Trước tiên anh sẽ kể cho em nghe về độ nổi tiếng của Giang đại ca trong trường bọn anh nhé. Trong một lần đánh nhau tập thể, anh nhớ là có mấy học sinh lớp chín…”
Nghe kể xong, Thư Điềm rất nể mặt mà “Ôi…” một tiếng.
Văn Nhân Nhất tiếp tục nói: “Sau đó, là vào cái ngày mà anh gặp được cậu ấy đó, ngày đó… Nói chung là Giang đại ca đánh nhau giỏi lắm. Từ khi quen cậu ấy đến giờ, anh chưa thấy cậu ấy đánh thua ai bao giờ.”
Thư Điềm nghe xong thì vẫn rất nể mặt, cô lại “Ôi…” thêm một tiếng nữa.
“…”
“… Trường bọn anh có một diễn đàn, trên đó có một chuyên mục dùng để tỏ tình, đối tượng tỏ tình của hai phần ba các bạn nữ trên đó đều là Giang Dịch…”
Mấy anh em đều thấy cậu ta rất lắm lời, cậu ta chưa từng gặp được một “thính giả” nào vừa nhiệt tình vừa ủng hộ hết mình như Thư Điềm cả.
Tự dưng Văn Nhân Nhất cảm thấy rằng, có thể mình cũng là một người kể chuyện tài ba cũng nên.
Cậu ta càng nói thì lại càng hăng hái, và khi cậu ta chuẩn bị nói đến điểm mấu chốt giúp Giang đại ca giành chiến thắng trong một cuộc ẩu đả, thì bỗng dưng điện thoại trong túi quần rung lên mấy cái.
Văn Nhân Nhất tỏ lòng xin lỗi đến vị “khán giả nhỏ” có đôi mắt đen láy – cũng là vị khán giả đang có vẻ mặt mong chờ được nghe tiếp phần sau của câu chuyện kia, rồi mở màn hình điện thoại lên và nhấn vào giao diện WeChat.
[Anh Dịch]: Dừng lại đi.
[Anh Dịch]: Mẹ nó, cậu dừng lại đi.
[Anh Dịch]: Đừng nói nhảm nữa.
… Hửm?
Văn Nhân Nhất liếc nhìn cô gái có vẻ mặt tràn đầy mong đợi đang ngồi ở chiếc ghế sô pha bên cạnh.
Rõ ràng cô ấy đã và đang nghe rất nhập tâm, rất vui vẻ mà?
Cậu ta còn chưa kịp hiểu ra hết mọi chuyện, thì một tin nhắn nữa lại đến.
[Anh Dịch]: Có kể thì kể mấy chuyện liên quan đến việc tôi chăm chỉ học tập đi.
Văn Nhân Nhất: “…”
Chăm chỉ học tập?
Cậu mà cũng chăm chỉ học tập cơ á???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT