Càng ngày càng có nhiều người về lại phòng học sau tiết Thể dục, mấy bạn nam thì choàng vai bá cổ nói chuyện rất to, một đám người vừa bước vào thì cả lớp học cũng trở nên ồn ào hơn hẳn.

Nhưng những giọng nói này như đã bị che phủ bởi một lớp màn gì đó, nghe như cách họ rất xa.

Khoảnh khắc Thư Điềm hỏi anh câu hỏi đó.

Giang Dịch như đã bị chọc trúng tâm sự ngổn ngang trong lòng, nó như ngừng đập trong một thoáng, rồi lại đập rất nhanh… Đáp án ở ngay trong cổ họng anh thôi, nó đang rất sống động, rất muốn được “thoát ra”.

Năm năm trước, thậm chí là còn sớm hơn thế nữa, anh đã biết đáp án là gì rồi.

Dù sao thì câu hỏi này cũng có tính riêng tư khá cao, Thư Điềm còn đang đứng rất gần anh, anh có thể thấy rõ hàng lông mi dài cong vút của thiếu nữ, trong con ngươi đen láy phản chiếu lại phiên bản thu nhỏ của anh.

Trong nháy mắt ấy, bên tai anh như đang phát lại câu hỏi ban nãy của cô thêm một lần nữa: “Mẹ mình bảo anh ấy thật lòng coi mình như là em gái!…”

“…”

Nhịp đập trái tim của Giang Dịch trở lại bình thường ngay tức thì.

Anh mở miệng, đang định nói “không có”, thì cô gái đang mở to mắt, rửa tai lắng nghe ở trước mặt anh bỗng giật người về phía sau… Đột nhiên khoảng cách giữa hai người cũng được kéo dài ra.

“Thư Điềm Điềm [*], đi thôi, đi vệ sinh với mình đi!”

[*] Nữ chính tên là Thư Điềm, nhưng gọi Thư Điềm Điềm như thế này cho thấy mối quan hệ giữa nữ chính và người gọi rất tốt, rất thân thiết.

“Đi đi!”

Người kéo cô là hai học sinh nữ, một cao một thấp, một người buộc tóc đuôi ngựa, một người để tóc búp bê. Người buộc tóc đuôi ngựa kia thì anh cũng có chút ấn tượng, lúc mới nhập học còn đến hỏi anh là có thể làm bạn cùng bàn hay không.

Động tác của hai người đó quá nhanh, một trái một phải cứ kéo Thư Điềm đi luôn như thế mà chẳng kịp chào hỏi gì.

Thật ra là anh thấy khá tò mò, cũng thấy khó hiểu nữa.

Anh quay đầu xuống nhìn Văn Nhân Nhất đang nghịch điện thoại ở phía sau, Giang Dịch nghiêng người, ngón trỏ của anh gõ lên mặt bàn của người này.

“Sao thế anh Dịch?” Giọng điệu của Văn Nhân Nhất nghe vô cùng vang dội và rất hăng hái, nhưng cậu ta lại chẳng thèm ngẩng đầu lên lấy một cái nào.

“… Cậu biết con gái…” Anh dừng lại một lát rồi bổ sung thêm: “Đều, nhất định phải đi vệ sinh cùng nhau à?”

Tại sao thế nhỉ?

Cửa nhà vệ sinh cũng tốt cả mà, đi một mình không được hay sao?

Văn Nhân Nhất rời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu lên: “…”

Có vẻ như cậu ta thấy khó tin lắm: “Không phải đấy chứ anh Dịch à, đến cậu mà cũng không biết chuyện này có nghĩa là gì à?”

“Không biết cái gì cơ?”

“Đi vệ sinh…” Văn Nhân Nhất dứt khoát tắt màn hình điện thoại đi, nghiêm túc giải thích: “Được gọi là một trong những hoạt động thường xuyên nhất giúp duy trì tình bạn của đám con gái trong khuôn viên nhà trường.”

“…”

Duy trì tình bạn?

“Cậu nhìn thử đi, cậu bày ra cái khuôn mặt hoài nghi đó để làm gì thế hả?” Văn Nhân Nhất chỉ vào mặt anh, nhưng lại hạ tay xuống rất nhanh chóng: “Nói chung thì, để mà nói một cách đơn giản nhất thì là, con gái sẽ có tư duy thế này, “thân thiết với ai thì rủ người đó đi vệ sinh, nếu không thân thiết gì thì còn lâu mới có cửa”…”

Cậu ta dừng vài giây, có một ý nghĩ chợt lóe lên, trong đầu cậu ta hiện lên năm chữ: “… Anh Dịch, đó chính là “xã giao nhà vệ sinh” mà người ta hay nói đến đó!!!”

Giang Dịch: “…”

Giang Dịch không muốn nhìn tên ngốc này thêm nữa, anh đang muốn quay đầu lại thì vô tình thấy Văn Nhân Nhất nhét điện thoại vào túi, rồi sau đó cậu ta đột ngột đứng bật dậy.

Văn Nhân Nhất chạm phải ánh mắt của anh thì nói: “Anh Dịch, cậu đừng nói nữa, tôi hiểu hết mà.”

“…?”

“Đã làm anh em với nhau không biết bao nhiêu năm, mà tôi không biết là cậu cũng có sở thích này đấy? Giấu kỹ vậy?” Văn Nhân Nhất nở nụ cười đầy ẩn ý: “Yên tâm đi, tôi không nói cho người khác biết, cũng không chế nhạo cậu đâu.”

“…?”

“Chẳng phải chỉ là hâm mộ con gái người ta thôi sao, chuyện này có là gì đâu.” Nói xong, Văn Nhân Nhất choàng tay qua cổ Giang Dịch, rồi lại nói tiếp: “Đi thôi, đi thôi nào, tôi đi vệ sinh với cậu nhé.”

“…”

Huyệt thái dương của Giang Dịch co giật hai cái, anh không thể nhịn được nữa, bèn lấy bừa một cuốn sách ở trên bàn mà đập thẳng lên người Văn Nhân Nhất: “Tôi đi con mẹ cậu.”



Thứ Sáu, vì tuần này không có gì phải học nên làm cho người ta cảm thấy giống như là vừa khai giảng mà đã được nghỉ hai ngày, chỉ có môn tiếng Anh và môn Toán là có bài tập về nhà, nhưng đều là những bài tập có trong sách giáo khoa và rất đơn giản.

“Gà tiểu học” có tình cảm bấp bênh, nói xong câu nói “cô ấy không thích” thì cả tối và sáng đều không lên mạng nữa.

Buổi tối thứ Sáu, Thư Điềm đăng nhập vào ứng dụng theo thói quen, cô đang suy nghĩ xem, liệu mình có nên gửi gì đó cho cậu ta hay không.

Một hồi lâu sau, cô gửi một câu để thăm dò.

[Snlwkst]: Có đó không?

Không ngờ là bên kia trả lời nhanh lắm, chỉ trong giây lát thôi.

[gosk08]:?

“…”

“Gà tiểu học” còn chơi trò ẩn thân nữa cơ à?

[Snlwkst]: Hôm đó thế nào? Hai hôm trước tôi có việc nên không lên mạng.

[gosh08]: … Thì là, mấy thứ mà tôi gửi cho cô chỉ là hiểu nhầm mà thôi.

“Hiểu nhầm” có nghĩa là, cậu ta cho rằng công chúa nhỏ kia thích mình, nhưng thật ra người ta không thích cậu ta, chắc là vậy nhỉ?

Thư Điềm suy nghĩ một lúc, rồi cô gõ chữ: Vậy cậu còn thích cô ấy không?

Mặc dù cô cảm thấy chú gà nhỏ này rất si tình, nhưng, dù gì thì vẫn còn nhỏ tuổi lắm mà… Không chừng hôm nào gặp được cô công chúa nhỏ nào đó khác tốt hơn, thì tốc độ “thay lòng đổi dạ, có tình yêu mới” [*] còn nhanh hơn nữa kìa.

[*] Gốc là “di tình biệt luyến”, có nghĩa là đang yêu người này nhưng lại không còn yêu người đó nữa, mà thay vào đó là lại yêu một người khác.

[gosk08]: …

[gosk08]: Ừ.

Thư Điềm trợn mắt, cô quyết định phải giáo dục chú gà này mới được.

[Snlwkst]: Có phải cậu không biết cách nói chuyện hay không? Khi ở cùng cô gái mà mình thích, cậu cũng không biết phải nói gì đúng không?

Lần này “Gà tiểu học” đã im lặng hẳn một phút.

[gosk08]: … Sao cô biết.

Thư Điềm gõ chữ rất nhanh: Bởi vì, từ cuộc đối thoại giữa cậu và tôi, tôi có thể thấy được rằng, chắc chắn cậu là kiểu người không biết cách nói chuyện, là kẻ “huỷ diệt” cuộc đối thoại.

Cũng không biết có phải “Gà tiểu học” tức giận hay không mà cô không thấy cậu ta trả lời lại.

Thư Điềm lại nói: Cậu nhìn đi, cho dù chỉ là vì phép lịch sự thôi, thì cậu cũng nên trả lời tôi bằng một chuỗi các dấu chấm đi chứ. Cậu tức giận thì không thèm trả lời luôn à, nói chuyện với con gái kiểu này thì sao mà được?

Cô gửi xong câu này thì cậu ta đã gửi tin nhắn mới tới.

[gosk08]: Nếu là cô ấy thì tôi sẽ trả lời.

[gosk08]: Cô có phải là cô ấy đâu.

Thư Điềm: “…?”

Có nghĩa là, phải là cô công chúa nhỏ kia thì mới trả lời đó à?



Không phải chứ, rõ ràng tình yêu của “Gà tiểu học” này còn chưa đâu vào đâu nữa mà, thế mà tại sao hai hàng chữ này khiến cô thấy ghen tỵ thế nhỉ?

Thư Điềm hít vào thở ra, rồi lại hít vào, nhưng cô vẫn không nhịn được mà trợn mắt lên.

Uổng công trưa nay, lúc nghỉ ngơi, cô còn nghĩ cách thay cho cậu ta!

[Snlwkst]: Người anh em à, chị nói cho cậu biết nhé, muốn tán gái thì phải biết cách.

[gosk08]:?

[Snlwkst]: Từ xưa đến nay, chỉ có mỗi tình cảm sâu đậm thôi thì không thể làm nên trò được đâu, lúc nào cũng phải dùng cách gì đó để giữ lấy lòng người, đây mới là chân lý.

[gosk08]: Cho nên?

[Snlwkst]: Chị hỏi bạn bè xung quanh chị rồi, dạo gần đây có một trò chơi “Trái tim thiếu nữ yêu đương” rất nổi tiếng, chị đề cử cậu thử chơi một chút xem sao. Cậu đứng dưới góc nhìn của con gái, trải nghiệm xem đám con trai đó đã nói chuyện thế nào, bắt chuyện ra sao, và xem thử xem họ đã tán gái kiểu gì.

[Snlwkst]: [Đường dẫn chia sẻ ứng dụng] - [Trò chơi] — [Tôi bất đắc dĩ phải yêu đương cùng với bốn hot boy trường của Cưa đổ trái tim thiếu nữ]



Trò chơi mà Thư Điềm đề cử cho “Gà tiểu học” không phải chỉ là một câu nói mò, trưa thứ Sáu cô đã vô tình thấy Nguyên Loan Loan và Diêu Nguyệt kích động nằm rút thẻ trên giường, nói cái gì mà có hoạt động nạp tiền thưởng quà lớn, hai người họ quỳ xuống, chắp hai tay vái lạy, trông vô cùng thành khẩn nên cô mới tò mò và hỏi họ vài ba câu.

Bấy giờ cô mới biết đây là thể loại trò chơi rút thẻ cốt truyện yêu đương, nghe nói là trò chơi này đã nổi tiếng khắp toàn quốc rồi.

Cô hỏi hai người kia: “Làm gì trong trò chơi này thế?”

Nguyên Loan Loan nói: “Yêu đương với chồng của chúng mình á.”

Diêu Nguyệt nói: “Rút thẻ chọn cốt truyện yêu đương với một anh chồng! Rồi sau đó là yêu đương!”

Thư Điềm vô cùng tò mò: “Yêu đương với nhân vật hư cấu á? Thú vị vậy à?”

Nguyên Loan Loan: “Hu hu hu, do cậu không biết đó thôi, chồng mình có mấy lời thoại tuyệt vời lắm luôn á! Anh ấy đỡ dao, đỡ bóng rổ cho mình! Lời thoại vô cùng chân thật luôn! Hu hu hu, mình yêu anh ấy cả một đời, mình sẽ mãi mãi mua hàng vì anh ấy!!!”

“…”

Bà mẹ nó, đỡ dao đỡ bóng rổ.

Tẩy não mạnh đến vậy ư?

Hành vi giống y như là đang trúng gió của hai cô bạn cùng phòng khiến Thư Điềm nhớ lấy cái tên vừa dài vừa Mary Sue này. Khi vừa nghe thấy “Gà tiểu học” nói là mình không biết cách nói chuyện, cô đã liên tưởng đến nó ngay.

Tạm thời cô không nghĩ ra được cách gì hay, cũng không biết “Gà tiểu học” có chơi thật hay không, nhưng, trò chơi này thành công đến mức độ đó, thì chắc chắn là cũng có gì đáng để người ta học hỏi từ các nhân vật hư cấu trong đó.

Phải xem thử xem tính giác ngộ của “Gà tiểu học” ở mức nào thôi.

Sáng thứ hai, trước khi Thư Điềm vào lớp thì cô đi đến nhà vệ sinh một chuyến, khi về lớp thì cô phát hiện ra rằng, mấy người ở trước sau trái phải cô đều đang múa bút thành văn. Tuần này chỉ mới là tuần đầu tiên của năm học thôi, mà nhìn thử xem, vừa vào lớp thôi mà “hơi thở” của việc “làm bài tập điên cuồng” đã ập thẳng vào mặt cô rồi.

Cô nhìn tới nhìn lui đám con trai xung quanh chỗ ngồi của cô, chỉ có mỗi mình Giang Dịch là lạc quẻ. Anh hơi dựa người vào tường, cúi đầu nghịch điện thoại, trông anh có vẻ nhàn hạ lắm.

Cho dù chỉ có hai môn có bài tập thôi, nhưng cả hai môn này đều buộc họ phải làm bài vào vở bài tập, rồi thu lại cùng một lúc để nộp cho giáo viên chấm điểm.

Thư Điềm bỏ cặp sách xuống, cô tò mò nhìn trái ngó phải, Giang Dịch cũng nâng mắt nhìn sang.

Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, không biết sao mà Thư Điềm cứ cảm thấy hình như anh đang ra ám hiệu gì đó.

Thư Điềm suy nghĩ một lát rồi lên tiếng hỏi trước: “Anh không cần làm bù bài tập hả?” Nói xong, cô cảm thấy hình như hỏi thế không hay cho lắm, bèn đổi cách hỏi khác: “Anh làm xong rồi à?”

Giang Dịch nhanh chóng gật đầu: “Ừ.”

“…”

“…”

Mắt lớn trừng mắt lớn, Giang Dịch nhìn cô không chớp mắt, hàng lông mày khẽ nhướng lên, khóe mắt hơi xếch, anh cũng không lên tiếng, mà cứ nhìn chằm chằm vào cô như thế mãi.

Thư Điềm cứ có cảm giác là anh đang ra ám hiệu gì đó thông qua vẻ mặt này.

Dừng lại một lúc, Thư Điềm thử khen một câu thăm dò: “Không cần làm bù bài tập… cũng giỏi quá đi mất…”

Khuôn mặt của Giang đại ca vẫn lạnh lùng như mọi ngày, chỉ là, có một thứ cảm xúc nào đó mà người ta không biết tên thoáng vụt qua đáy mắt anh.

Đôi môi anh hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong.

Có nghĩa là… đang thấy vui vẻ chứ gì.

… Đang đợi lời khen đó của cô thật à?

Còn chẳng đợi cho cô nói thêm câu nào, mà sau lưng cô lại vang lên giọng nói trong trẻo đầy quen thuộc: “Chứ còn gì nữa! Trước kia anh chưa từng nghĩ đến chuyện, rồi sẽ có ngày Văn Nhân Nhất anh đây có thể chép được bài tập của anh Dịch đâu!” Văn Nhân Nhất đặt bút mà viết như thần, cậu ta viết rất nhanh, miệng cũng không nhàn rỗi chút nào cả: “Mẹ nó, anh cảm động đến mức chỉ muốn cầm đống bài tập này mà xé ra, đóng thành khung treo ở trong nhà, đốt nhang cúng bái thôi.”

“…”

Khoa trương quá rồi đó thiếu niên à.

Thư Điềm không biết rằng, ngoại trừ bài tập do đích thân giáo viên thu ra, thì Giang Dịch không làm, cũng không thèm chép những thứ khác. Cô nhích tới gần bàn của Văn Nhân Nhất, muốn xem thử xem cậu ta đã chép tới đâu rồi.

“Em cũng chưa làm à?” Văn Nhân Nhất ngẩng đầu lên: “Anh sắp viết xong rồi, cho em mượn nhé?”

“Không cần, không cần đâu, em làm xong rồi.” Thư Điềm nói.

Cô chỉ nhìn vào cuốn tập của Giang Dịch đang được đặt bên tay Văn Nhân Nhất.

Chữ viết khá đẹp, hào phóng, nét chữ liền mạch, từng chữ cũng đẹp mắt nữa.

Cô nhìn mãi, nhìn mãi, nhưng bỗng nhiên cô thấy có gì đó hơi khác thường.

Thư Điềm cũng “chạy nước rút” trong thời điểm sát giờ, tối qua, trước khi đi ngủ thì cô mới làm bài tập.

Chỉ là những đáp án này… sao cô không có chút ấn tượng nào thế nhỉ?

Cô lại nhìn thêm mấy câu phía bên dưới. Sau khi nhìn hết toàn bộ, trong mười câu thì có hết chín câu là có đáp án khác cô.

Câu đầu tiên thì có vẻ khá ngốc nghếch, vì trong trang đầu tiên của sách giáo khoa có ghi lại rồi.

Văn Nhân Nhất chép xong thì đóng cuốn vở tập lại, miệng sắp toét ra đến tận mang tai rồi, cậu ta trả cuốn tập lại cho Giang Dịch, nói: “Cảm ơn bố ạ!”

Giang đại ca có vẻ điềm tĩnh lắm, rất kín kẽ, nhưng có một sự kiêu ngạo thấp thoáng ẩn hiện trong giọng nói: “Ừ.”

Nói xong, anh còn nhìn cô thêm một cái.

Thư Điềm: “…”

Một người dám viết.

Một người dám chép.

——————

Hôm nay là ngày Giang tranh công và Giang muốn được khen.

Thư Điềm: Phải làm sao thì mới có thể giúp cho bài tập của anh ây đủ điểm mà không làm tổn thương đến lòng tự trọng của anh ấy đây? Đợi trên mạng.

Thư Tiểu Điềm phải nhọc lòng vì cậu nhóc trẻ trâu hay diễn sâu này rồi ha ha ha.

Khi nào Giang đại ca mới chịu buông tha cho việc học tập đây? Nhìn trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play