Hàn Phong xem như cũng đã hiểu được ít nhiều tình huống hiện tại, không muốn dài dòng thêm nữa nên hỏi thẳng.

"Âm Sào nằm ở đâu?"

Phạm vi toả ra quỷ khí thật sự quá lớn, đến cả thiên nhãn của Thiên Sư cũng chẳng phân biệt được đâu mới là nguồn gốc phát ra.

La hiệu trưởng lại đột nhiên kích động hỏi ngược lại.

"Sư Thúc, ngài muốn làm gì...?"

Đến giờ mà còn hỏi cậu ta muốn làm gì, phải chăng lão bị ngốc hay sao? Thật sự cảm thấy nghi ngờ chức vụ hiệu trưởng của ông ta là nhờ gia đình truyền lại mới ngồi được.

"Đương nhiên là tìm cách giải quyết, ông tính để Âm Sào lớn mạnh à, đại trận chỉ là phương pháp tạm thời. Sớm muộn gì một ngày cũng phá tan phong ấn mà thoát ra ngoài, đây mới là vấn đề quan trọng!"

Nghe Hàn Phong nói, ông ta cũng đưa nhẹ tay lên lau vội mấy giọt mồ hôi lạnh đang chảy xuống trên trán.

"Sư thúc, nếu như thất bại...?"

Cậu ta biết kết quả nếu như thất bại, tà ma quỷ yêu với số lượng hơn trăm con. Sẽ thoát ra mà gây hoạ, thành phố An Điền nhất định phải hứng chịu nạn kiếp.

Cảnh sát hay các nhà chức năng đều không thể giải quyết được, chẳng lẽ đi còng tay mấy con Lệ Quỷ mang về lấy lời khai.

Từ trước đến giờ, đây cũng là lần đầu tiên Hàn Phong phải đối mặt với chuyện phức tạp đến vậy. Nhưng thân là đệ tử đạo môn, gặp quỷ không tróc tất nhiên đạo tâm sẽ bị phá hủy, hành trình tu đạo coi như là tan tành.

La hiệu trưởng khuyên nhủ không thành, ngược lại cảm thấy cậu ta có phần đúng. Vô tình kích phát nhiệt huyết trong lòng, gật gật đầu khen gợi.

"Sư thúc, sáng nghe đạo chiều tối tuẫn vì đạo, tôi xin bái phục ngài!"

Hàn Phong mém té xỉu.

"Tuẫn tuẫn cái đầu lão, tôi còn chưa có sống đủ đâu. Đừng nịnh nữa, mau nói Âm Sào ở đâu?"

La hiệu trưởng bị Hàn Phong mắng, cũng không tỏ thái độ tức giận, trong mắt của ông ta, người thanh niên trước mắt thật sự rất đáng để noi theo.

"Đằng sau ký túc xá là một dãy phòng đã cũ, Âm Sào nằm ngay dưới tầng hầm cất giữ tiêu bản thiết kế kỹ thuật!"

Nhìn theo hướng chỉ tay của La hiệu trưởng, cậu ta nheo mắt lại cố nhìn cho thật rõ. Vì bị che khuất bởi ký túc xá, nên rất khó để trong thấy bố cục bên đó.

"Năm xưa vẫn còn hoạt động, bất ngờ bọn quỷ thoát ra giết rất nhiều người. Nhà trường phải dùng số tiền rất lớn, để bịt miệng truyền thông nói dối rằng số sinh viên đó chỉ là tự tử bình thường mà thôi!"

Thấy Hàn Phong nhếch môi cười khinh miệt, ông ta không cần hỏi cũng biết cậu đang nghĩ gì. Đỏ mặt xấu hổ, một lúc sau mới nói tiếp.

"Sư thúc, người chết vì sự kiện thần quái không giống như vụ án bình thường. Nếu không làm như vậy, uy tín của trường sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ, vả lại đã âm thầm bồi thường cho gia đình các học sinh xấu số...!"

Đang nói giữa chừng thì Hàn Phong quay lưng lại bỏ đi về hướng ban đầu xuống cầu thang, ông ta cũng không giải thích tiếp tục mà theo sau lưng Hàn Phong.

"Ngày mai hãy tính tiếp, tôi phải về Thẩm gia thu dọn đồ đạc!"

Sân trường hiện tại vắng tanh, vì đây là lúc sinh viên đang trong giờ học. La hiệu trưởng một mạch tiễn chân Hàn Phong ra đến cổng trường, còn nhiệt tình đón xe cho cậu ta. Trước khi rời đi, ông ta khẽ nói.

"Sư thúc, xin phiền ngài vậy!"

Lão già này cũng thật gian xảo, mới vừa nãy còn bảo cái gì mà sáng nghe đạo chiều tối tuẫn vì đạo. Bây giờ lại sợ xanh mặt, đẩy hết trách nhiệm xử lý chuyện này cho Hàn Phong.

Xe chạy tầm 15 phút, đã đến cổng nhà Thẩm gia. Hàn Phong thanh toán tiền rồi mới bấm chuông, vẫn là vị quản gia ra ngoài mở cửa.

"Hàn tiên sinh, cậu đã về!"

Mỉm cười một cái rồi Hàn Phong bước vào bên trong, đến chổ trang viện thì bóng hình Tiểu Kim, Tiểu Hoa đang đùa giỡn với nhau trong hiên gốc khuất.

Dù cấp bật đã là Oán Linh có thể ra ngoài ánh nắng, nhưng dù sao cũng là Quỷ Hồn, sẽ cảm thấy không được thoải mái. Liên tục dùng tu vi để kháng cự, sau đó còn phải ép dương khí ra ngoài rất phiền phức.

"Tiểu sư thúc đã về!"

Hàn Phong quả thật bất lực, đành vẫy tay rồi đi vào trong gom hành lý.

Lúc đầu đã xác định ở đây vài hôm, nên cậu chỉ lấy ra những đồ vật cần thiết sử dụng. Phần còn lại vẫn ở trong vali và tay nải, việc thu xếp không mất quá nhiều công sức.

"Tiểu sư đệ, thật sự không muốn đưa 2 tỷ muội bọn chúng đi theo thật sao?"

Thẩm Phúc đứng ngoài cửa, khoanh tay nhìn cậu đang thu xếp đồ đạc, thở dài vài tiếng rồi mới tiếp tục nói.

"Dù sao cũng là quỷ bộc của Lục Phong, trước khi đi đã nhờ ta chăm sóc. Trong thư cũng nhắc đến đệ, chẳng lẽ đệ lại không chút nể mặt gì?"

Nghe Thẩm Phúc nói đến đây, hành động của Hàn Phong dần mất tự nhiên. Suy nghĩ một hồi, cậu vẫn quyết định lên tiếng.

"Bọn chúng là Quỷ Hồn, đã có tu vi. Nếu như đến nơi nhiều người sống, sẽ là chuyện không tốt!"

Thẩm Phúc nháy nháy cặp chân mày, đảo ánh mắt một lúc rồi mỉm cười đầy hàm ý.

"Không phải lúc rời núi, sư phụ đã cho đệ 3 đồng Tương Quang Đúc Mẫu Tiền sao?"

Hàn Phong trợn to đôi mắt.

"Ý huynh muốn nói cho bọn chúng chui vào đồng tiền để làm Âm Sào tu luyện à?"

Nói một cái là chọc đúng chổ ngứa của Thẩm Phúc, cười ha hả rồi gật đầu.

"Tương Quang Đúc Mẫu Tiền vốn đã có sẵn linh lực cực thịnh, đệ chỉ cần làm phép gọt bỏ khống chế công kích để cho bọn chúng chui vào đó. Hấp thụ tu vi chắc chắn còn hơn gấp chục lần Tứ Hành Hung Môn Lộ của ta!"

Vừa nói lão ta vừa liếm môi, không phải khen chứ nhìn bộ dạng của sư huynh ngoại môn này bây giờ y chang như mấy lão gia hoả dụ dỗ bắt cóc con nít vậy.

"Sư phụ cho đệ 3 đồng, lúc từ biệt đệ giả bộ ôm, lén móc túi lão gia tử thêm 1 đồng. Hôm bữa sư phụ gọi điện, kêu ta truyền lời đến cho đệ, rằng chờ đệ về núi sư phụ sẽ xử đẹp đó!"

Hàn Phong cười không ra nước mắt, cố tình tắt nguồn điện thoại mà sư phụ vẫn không chịu buông tha cho mình.

"Tiểu sư đệ nên thật thà một chút, lấy ra 1 đồng đi, ta sẽ nói với lão gia tử rằng đệ dùng nó để làm việc nghĩa!"



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play