Tại một y quán khác, gian phòng dành cho khách quý, một nam tử mặc y phục trắng xen kẽ màu xanh nhạt, tóc dài qua vai, cột hờ lên một nữa, cả người toát lên một hơi thở ôn nhu, hoà nhã, nâng một tách trà lên uống một ngụm rồi nhìn sang người bên cạnh nói.

- Ngươi nói Vô Diện Môn sao?

- Vâng, hẳn là ngài đã biết, người của Vô Diện Môn không chuyện xấu nào không làm, dạo gần đây bọn họ đã có động tĩnh ở Đại lục phía bắc, dạo gần đây trong thành cũng đã có vài người mất tích, chúng ta cần điều tra càng sớm càng tốt! - người nam nhân trung niên mặc võ phục màu trắng, nghiêm túc nhìn nam tử.

- Vô Diện Môn làm vô số chuyện xấu, mục đích ta tới phía bắc cũng vì chuyện này, ta tự nhiên sẽ giải quyết thoả đáng. - nam tử chớp đôi mắt phượng nhưng trong mắt chỉ có lạnh lẽo.

- Thiếu chủ, còn bệnh của ngài thì sao?

- Đã không sao rồi, ta tự có tính toán, ngươi hãy quay về đi! - giọng nói hắn lạnh nhạt không cảm xúc vang lên.

- Vâng, vậy ngài hãy bảo trọng! - người đàn ông chắp tay cáo từ rồi bỏ đi.

Thuộc hạ bên cạnh nam tử do dự nhìn hắn.

- Thiếu chủ, giờ chúng ta nên tính toán làm sao đây? Đám trưởng lão kia biết ngài có bệnh trong người, không tiện đường đi xa nhưng vẫn cố tình để ngài đến đây, bọn họ rõ ràng muốn làm khó ngài để ngài chịu thiệt rồi tước đoạt quyền lực của ngài! - tên thuộc hạ này càng nói càng hăng, chỉ thấy bất bình cho thiếu chủ nhà mình.

- Ta sẽ không để đám trưởng lão đó được như ý, bọn chúng muốn ta nhanh chết một chút thì ta sẽ sống càng lâu!

- Rõ ràng tư chất ngài thiên phú, chỉ là do kinh mạch ngài không dễ lưu thông, không thể ngưng tụ nội kình tu luyện như người bình thường, nếu không đã vang danh khắp Đại lục!

- Đây đều là ý trời, ta không thể oán trách ai!

- Nếu chúng ta có thể tìm được cổ y, nói không chừng còn có cơ hội. - hắn cực kỳ hy vọng thiếu chủ nhà mình sớm ngày khoẻ lại để đám trưởng lão kia tức chết.

Nhưng nam tử chỉ lắc đầu cười nhẹ.

- Ta đã thử rồi nhưng vẫn không có hiệu quả nên đừng nghĩ đến chuyện này nữa, việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm cho ra người của Vô Diện Môn, bọn chúng chỉ làm việc trong bóng tối nên chọn tìm những khu vực hay hoạt động trong bóng tối.

- Nếu nói đến nơi hoạt động trong bóng tối thì có... Phố đèn đỏ!

- Không sai, nhưng có quá nhiều kỹ viện để tìm từng chỗ, chúng ta phải thu hẹp phạm vi tìm kiếm! - nam tử mân mê ly trà, từ từ phân tích.

- Nhưng bằng cách nào chứ?

- Ta từng cử mật thám đi điều tra, đã tra ra ký hiệu mà chúng hay dùng để hoạt động, là ký hiệu hoa anh túc, chắn chắn những người của Vô Diện Môn trong kỷ viện trên tay có hình xăm hoa anh túc, đến lúc đó cử người đi dò xét thì sẽ biết kỷ viện nào là nơi hoạt động của bọn chúng!

- Thiếu chủ anh minh, chẳng mấy chốc đã biết được nơi bọn chúng hoạt động. - hắn nhìn thiếu chủ nhà mình bằng ánh mắt kính nể.

- Ta chỉ đoán được nơi bọn chúng hoạt động, còn bắt được bọn chúng lại là chuyện khác, với lại tin tức Vô Diện Môn xuất hiện không phải chỉ có mình chúng ta biết, nghe nói ở Đại lục phía bắc có một môn phái nổi tiếng là Thiên Huyền Tông thì phải?

- Hả? Đúng là có nhưng không biết bọn họ có ý định điều tra Vô Diện Môn hay không, dù sao thì những tông môn lớn này chỉ ra tay khi xảy ra chuyện ảnh hưởng đến tông môn bọn họ thôi!

- Chuyện này nói sau, chúng ta điều tra Vô Diện trước.

- Vâng, thiếu chủ, ta lập tức cử người đi dò xét!

_____

- Vô Diện Môn? - Mạnh Điềm Điềm khó tin đứng bật dậy.

- Điềm Điềm. - cô giật mình nhìn Mạnh Điềm Điềm.

- À, xin lỗi, chỉ là tôi hơi kích động. - Mạnh Điềm Điềm thấy mình bị hố nên cười cười ngồi xuống.

- Vô Diện Môn là ai? Đáng sợ lắm sao? - cô ngơ ngác nhìn Mạnh Điềm Điềm và người phu nhân kia.

Hai người đó đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô như nhìn động vật quý hiếm vậy.

- Vị sư muội này, cô không biết Vô Diện Môn là ai sao? - quý phu nhân này từ tốn nhẹ nhàng hỏi cô.

- Tôi không biết! - cô vừa mới đến thế giới này chưa bao lâu, nên đúng là còn nhiều thứ chưa biết.

- Trường An, Đại lục chúng ta có bốn tông môn lớn chính phái, thì Vô Diện Môn chính là tông môn tà phái, tương truyền bốn lão tổ tông đã thành lập nên bốn tông môn lớn đã từng bái người sáng tạo ra cổ võ làm sư phụ nhưng nghe nói môn đồ của vị đó có những năm người nhưng một người trong số đó đã phản bội nên đã bị trục xuất tông môn từ đó tự thành lập môn phái cho riêng mình tên là Vô Diện Môn.

- Bọn họ làm chuyện xấu khắp nơi nhưng không để lại dấu vết cũng không biết chính xác ai là người trong tông môn đó, nên trước giờ hầu như hiếm có ai có thể trực diện nhìn thấy họ, với lại dù có nhìn thấy cũng sẽ bị thủ tiêu. - Mạnh Điềm Điềm kiên nhẫn giải thích cho cô nghe, đồng thời cũng thấy hơi hối hận vì đã nhận nhiệm vụ này, nếu biết chuyện này sẽ liên quan đến Vô Diện Môn thì cô đã không nhận, dù sao mạng vẫn quan trọng hơn.

Nghe qua thì cô có vẻ đã hiểu, suy cho cùng trong một thế giới có cái thiện thì tất nhiên sẽ có cái ác.

- Trong căn phòng của con gái bà lúc mất tích có để lại thứ gì không? - cô nhìn người phụ nữ nghiêm túc hỏi.

- A, có một thứ. - người phụ nữ lấy từ trong chiếc túi mình mang theo một khối lệnh bài.

- Đây chính là thứ duy nhất tôi tìm thấy trong phòng con gái mình lúc mất tích.

Cô cầm lệnh bài lên ngắm nghía, chiếc lệnh bài trông có vẻ bình thường này có lẽ là một manh mối quan trọng, trên chiếc lệnh bài có một hoa văn giống như một bông hoa.

- Nhiệm vụ này chúng tôi nhận, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra con gái bà và đưa cô ấy về một cách lành lặn. - cô nhét chiếc lệnh bài vào túi và tự tin tuyên bố.

- Trường An. - Mạnh Điềm Điềm lo lắng có nên bỏ nhiệm vụ không thì cô đã đồng ý, nên Mạnh Điềm Điềm mới lo lắng nhìn cô.

- Yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giải quyết được! - với tính cách tự lập từ khi sinh ra của cô, cô không cho phép mình bỏ cuộc trước khó khăn.

- Nếu cô đã nói vậy thì chúng ta nhận. - Mạnh Điềm Điềm thấy cô quyết tâm như vậy thì cũng miễn cưỡng đồng ý.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play