Cũng tại một nơi nào đó, Lục An Nhiên đang cùng Kỷ Lâm Lễ và Hoàng Quân Việt dốc hết sức luyện tập.
  • Đại sư huynh, tứ sư huynh, hai người nhìn xem, từ lúc cùng hai huynh làm nhiệm vụ quay về, thực lực của ta cũng tăng lên không ít! Còn một chút nữa là có thể đột phá 50 năm tu vi. - Lục An Nhiên cười vui vẻ khoe thành quả.
  • Muội làm tốt lắm, tiểu sư muội của chúng ta đúng là rất chăm chỉ, trong tông môn của chúng ta chưa từng có nữ tử nào có thể đạt đến 50 năm tu vi khi tuổi còn trẻ như vậy, muội không cần đặt áp lực quá lớn làm gì. - Hoàng Quân Việt dịu dàng tán thưởng nhìn Lục An Nhiên.
  • Đại sư huynh thấy sao?
  • Hả? À, muội đã tiến bộ hơn nhiều rồi, nhớ lúc muội mới vào tông môn vẫn còn nhút nhát, bây giờ đã trưởng thành rồi. - Kỷ Lâm Lễ thu lại vẻ mặt thất thần, tán thưởng nhìn nàng ta.
Nhưng nàng ta đã thu biểu cảm vừa rồi vào mắt, đột nhiên cảm thấy không vui.
  • Đai sư huynh gần đây đang bận lòng về chuyện gì sao? Dạo gần đây ta cứ thấy huynh thất thần.
  • Không, không có gì đâu. - Kỷ Lâm Lễ quay mặt đi, né tránh câu hỏi.
  • Huynh lo cho lục sư tỷ sao? Từ khi lục sư tỷ làm nhiệm vụ quay về ta đã thấy huynh như vậy rồi. - giọng Lục An Nhiên không rõ vui buồn hỏi.
  • Ta chỉ là có chút lo cho muội ấy với tư cách của một người sư huynh thôi, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày tỷ thí tông môn, từ nay tới đó sao muội ấy có thể kịp hồi phục thương thế để tham gia chứ?
  • Huynh lo cho nàng ta nhiều vậy làm gì, nàng ta cũng không hề thấy biết ơn huynh, với lại đây không phải là quyết định của nàng ta hay sao? - Hoàng Quân Việt tỏ vẻ chán ghét trả lời.
  • Đệ cũng là sư huynh của muội ấy, đừng nói như vậy! - Kỷ Lâm Lễ nhíu mày nhìn hắn.
  • Huynh xem nàng ta có xem ta là đại sư huynh không?
  • Đó là do đệ lúc nào cũng gay gắt với muội ấy, thay vì làm nhưng chuyện vô nghĩa thì đệ hãy dành thời gian tu luyện đi, tu vi của đệ bây giờ chỉ dừng lại một chỗ, đừng để người khác có lý do cười chê người tứ sư huynh như đệ.
  • Ta biết rồi, ta biết rồi! - Hoàng Quân Việt trả lời có lệ, nhưng nét mặt vẫn tỏ ra chán ghét.
  • Đại sư huynh, huynh giúp ta luyện tập thêm những chiêu thức mới đi. - Lục An Nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
  • Được!
Bên kia cô và Cung Kỳ đã đi sâu vào núi tìm thức ăn, cả hai cùng chia nhau ra tìm, lúc cô đi sâu vào trong thì bắt gặp được rất nhiều nấm dại, định cúi người xuống hái thì vô tình dẫm phải thứ gì đó, cô giật mình tránh sang một bên, lúc cô nhìn kỹ lại thì thấy đó là một con rắn có hình thù kỳ lạ, vảy bên ngoài thân đều nhô lên, trên đầu lại có hai cái sừng nhỏ, hình như nó đang nhe nanh thè lưỡi với cô.

Lúc nó chuẩn bị tấn công cô thì Cung Kỳ từ đâu đi đến đạp nó dưới chân đến khi nó ngừng ngọ nguậy mới bỏ ra.

- Huynh giết nó rồi sao? - cô tò mò nhìn.

- Nó chỉ ngừng cử đông để làm ta mất cảnh giác thôi.

Đúng như hắn nói, khi hắn vừa bỏ chân ra nó đã ngo ngoe muốn tấn công tiếp nhưng bị khí thế Cung Kỳ thả ra dọa cho bò đi.

- Nó là loài rắn gì vậy? - cô thắc mắc nhìn Cung Kỳ.

- Nó có độc, nếu lần sau gặp nó muội nên tránh xa ra.

Cô gật gù đã hiểu, cùng hắn quay về nhóm lửa nấu thức ăn, cô chỉ hái vài cây nấm dại, chỉ có Cung Kỳ là bắt được hai con thỏ và vài quả ngọt ăn được, sau khi ăn xong, hắn dạy cô cách kiểm soát nội kình khi bạo loan, đến tối khi tìm chỗ nghỉ ngơi, hắn vẫn ngủ chỗ cũ của mình chỉ có cô là chỉ ngồi dưới gốc cây đắp chăn lại, tự nhủ mình chỉ giống như đi dã ngoại thôi.

Ngày hôm sau mới bắt đầu ngày tháng luyện tập thật sự, Cung Kỳ dẫn cô đến trước tảng đá to sừng sững giữa núi, nói với cô.

- Muội hãy thử vận nội kình đập vỡ tảng đá này đi.

- Cái gì? Đập vỡ tảng đá? Với sức của ta sao?

- Có gì không được, muội đã gặp phải một kẻ còn khó ăn hơn tảng đá này mà, không làm được sao?

- Không, ta làm được!

Cô siết chặt tay, vào đúng tư thế, vận nội kình hướng vào tảng đá mà đánh, nhưng chỉ làm vỡ 2/4 tảng đá, cô do dự nhìn sang Cung Kỳ, nhưng hắn chỉ im lặng chăm chú nhìn.

- Muội còn cần phải học cách kiểm soát nội kình và khí tức phóng ra, nếu không kiểm soat cẩn thận có thể gây nguy hiểm cho người khác, nhìn đây.

Hắn vào tư thế như cô vừa nãy, đánh thẳng vào tảng đá kế bên, cả tảng đá to như tòa núi bỗng chốc sụp đổ trước mắt cô, nhưng điều khiến cô chú ý là phía sau tảng đá có một nhánh hoa dại, mặc dù lực tấn công của hắn lớn như vậy nhưng nhánh hoa đó chỉ lung lay chứ không hề ngã xuống.

- Nếu muội kiểm soát được nội kình thì khi giao chiến với ai đó lực tấn công sẽ rất mạnh nhưng sẽ không ảnh hưởng đến kiến trúc hay người bình thường xung quanh.

- Vậy tiếp theo chúng ta làm gì đây?

Hắn không nói gì chỉ đưa tay lên miệng, huýt một hơi thật lớn, cô chăm chú nhìn hành động của hắn thì xung quanh ngọn núi bắt đầu hỗn loạn, một đống chim bay khỏi ngọn núi nhìn như có vẻ chúng bị dọa sợ bởi một thứ nào đó, sau tiếng chim kêu là tiếng sói hú, không phải một con mà ước chừng là ba bốn con, bây giờ cô mới bắt đầu thấy bất an.

- Huynh định làm gì vậy?

Một lúc sau có một con sói từ trong rừng bước tới, theo sau là hai con khác làm cô trợn tròn mắt núp sau Cung Kỳ.

- Không cần sợ, nó sẽ không tấn công muội đâu. - Cung Kỳ lên tiếng trấn an.

- Huynh muốn làm gì vậy, ba con sói này là sao?

- Bây giờ chúng ta luyện tập phản xạ.

Cung Kỳ nói xong thì lấy trong túi ra ba chiếc chuông.

- Bây giờ ta sẽ treo mỗi nơi một chiếc chuông này, việc của muội là giành lấy chiếc chuông trước ba con sói kia, chỉ cần giành được một chiếc là được, trong quá trình đó ta sẽ gây cản trở, muội phải vượt qua cản trở để hoàn thành thử thách. - Cung Kỳ giơ chiếc chuông lên vừa nói vừa nhìn ba con sói kia.

- Ta vẫn chưa hiểu lắm.

- Bây giờ ta sẽ làm mẫu cho muội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play