Linh dị xuất hiện: Tôi Chỉ Là Một Nhà Văn

Chương 3. Tự tìm đường chết


6 tháng

trướctiếp

Chương 3.
Tôn Hạo đột nhiên lộ ra nụ cười nói:
"hehe! Được thôi theo ý ông,  tôi muốn nó... cho dù bị ông tống tiền, tôi vẫn phải muốn nó! Dù sao những thứ này hiện tại đều là từ nhà kính, tôi không thể đâm bạn, phải không? Đưa cho tôi một chiếc hộp lớn và chiếc lư hương to nhất, tốt nhất, tôi sẽ chuyển giá cho ông.” 
Lúc này trời đã gần tối. Tôn Hạo không muốn dây dưa với ông chủ, tiền bạc là tài sản bên ngoài nên chỉ cần đủ để anh ta được an toàn. Nhưng... Đến đây mua đồ, Tôn Hạo phát hiện không ngờ, ông chủ này... ấn đường hắc ám! Dựa theo cảm giác của mình, Tôn Hạo khẳng định thân thể của hắn có chút khác biệt so với trước đây, chạy một ngày không những không cảm thấy mệt mỏi mà ánh mắt cũng thay đổi. Tôn Hạo chắc chắn không thể nhìn thấy nó trước đây. Tôn Hạo sao chép rất nhiều tiểu thuyết điện ảnh và truyền hình, trong lòng biết rất nhiều, tự nhiên hắn hiểu được ý tứ này. Điều này có nghĩa là chủ cửa hàng quan tài sẽ gặp rất rồi.
Ba ba ba ba! 
Điều khiển Tôn Hạo vui mừng chính là hắn đã trải qua sự thay đổi này, trong một thế giới bất ổn, hắn có được sự thay đổi như vậy tuyệt đối là khởi đầu tốt. Sau khi Tôn Hạo trả tiền xong, ông chủ đã cười đến tận mang tai khi giúp Tôn Hạo dọn đồ. Rõ ràng là chủ quán quan tài này đã lừa dối rất nhiều người. Tôn Hạo nhìn đối phương, bất đắc dĩ lắc đầu nhắc nhở:
"Sau khi lừa dối tôi thì dừng lại đi! Ông gặp rắc rối rồi. Nếu cứ tiếp tục như thế này, vận rủi sẽ đến. Nếu ông tin tưởng trong sách viết, tin tưởng những thứ siêu nhiên này, hẳn là ở trong đó nhìn thấy. Thiên đạo là luân hồi, thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng."
Ông chủ xách đồ của Tôn Hạo lên xe, nghe được lời nói của Tôn Hạo, sắc mặt lập tức tối sầm, vẻ mặt không vui nói:
"hừ! miệng chó không mọc ngà voi. Ngay cả khi tôi kiếm được thêm của cậu một ít tiền, cậu cũng không cần phải nói điều đó với tôi, phải không?"
Tôn Hạo có chút đau lòng liếc nhìn đối phương, có phải là có chút không nỡ?  Oh SHIT!
Mười ngàn tệ, nếu không phải ta là công dân tuân thủ pháp luật, ta thật sự muốn mua một con dao cắt dưa hấu ngươi, phá sạp hàng rồi. Tuy nhiên, người này không nghe. Tôn Hạo lặng lẽ nhìn hắn mấy giây, tiếc nuối thở dài, vỗ vai hắn, để lại lời nhắn: “Về nhà muốn ăn gì thì nói với người nhà có chuyện gì? Chỉ cần nói, đừng để lại cho mình chút hối hận nào. Sau đó anh ta trực tiếp lái xe rời đi.
Chủ cửa hàng quan tài tên là Lý Quan Tài. Một người làm nghề bán quan tài nửa đời cũng không giàu có, bây giờ lại tìm được cơ hội làm ăn, làm sao có thể nghe theo lời nhắc nhở của Tôn Hạo. Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy có chút hoảng sợ. Nhưng sợ thì sợ mà bán thì vẫn bán, lòng tham con người là không đáy. Có câu cầu phú quý trong nguy hiểm nếu bây giờ không bán thì đợi đến khi nào. Tôn Hạo lái xe suốt quãng đường về xã nhưng vẫn chưa vào. 
Trên xe công vụ ở cổng, một người đàn ông lực lưỡng nói vào tai nghe:
"Lý Dũng, mục tiêu đã trở về. Từ hôm nay trở đi, mọi người sẽ chú ý theo dõi hắn, mỗi khi ra ngoài đều phải theo dõi hắn. Nếu phát hiện được gì thì lập tức báo cáo."
"nhận được!"
Người lái chiếc xe thương gia nhìn người đàn ông ngồi trên ghế phụ và có chút bối rối nói:
"Lý tổng, nếu muốn biết điều gì, chúng ta chỉ cần mời người về hỏi, có đủ không?"
nói:
"Anh vẫn dùng nhiều người như vậy để theo dõi anh ta à?"
Người đàn ông tên là Giám đốc Lý nhìn người đàn ông bên cạnh, đau đầu
“Làm sao mọi việc có thể đơn giản như cậu nghĩ? Mặc kệ ngươi phân tích phương diện nào, vội vàng báo động địch nhân đều là sai lầm. Hiện tại chúng ta không rõ thái độ của hắn, cho nên trước tiên sẽ quan sát. Ngươi chỉ cần theo dõi hắn xem hắn có cái gì đặc biệt gì đó, còn lại sẽ từ cấp trên thông báo!"
Sau khi nghe giám đốc Lý nói, người đàn ông và những người ngồi ghế sau đều gật đầu đồng ý. Tôn Hạo không biết gì về những điều này. Đỗ xe xong, Tôn Hạo bắt đầu chuyển đồ đạc vào thang máy. Bang! Trên tay hai chiếc hộp lớn, Tôn Hạo đi tới đi vòng qua góc hành lang, vô tình đụng phải một người. Ồ.... Một hộp lớn đựng kiếm bằng gỗ gụ, tiền đồng, giấy màu vàng, v.v. nằm rải rác khắp sàn nhà. Giống như Tôn Hạo, đối phương cũng gặp khó khăn khi di chuyển khi cầm một chiếc hộp, một đống nhu yếu phẩm hàng ngày bên trong cũng nằm rải rác trên sàn.
"Tôi xin lỗi..."
Tôn Hạo nói xin lỗi rồi vội vàng đỡ dậy, khi người được đỡ lên, Tôn Hạo có chút kinh ngạc. Chỉ nhìn thấy cô ấy. Anh ấy có đường nét khuôn mặt thanh tú, chiếc mũi cao và đôi mắt to, dá ng người cao và bụ bẫm và làn da trắng trẻo. Trang phục thường ngày không thể che giấu vẻ đẹp phi thường và sự nhô ra tuyệt vời của cô ấy (đoạn này ae tự tưởng tượng nhá). 
Người phụ nữ xin lỗi và nói:
"Không...không sao đâu. Hãy để tôi giúp bạn lấy đồ!"
Nói xong, người phụ nữ vội vàng đỡ Tôn Hạo, nhặt những thứ vương vãi trên mặt đất bỏ lại vào hộp. Tôn Hạo gãi đầu, có chút xấu hổ nói:
"Anh nên thu dọn đồ đạc trước đi. Tôi còn có đồ phải chuyển, không cần vội." 
Người phụ nữ mỉm cười nhẹ nói:
"Không sao đâu, để tôi giúp cậu trước nhé! Hôm nay tôi mới chuyển đến đây, ở đây có một ít rác của người chủ trước, tôi định mang đi vứt đi." 
xong, người phụ nữ tiếp tục giúp Tôn Hạo thu dọn đồ đạc, sau khi thu dọn đồ đạc của Tôn Hạo, cô ấy thu dọn quần áo của mình vào hộp rồi rời đi. Tôn Hạo nhìn đối phương rời đi, khẽ cau mày, bởi vì Tôn Hạo sống ở 403, đối phương lẽ ra phải từ đối diện với hắn đi ra, chính là 404. Và tòa nhà anh đang ở vẫn là tòa nhà 4. Theo Tôn Hạo kể, ngôi nhà đối diện hình như đã bỏ trống từ lâu, có vẻ hơi phức tạp... Tôn Hạo cảm giác như choáng váng, nhìn cái gì cũng có thể nghĩ tới quái vật, quái vật, hai ngày nay đủ loại thông tin đã kích thích hắn. Cuối ngày, Tôn Hạo mua rất nhiều đồ, xách hết hộp này đến hộp khác. Làm xong những việc này, Tôn Hạo ngồi ở phòng khách mở máy tính lên, không nhịn được bấm vào weibo. Không có gì ngạc nhiên, vào lúc này, weibo của Tôn Hạo vẫn chiếm vị trí tìm kiếm nóng đầu tiên, và anh ấy nằm trong top ba.
Điều 1: Cương thi là gì?
Điều 2: Nếu bạn nói điều gì đó với tôi, tác giả sẽ vào tù vào ngày mai...
Điều 3: Chuyện này thuần túy là hư cấu, đến mức độ này còn là hư cấu, ngẫu nhiên sao?
Điều 4: Vậy đây là việc mà các chùa, chùa Đạo giáo làm?
Tôn Hạo nhìn thấy cái này, tay có chút run rẩy, không dám bấm. Ngay bây giờ...Cuộc khủng hoảng thứ hai không còn là vấn đề lớn nữa. Cuộc khủng hoảng đầu tiên là một vấn đề lớn. Không chỉ vậy, trên weibo còn có rất nhiều tin nhắn riêng tư của Tôn Hạo. Nếu cứ tiếp tục như vậy, Tôn Hạo không khỏi nghi ngờ rằng mình sẽ bị cư dân mạng và độc giả cử đến văn phòng uống trà. Tôn Hạo cũng muốn khóc vì điều này, tôi chỉ là một người viết sách, làm sao tôi có thể biết được điều này?
 Đừng bận tâm! Tôn Hạo không có ý định xem weibo này, chẳng bằng xem một chân dài t hả neo thư giãn. Sau khi đóng weibo, Tôn Hạo mở phần mềm video nổi tiếng  Tôn Hạo vốn muốn gặp một anh chàng chân dài, nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc mở khu vực phát sóng trực tiếp, nhìn thấy một trong những đề xuất hot nhất ở trên cùng. [Thủ lĩnh Mao Sơn thế hệ thứ 38, phát sóng trực tiếp trực tuyến để bắt cương thi! ] 
Tình hình thế nào? Nhìn thấy danh hiệu này, Tôn Hạo hoàn toàn bối rối, trên đời này tin đồn siêu nhiên cũng không có nhiều, sao lại có đệ tử Mao Sơn xuất hiện sớm như vậy? Cho dù thật sự có Mao Sơn, phát sóng trực tiếp cũng là một sao? Với thái độ nghi ngờ, Tôn Hạo bấm vào. Ở màn hình phát sóng trực tiếp. Một thanh niên tóc nhuộm vàng, mặc áo đạo giáo màu vàng, cầm một th anh kiếm gỗ đào, mang theo mấy chiếc túi đựng gạo nếp, thùng mực, chuông đồng, gương bát quái, kiếm tiền, bùa vàng... Thiếu niên tóc vàng hiện đang ở trong một căn nhà cũ nát, cách đó khôn g xa có mấy chiếc quan tài. Nhìn thấy cảnh tượng này, Tôn Hạo lại sửng sốt. Thật là một bộ thiết bị hoàn chỉnh!
Hóa ra nó còn sống động hơn cái tôi mua hôm nay, thậm chí còn có cả lá bùa được rút ra, hình như là thứ gì đó... Và từ việc phân tích chi tiết bụi bặm và mạng nhện trong nhà, nơi này cũn g là một ngôi nhà hoang thực sự. Không ngờ tới! Trên đời này không có lời đồn xa lạ nào, nhưng có đạo sĩ thực sự đến từ Mao Sơn. Đúng rồi! Thiếu niên này tóc vàng mặc dù có chút bắt mắt, nhưng đối phương trang bị đầy đủ, cảnh tượng rất chân thực...Tôn Hạo quyết định tin tưởng hắn. Ở màn hình phát sóng trực tiếp. Tiểu hoàng mao bước đến quan tài và hỏi người bạn đồng hành đang ghi âm trên điện thoại di động:
"Hiện tại trong phòng phát sóng trực tiếp có bao nhiêu người?"
 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp