Sau hoảng hốt là mất mát tràn trề, Tô Mât không biết tại sao tâm tình lại thành ra như vậy. Rõ ràng là mình không muốn đi gặp hắn, hắn đi rồi, không phải càng hợp ý mình sao? Tại sao? Tại sao, tâm trạng lại khó chịu vậy? Cúi đầu, gắt gao mím chặt môi. Kỷ lão phu nhân thấy Tô Mật như vậy, tâm thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói: “Ta nơi này không cần con giúp, con vẫn còn yếu, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tô Mật lúc này quả thật không còn tâm tư làm gì nữa, thi lễ, bước ra.
Mới bước ra hành lang đã cảm nhận được mưa lạnh, ngước mắt, trời đất một mảnh mông lung, không biết tự khi nào đã nổi lên mưa bụi. Tô Mật dừng bước, bước ra ngoài hành lang, ngửa đầu trong về phía xa. Lan Châu sông núi nhiều, trời Lan Châu, dường như cũng khác với những nơi khác, màn trời như chỉ cần đưa tay là chạm được.
Mưa bụi mông lung khiến sắc trời như dung hợp, dù không giống cảnh mưa trên sông khiến người lưu luyến nhưng cũng là phong vị ấy, nếu có thi nhân lúc này, có khi đã viết ra được những mỹ ý trong lòng. Tô Mật lại trách trời mưa quá thương tâm rồi, mái nhà cong cong trở nên nhợt nhạt, rất nhẹ rất nhẹ, tựa như có người đang cúi đầu nức nở khóc than.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT