< Tiếp diễn ở thế giới song song bí ẩn, Hạ Nhi nhẹ nhàng chạm má Kỳ Đông rồi lo sợ thốt lên: >

- Hoắc… Hoắc Kỳ Đông, anh tỉnh dậy đi! Đừng làm em sợ! Em… em nhớ ra hết rồi!

- Là tại em, anh không xứng để chịu như vậy!!!

Kỳ Đông lẳng lặng nhìn cô, dù linh hồn nhạt nhòa nhưng nhiệt độ ấm áp vẫn tỏa ra nhiều! Hạ Nhi ngấn nước mắt, các giọt lệ rớt lộp độp lên mặt Kỳ Đông như nước mưa. Cô ngẩn đầu nhìn vị Linh Vương đang yên lặng quan sát trong kia, lòng đau thắt quặn, buông lời cầu xin!

- Cha Vương… xin người hãy xóa đi cơn nóng tàn bạo trên người Kỳ Đông đi! Xin cha đó!

- Nếu Kỳ Đông vì con mà bỏ mạng không xứng ở đây thì nỗi đau này con sẽ day dứt mãi mãi không nguôi, cho dù có hồn siêu phách tán hay đánh chết cũng không đủ để thế giới sinh ra một người như anh ấy nữa!

Khóc… ~

Ánh mắt của vị vua hiện giờ cũng len lỏi chút cảm xúc động lòng, lần đầu trong đời vị vua này có cảm xúc bứt rứt dạt dào khi thấy cảnh này!

Hạ Nhi ôm người sưởi ấm Kỳ Đông, thay vì kiếp trước cậu là người sưởi ấm thì lần này hãy để cô! "Kỳ Đông, rốt cuộc vì điều gì mà anh liều mình cho em vậy?

Kỳ Đông cầm tay Hạ Nhi áp vào má mình, cười nhẹ rồi đáp: Anh cũng không biết nữa! Chỉ biết rằng đời này anh chú ý đến em thì mọi việc bản thân tự hành động vì con tim… tình yêu không bắt buộc phải có ân huệ cần đền đáp, nếu có cảm xúc chân tình thì ai cũng liều mạng như anh vậy!!!

- Thú thật lần đầu gặp em là mọi chú ý đều dính như keo rồi, thế giới làm gì còn ai can đảm tự mình đứng giữa dòng người to xác để thanh minh cho bản thân như em chứ!!!

"Hộc… hộc… < Thở gấp >

Do nhiệt độ đột ngột thay đổi, thích ứng không kịp. Gương mặt Kỳ Đông dần thiếu sự sống nhiều hơn, hô hấp không ổn định hồi nhanh hồi chậm… Hạ Nhi vội vàng dập đầu khẩn cầu Linh Vương!

- Cha ơi, nếu người nổi tiếng với ai vi phạm điều lệ vậy thì hành hạ lên con đi. Dẫu sao đây cũng là lỗi do con, tự làm tự con chịu! Hoắc Kỳ Đông không liên quan, đừng khiến người quan trọng của con chịu sự nghiệt ngã này cha ơi!

Vị vua tối cao nơi đây tự mình bước ra cơn mưa mà không có rào cản nước, người hầu cầm ô chạy theo che chắn nhưng hắn khụy một gối xuống dùng nó che cho Hạ Nhi và Kỳ Đông, để mặc bản thân bị ướt như chuột lột. Linh Vương khẽ cười đôn hậu xoa đầu Hạ Nhi, ánh mắt, giọng nói thương yêu, dịu dàng trả lời:

- Sao ta có thể nhẫn tâm hành hạ con gái của mình, công chúa duy nhất ở giới Thiên Linh này được chứ?

- Ta xin lỗi vì ích kỷ giam cầm linh hồn con bao năm nay, để không ai đưa được con gái cha đi, ta đành ra điều kiện khổ nhọc. Không ngờ cậu nhóc chưa trưởng thành này lại tài giỏi và mạnh mẽ như vậy! Đến lúc ta phải thực hiện lời hứa rồi, Hạ Nhi ngoan của ta! Con tìm được người thương con thật lòng rồi đó, về sau đích thân ta sẽ giám hộ. Không một nguy hiểm nào đến gần con được nữa!!!

Hạ Nhi cảm động trước cử chỉ tình cảm như nhân loại của Linh Vương, suốt mấy năm nay hắn luôn đối tốt và cưng chiều cô như ba mẹ ruột ở trái đất, chưa bao giờ trừng phạt vì vi phạm điều cấm như linh hồn khác! Linh Vương đặt tay lên trán Kỳ Đông và một luồng sáng dạt dào xuất hiện, sắc mặt anh cải thiện tốt hơn, hô hấp cũng đều nhịp, cơ thể cũng hết vết phỏng! Cảm nhận cơ thể khỏe khoắn, Kỳ Đông ngóc dậy ôm chầm Hạ Nhi. Cái ôm đáng lẽ là lúc anh trở về được nhận mới đúng! Không ai nói gì chỉ rạng rỡ giải tỏa cảm xúc niềm vui sum vầy, vị Linh Vương nét mặt trầm buồn, thêm lần xoa nhẹ đầu cô!

- Hai con trở về đi, bước qua cánh cửa này linh hồn hai đứa sẽ nhập vào xác trở lại!

- Nhưng Hạ Nhi à… con sẽ không từ mặt mà đến thăm người cha tồi này chứ?

Hắn nhìn cô bằng ánh mắt mong đợi, Hạ Nhi quay sang ôm hắn rồi cảm động đáp lời: Cha không tồi! Cha Vương rất tốt!

- Con sẽ thường xuyên dùng cỗ máy của Kỳ Đông đến đây thăm cha, cảm ơn vì đối xử tốt với con những năm qua!

Cơn mưa tạnh hẳn, ánh sáng bắt đầu chiếu quanh. Như báo hiệu hạnh phúc đã được lấp đầy, Kỳ Đông nắm tay cô rồi cùng bước qua cánh cửa ấy, trước khi trở về Hạ Nhi ngoáy mặt tạm biệt Linh Vương…

- -------------------------------------

~Ở thế giới thực… ~

Hệ thống máy chủ đột nhiên tắt màn hình, ánh đèn cỗ máy cũng phụt tắt, cộng thêm Kỳ Đông chưa thức tỉnh. Phản ứng mọi người đều lo lắng không biết phải làm gì, đột nhiên họ thấy Kỳ Đông bật dậy và tháo nón trên đầu xuống, anh nhanh nhảu phóng qua chỗ Hạ Nhi và lay người cô.

Cả nhà Lục gia đồng loạt hỏi cậu:

- Hạ Nhi, Hạ Nhi sao rồi Kỳ Đông? Đột nhiên máy chủ tắt ngang vậy, có gì xảy ra ư?

Kỳ Đông hứng khởi, chắc nịch trả lời: Không có gì xảy ra đâu ạ!

- Hạ Nhi đã trở về rồi!

- Hạ Nhi, em tỉnh lại đi Hạ Nhi!

Mọi người hồi hộp…!!!

< Hạ Nhi… mở mắt!!! >

Hạ Nhi…!?!

- Ba mẹ… các anh… con/em nhớ mọi người nhiều lắm!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play