Hạo Hiên nghe xong thì gật đầu, bảo nữ y tá rời đi.
Lục phu nhân thắc mắc: Hạo Hiên, lúc nãy con đưa ai vào đây điều trị ư?
Anh đáp ngắn gọn: Là thằng nhóc Sơ Vỹ đấy ạ!
Mọi người: … Gì???
Ai cũng ngạc nhiên đến ngớ người vì sao kẻ thù anh lại đưa vào đây chữa trị. Hạo Hiên biết ý nghĩ trong đầu họ. Liền giải thích:
- Đừng hiểu lầm, thằng nhóc đó do đỡ đạn cho Hạ Nhi nên mới bị thương. Ban đầu con cũng chẳng màng tới sự sống nhà họ Phó đâu, sống chết mặc kệ. Có điều lần này chính bé con muốn con làm như vậy nên con chiều!
Lục Cảnh: Nó đỡ đạn cho Hạ Nhi thật ư? Mà sao nó ở cùng một chỗ với Hạ Nhi?
Hạo Hiên khoanh tay nhạt nhẽo trả lời: con không biết, chỉ biết nghe tiếng Hạ Nhi. Tìm kiếm là thấy em ấy ở cùng thằng nhóc đó với gã Phó Hoài thôi!
- Thêm nữa ba à, chuyện này có sự tham gia của hai người chưa đủ tuổi thành niên là Phó Kiều Ly và tên nhóc kia. Ba muốn tha hay nặng tay?
- Hừ! Tha gì mà tha! Phó Kiều Ly nay cũng 17 tuổi, đủ chịu trách nhiệm cho hành động của mình gây ra rồi. Còn thằng nhóc đó mặc dù đỡ đạn cho Hạ Nhi nhưng mà trước đó nó cũng đầu độc con bé, hay là tống nó qua châu úc cạy mỏ thang nhỉ?
Thiên Phong nghe đến đó, sực nhớ được một chuyện: Thằng nhóc đó cứu Hạ Nhi hai lần lận ba, bây giờ một lần trước đó là vụ tên bắn tỉa. Nếu hôm đó nó không cứu là bé con đã…
Lục Cảnh hiểu được ý nghĩa câu sau của anh, ông nheo mày nhanh chóng đưa ra phán quyết cuối cùng!
- Hừm vậy à… thôi được rồi trừ Phó Kiều Ly phải chịu chung hình phạt cùng gia đình. Thằng nhóc đó coi như người cứu mạng Hạ Nhi đi, ba sẽ tha cho nó. Dù gì nó cũng mới 9 tuổi, sau khi hồi phục thì tống nó về bên nhà ngoại nó đi.
- --------------------------------------------
‹ Hai tiếng sau ›
« Ở trong căn phòng DR. »
« Tít tít xác nhận dấu vân tay thành công »
⟨ Tít… Tít… Cửa đã sẵn sàng mở… ⟩
< Píp >
Cộp cộp… ( tiếng bước chân)
Tiếng nói trầm của Lý Ngự Đình cất lên: Mọi người đến đầy đủ hết rồi chứ, bọn Phó gia tôi và Lẫm Việt bắt sống về rồi đó. Tùy ý mọi người giải quyết thỏa thích!
Trong căn phòng tối om, chỉ có chút ánh đèn lờ mờ trắng rọi xuống. Trông không khác gì ngục tối, cả nhà họ Phó đều ngồi phịch dưới đất, tay chân đều bị quấn băng keo lại và miệng cũng bị bịt kín. Trong đó có sự hiện diện của hai ông lớn Mafia, hai người họ ngồi vắt chéo chân thảnh thơi hút thuốc trên ghế.
Trừ phu nhân ở lại bên cạnh chăm Hạ Nhi, còn lại đều tập trung hết ở đây.
Diệp Thần lườm mấy tên này thì anh nhếch miệng cười sắc bén!
- Ha… bọn chuột này đang đợi chúng ta làm món sao?
- Xin lỗi vì để mọi người đợi, ngay bây giờ bọn ta làm món liền đây. Trước khi lên dĩa có ai muốn nói điều cuối cùng gì không?
Phó gia: ưm… ưm…!
Bọn người Phó gia như muốn nói gì đó nhưng miệng bị bịt nên họ không thể thốt ra được chữ nào, chỉ biết nói trong cuống họng mà không xuất khẩu được!
Diệp Thần sờ vào cổ họng đông cứng này, họ nơm nớp lo sợ Diệp Thần sẽ bóp chết mình. Diệp Thần chỉ cười thì thầm:
- Hử câm hết rồi hả?
- Cũng tốt, đỡ điếc lỗ tai vì mấy tiếng lải nhải!
Cả nhà họ Phó bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, lết lùi về đằng sau. Trước mặt họ là nhóm người cao lớn, cặp mắt phát ra khí lạnh và nụ cười ranh mãnh. Nhìn như quái vật đang nhăm nhe con mồi. Lục Cảnh cùng năm người con, vứt áo vest, nới lỏng cà vạt và xoắn tay áo lên. Điều gì tới thì cũng tới.
‹ Binh… binh ›
« Bụp… bụp »
Giọng tên Phó gia rào gú rất thảm thiết: ứa… aaa!!!
‹ Bốp… rắc! ›
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT