Ông từ từ bước đến, họ nhắm nghiền mắt. Sẵn sàng nhận mọi hình phạt nhưng hành động tiếp theo của Lục Cảnh khiến hai người trợ lý ngỡ ngàng, ông đưa hai tay ra với họ rồi bảo:
- Đứng dậy đi! Chuyện này không hẳn là lỗi của hai cậu!
- Một phần cũng do ta, ta là ba mà không bảo vệ được đứa con gái duy nhất của mình!
Túc Quân cùng Trác Thần hết sức ngạc nhiên vì hành động của ông chủ, họ đều nghĩ rằng có thể hôm nay chính là ngày cuối cùng bản thân được thấy mặt trời.
Năm người con trai của ông ngậm ngùi, áy náy. Bèn lên tiếng trách móc bản thân thêm: Không phải lỗi của mình ba đâu ạ!
- Là lỗi của tụi con nữa, tụi con mang danh anh trai lớn vậy mà chẳng bảo vệ được một người em gái nhỏ duy nhất của tụi con!
- Đúng thật là đáng trách, đáng thổ thẹn mà!
- -----------------------
Lục Cảnh và phu nhân đều im bặt, họ hiểu được suy nghĩ của từng thành viên nhưng giờ có trách ai cũng đã quá trễ rồi.
Hai người trợ lý đã đứng lên, ông quay qua nhìn họ rồi đưa ra phán quyết cuối cùng.
- Dù vậy nhưng hai cậu cũng phải nhận hình phạt để nhớ rõ tầm quan trọng nhiệm vụ được giao, yên tâm đi! Hình phạt lần này coi như là huấn luyện nghiêm ngặt khả năng xử lý những tình huống không ngờ tới như lời nói vừa rồi của hai người, cộng thêm vẫn bảo vệ được chủ nhân!
- Còn giờ đi tới phòng sơ cứu rửa vết thương đi!
Trác Thần lẫn Túc Quân họ bủn rủn tay chân, không ngờ là Lục Cảnh chỉ ra quyết định nhẹ nhàng như thế. Họ có được công việc và chức vụ như hôm nay đều nhờ vào Lục Cảnh và phu nhân đã cưu mang họ, giờ đây họ cúi đầu và liên tục thốt lên:
- Cảm ơn ngài nhiều lắm Lục tổng!
- Tôi thề sẽ mãi trung thành và nhiệt huyết với người Lục gia tới cuối đời!
Tiếp tục tình hình nóng hơn lửa, mọi người vẫn đang lo lắng không biết Hạ Nhi thế nào, tiện thể Lục Cảnh nhớ lại ký ức kinh hoàng vừa nãy thì chợt miệng hỏi:
- Ta thắc mắc, sao Hạ Nhi biết ở đó có bom mà cứu ta chứ?
Ai nấy cũng lắc đầu, đúng rồi họ làm sao mà biết được sự thật khuấy động đằng sau chứ!!!
Túc Quân lúc đấy đi được vài bước nghe như vậy, anh ta liền đứng lại suy nghĩ gì đó rồi quay qua nói với Lục Cảnh.
- Ông chủ tôi có điều muốn nói!
- Tôi thấy tiểu thư dường như đã biết trước tất cả điều này rồi đấy ạ!
Lời nói Túc Quân ai nghe xong cũng chả hiểu, quay sang nhìn anh ta.
- Cậu nói vậy là sao? Nói rõ xem!
Túc Quân: vâng… Thực ra trước khi trận chiến này xảy ra thì trước đó tiểu thư có nói với tôi rằng: Lỡ Phó gia có làm liều mà ra tay với Lục thị thì tôi cùng vệ sĩ khác bảo vệ mọi người! Và đừng để tâm đến cô ấy!
- Tiểu thư có từng dặn tôi nếu lỡ thấy cô ấy làm người thì đừng nói với ai nhưng mà thấy tiểu thư như vậy tôi không nỡ. Trong chuyện này công tiểu thư góp vô là rất lớn!
- Vấn đề tập đoàn bị hacker xâm nhập là do tiểu thư tự giải quyết đó ạ!
Bọn nghe xong thì sốc ngang, Hạo Hiên là người đảm nhiệm vụ giải quyết hacker nên anh càng sốc hơn. Bước tới nắm vai Túc Quân rồi lia lịa hỏi:
- Người giải quyết là em ấy sao?
- Mà Hạ Nhi học máy tính hồi nào sao tôi không biết?
Túc Quân: Dạ… Dạ cái đó tôi cũng không biết nữa ạ, tiểu thư không có nói. Hôm đó tôi chỉ thấy được phương thức dùng vi tính rất điêu luyện thôi, đại thiếu gia!
Trác Thần nãy giờ đứng nghe, anh cũng muốn nói thêm vô điều gì đó.
- Lục tổng! Cái vấn đề cổ đông ngầm rút khỏi Lục thị chính tôi cũng không hề biết ạ! Hôm đấy tiểu thư xông vào phòng và bảo tôi hãy kiểm tra đi! Nếu cô ấy không nói thì tôi cũng chẳng báo cáo được với ngài và chúng ta cũng không lên kế hoạch phản công hoàn hảo với Phó thị như vậy đâu ạ!
Nguyên nhà họ Lục dường như đơ người như tượng, trước đây họ chưa từng nghe điều này. Nhưng mà chưa kịp có thời gian suy nghĩ vấn đề thì cửa phòng cấp cứu mở ra và bác sĩ Diệp hối hả chạy ra thông báo cho họ.
- Lục tổng, tình hình của tiểu thư rất nguy cấp!
- Bệnh nhân mất máu quá nhiều cần được truyền máu gấp nhưng mà nhóm máu của tiểu thư trong ngân hàng thì không đủ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT