Học Nhiên đành chấp nhận vì công việc.

- Hừm... nếu bàn công việc thì đành đi vậy nhưng bé con cũng đi với tôi, cô không phiền chứ?

- Vâng, không sao!

Cả ba người họ di chuyển tới nhà hàng sang trọng mà Dao Yến đã đặt.

_____________________

«Tại nhà hàng Y Hải »

Học Nhiên ngồi đối diện với Dao Yến còn Hạ Nhi thì được ngồi trên chân Học Nhiên, Dao Yến để ý thấy việc này cô ta liền lên tiếng.

- Tiểu thư được Nhiên tổng cưng quá nhỉ?

- Mà ngồi như vậy anh ấy có thể bị đau chân đó, hay là qua ngồi với tôi đi!

Hạ Nhi lườm cô ta rồi từ chối thẳng:

- Không cần! Tôi chỉ thích ngồi với anh năm!

Câu từ chối thẳng thừng khiến mí mắt cô ta giật nảy cùng khoé miệng ngượng ngùng cong lên.

- Được rồi cô Phó, việc cô muốn bàn là gì? Nói mau đi!

- Anh vẫn thẳng thắn như hồi nhỏ nhỉ?

- Tôi muốn mua mảnh đất ở trung tâm thành phố, anh ra giá đi bao nhiêu tôi cũng trả được hết!

Vừa nói tay cô ta vừa chạm nhẹ vào tay Học Nhiên. Anh cảm thấy không vui nên rút tay về.

- Cô Phó tiền tôi không thiếu!

- Tôi đã cho Phó thị câu trả lời rõ ràng rồi, mảnh đất đó tôi không bán!

- Cho dù cô ra giá gấp đôi cũng vậy, không là không!

Thấy Học Nhiên cương quyết như vậy, Dao Yến không nói tiếp, cô ta chuyển sang chủ đề khác.

- Thôi được, anh không muốn thì thôi vậy. Hôm nay bữa này tôi mời anh!

Đồ ăn được phục vụ mang ra,đều là các món đắt đỏ, sang trọng. Dao Yến ăn nhưng ánh mắt cô ta cứ hướng về Học Nhiên, và lòng như lửa đốt khi thấy anh đang cắt đồ ăn cho Hạ Nhi.

Trong lòng cô ta chửi thầm: Mẹ kiếp! Sự chiều chuộng đó phải là của ta chứ. Đâu ra con nhỏ chiếm hết vậy trời!

"..."

Vài phút sau phục vụ mang chai rượu ngoại đắt đỏ ra, cô ta đột nhiên nhấc ghế đứng lên, đi lại gần Hạ Nhi.

- Ôi giờ nhìn kỹ Lục tiểu thư thật dễ thương!

- Cho tôi sờ má một cái nhé?

Bé con biết cô ta không có ý tốt, sự niềm nở trước mặt chỉ toàn là xảo trá. Ngay lúc này Hạ Nhi thấy Dao Yến vừa bỏ gì đó vào rượu của Học Nhiên. Đột nhiên đoạn ký ức tiền kiếp hiện về.

Soba xuất hiện.

[ Kí chủ, đừng để Học Nhiên uống ly rượu đó, cô ta mới bỏ thuốc vào đó a. ]

- Tớ biết rồi, kiếp trước chỉ vì uống ly rượu đó xong, cô ta làm mình làm mẩy bắt anh Học Nhiên phải chịu trách nhiệm.

- Tớ sẽ không để anh ấy uống!

Dao Yến về chỗ, cầm ly lên và mời Học Nhiên, theo như ý muốn anh cầm ly lên chuẩn bị uống. Cô ta ngồi mỉm cười đắc ý.

Choang.

???

- Oa...anh ơi, có con gián bự quá em sợ!

Hạ Nhi nhào tới ôm Học Nhiên, cố tình làm ly rượu rớt xuống để anh khỏi uống. Học Nhiên thì lúng túng dỗ Hạ Nhi còn Dao Yến thì nhìn bé con như cái gai trong mắt mình.

Học Nhiên bế Hạ Nhi lên rồi lạnh lùng nói: Tôi còn có việc về trước, cô ở lại thưởng thức tiếp nhé!

Hạ Nhi vô cùng vui khi đã giúp được anh mình thoát thêm được một ải.

...----------------...

Cái bàn giờ chỉ còn mình Dao Yến, cô ta lấy điện thoại ra.

[ Píp píp ]

- Alo Mẹ à, kế hoạch hạ thuốc Học Nhiên thất bại rồi. Mà lại còn thất bại vì một con nhóc nữa chứ.

Đầu dây bên kia mẹ cô ta lên giọng khó chịu.

- Kế hoạch như vậy mà con nhóc nào dám phá vậy?

- Đó là thiên kim Lục thị đấy!

- Nó đã làm hỏng hết việc của con rồi!

Bà ta nạt nộ:

- Cái gì lại là nó sao?

- Con biết không việc mảnh đất đó Học Nhiên không chịu bán cũng một phần là do nó đấy.

Dao Yến trả lời:

- Mẹ à, con nghĩ con nhóc này không dễ đối phó đâu, chúng ta cần phải dọn dẹp nó trước. Kẻo tương lai nó phá hết việc tốt của mình.

- Phải khiến nó đặt niềm tin và nghe theo lời chúng ta.

- Vả lại con thấy nó rất được người Lục gia chiều chuộng nên nếu nó đặt niềm tin vào Phó gia thì sẽ là lợi thế lớn đấy mẹ ạ!

Bà ta đồng tình với đề xuất mà Dao Yến đưa ra.

- Con nói đúng, mẹ nghĩ việc thu phục nó có thể giao cho em trai con làm được đấy!

- Tuy thằng bé còn nhỏ nhưng mà đã có thể thu hút được các tiểu thư nhỏ nhà giàu có tiếng rồi!

- Để mẹ dặn em trai con, bằng mọi giá phải khiến con nhóc đó nghe lời và không đề phòng gì thằng bé mới được.

Dao Yến nở nụ cười bí hiểm.

- Vâng! Cứ làm thế đi!

- Nhưng Lục thị có cô con gái sao con không biết vậy mẹ?

- Hừ! Lục thị có công bố gì nhiều ra ngoài đâu! Ngay cả mẹ biết Lục thị đã lâu, ở đây thường xuyên mà tận bây giờ mới thấy mặt nó nè.

- Nói chi con ở nước ngoài gần một chục năm!

⟨ Kết thúc cuộc gọi. ⟩

- -------------------- ---------------------

9 giờ tối.

« Ở biệt thự Lục gia. »

[ Kí chủ, hệ thống nhắc nhở ngày mai có người từ Phó gia tới đó. ]

- Tớ biết người đó là ai rồi!

- Kiếp trước chỉ vì nụ cười ấm áp và cử chỉ dịu dàng của hắn mà tớ đã nói ra nhiều thông tin mật làm hại Lục thị.

- Kiếp này, tớ nhất định không để người đó khuất phục mình nữa, càng không để Phó gia hại Lục gia!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play