Sơ Vỹ nãy giờ chỉ ngồi yên, cậu không hề lên tiếng một lời nào.Trông cứ như sadboy ( cậu bé buồn bã, u sầu) vậy nhưng khi nghe tới điều gã Phó Hoài vừa nói thì cậu lập tức đứng dậy và bị kích động quá mức.
- Cha khử Hạ Nhi là sao? Đó chỉ là đứa trẻ thôi mà!
- Hãy dừng lại đi cha!
Phản ứng của Sơ Vỹ khiến ai cũng ngạc nhiên. Gã Phó Hoài có chút khó chịu, ông nheo mắt hỏi ngược lại cậu:
- Con nói dừng lại là ý gì?
- Câu châm ngôn của Phó gia đó là: " kẻ nào dám cản đường Phó thị phát triển thì sẽ loại bỏ." Dạo gần đây con bị sao vậy hả Sơ Vỹ?
- Con nhóc đó làm hỏng biết bao nhiêu việc của Phó gia mà nói, nếu ngày mai nó mà cản trở nữa thì ta đành loại nó!
- Bình thường con đâu phản bác ý kiến của Phó gia mà dạo này bị gì vậy hả? Cứ hễ liên quan tới con nhóc đó là con kinh động quá mức! Cho con biết đừng có mà phản lời ta, con mang danh họ Phó đó!
- Hãy làm tròn bổn phận đi!
Phó Sơ Vỹ dần bình tĩnh trở lại sau câu mệnh lệnh đó và giọng nói nghiêm khắc, không được cãi lại của Phó Hoài, cậu không trả lời mà bỏ đi lên lầu.
…****************…
« Ở phía tập đoàn Lục thị hiện tại »
Rầm!!!
‹ Loang choang › ( Tiếng động lớn)
Giọng Học Nhiên hét lên:
- Cái gì, người hại Hạ Nhi lại là Phó gia sao?
- Khốn kiếp! Ba yên tâm, vấn đề cổ đông con sẽ lo liệu.
Cả gia đình cùng một số trợ lý và hai ông lớn Mafia ngồi trong phòng họp, Học Nhiên biết được sự thật mọi chuyện liền bực bội và đập đồ đạc tứ tung trong căn phòng. Căn phòng cũng khá hỗn độn, thủy tinh vỡ trên sàn, giấy tờ bay tứ tung trong phòng.
Sau một hồi rồi Lục phu nhân thở dài, lên tiếng trấn áp Học Nhiên.
- Haizz! Con bình tĩnh lại chưa Học Nhiên?
- Người đâu dọn dẹp căn phòng lại đi!
Học Nhiên nới lỏng cà vạt và ngồi xuống bên cạnh Hạ Nhi, anh lên tiếng:
- Con xin lỗi vì làm ồn! Mọi người bàn kế hoạch tiếp đi!
Sau một hồi thì căn phòng cũng trở lại trạng thái ban đầu, Lý Ngự Đình lên tiếng trước: Lục Cảnh! Cậu muốn trả thù Phó gia buổi lễ hôm đó như nào?
Lục Cảnh nhếch mép: Đương nhiên là huy động lực lượng rồi. Giờ tâm trạng tôi chỉ muốn diệt sạch sẽ bọn Phó gia đó đây nè!
Cặp mắt ông tỏa ra sát khí!
Ngự Đình tiếp tục nói: Hôm đó có rất nhiều phóng viên nếu huy động nhiều quá thì cả thế giới sẽ biết chuyện chúng ta là Mafia mất! Điều này không hay đâu!
Lục Cảnh đáp: Cậu đừng lo! Nơi tổ chức buổi lễ vẫn là địa bàn của Lục thị, lúc đầu tôi sẽ để toàn bộ phóng viên ở đó thu âm, chụp ảnh. Để họ đăng tin cho cả thế giới biết bộ mặt thật của Phó gia.
- Và sau khi vạch trần bọn đó xong rồi thì tôi sẽ cho vệ sĩ bảo phóng viên ra ngoài. Chúng ta sẽ bắt đầu giải quyết bọn đó.
Lẫm Việt ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, tay ông vừa cầm tách trà vừa nói: Tôi cùng ý kiến với Lục Cảnh! Phải cho cái đám Phó thị kia trả giá vì làm ô uế danh dự buổi tiệc hôm đó của Hoắc gia chứ. Để tôi sắp xếp chuyện sát thủ cho.
Họ đang bàn chuyện, trợ lý của Lục Cảnh đứng bên cạnh bất ngờ gọi ông. Giọng anh ta gấp gáp vang lên: Lục tổng! Có hot search, tập đoàn Phó thị chính thức vượt mặt Lục thị rồi ạ!
- Họ còn đăng tin khiêu khích chúng ta nữa thưa ngài!
Diệp Thần đặt câu hỏi: Bọn cẩu đó đăng cái gì vậy?
Trác Thần đáp: Dạ họ nói rằng: Lục thị hết thời rồi, giờ là thời của Phó thị. Sau này chúng ta phải cúi đầu khi thấy họ! Cuộc chơi này Phó thị là kẻ chiến thắng!
Diệp Thần nhoẻn miệng cười: Hừ! Cậu đăng tin đáp lời khiêu khích đó đi. Nói rằng: chưa biết ai mới là kẻ chiến thắng thật sự à! Tưởng chúng ta chỉ là bù nhìn, không làm được gì hay sao!
Hạ Nhi nghiêm túc ngồi nghe ngóng được kế hoạch của nhà mình, bỗng vài giây sau cô linh cảm bất an điều gì đó, suy đi nghĩ lại liền kéo Túc Quân ra ngoài.
Cô hỏi: Túc Quân! có phải anh có thể ra vào được căn phòng DR đúng không?
Túc Quân liền giật bắn, vội vã ngồi xuống nói khẽ với Hạ Nhi: Tiểu thư nói nhỏ thôi! Đúng là vậy mà sao tiểu thư biết?
Hạ Nhi trả lời: Đó không phải câu hỏi chính! Anh có thể lấy cho em một khẩu súng ngắn và hộp đạn được không? Đừng để ai biết!
Túc Quân mới ngớ người, cảm xúc cực kỳ ngạc nhiên. Anh chớp mắt liên tục rồi hỏi ngược lại: Sao tiểu thư lại cần súng?
- Với lại nó rất nguy hiểm nên không được đâu ạ!
Hạ Nhi cũng lường trước câu trả lời này, cô liền phản kháng kiên định: Chỉ là phòng hờ một số việc ngoài ý muốn thôi!
- Anh đừng lo! Em biết cách xài nên mới kêu anh chuẩn bị. Chuẩn bị cho em đi! Và đừng nói cho ai biết!
Hạ Nhi nài nỉ Túc Quân cùng cặp mắt mong đợi, anh thì chần chừ. Mãi một lúc sau mới hồi âm: Vâng tôi sẽ chuẩn bị nhưng tiểu thư hứa là không được làm gì nguy hiểm nha! “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT