Ngồi trước phòng cấp cứu là hai cô gái, mỗi người một ghế nhưng có chung nỗi lo về một người. Đây cũng là thời khắc cả hai lắng lại tâm tư để nghiền ngẫm kĩ càng mọi chuyện đã xảy ra, cả mối quan hệ thiếu rõ ràng của hiện tại…
Mọi sự chú ý đều dồn hết lên bác sĩ khi ông ấy bước ra khỏi phòng cấp cứu với câu hỏi:
“Ai là người thân của bệnh nhân Phương Cảnh Đình?”
“Tôi! Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy, chồng tôi thế nào rồi bác sĩ?” Ân Mặc Dao là người vội vàng lên tiếng.
Khi đó, Nhan Ngọc Châu bất giác dè dặt lui về sau một bước vì tự cảm thấy hổ thẹn với chính mình. Phải chăng cô đã tự thấy ăn năn, hối hận?
“Vậy cô là Ân Mặc Dao đúng không? Cậu ấy ổn rồi, nhưng mà mau vào trong với cậu ta đi, từ nãy giờ cứ hỏi cô mãi thôi đấy.”
Vị bác sĩ có vẻ hơi khó tính một tí, nói xong cũng rời đi ngay, khiến Ân Mặc Dao có chút không hài lòng nhưng còn chưa kịp phàn nàn, thì người đàn ông ấy đã được y tá đẩy ra tới.
“Vợ!”
Vừa thấy cô, Phương Cảnh Đình cất giọng gọi ngay lập tức. Thậm chí còn gượng người định ngồi dậy, may thay có Mặc Dao kịp thời ngăn cản.
“Nằm đó đi, anh ngồi dậy làm gì?”
“Dậy cùng em về nhà.” Anh trả lời tỉnh bơ.
“Chưa về được đâu. Bác sĩ nói anh phải ở lại truyền thêm dịch để nhanh chóng cắt sốt, với cả vết thương trên ngực tuy không nghiêm trọng nhưng vẫn cần theo dõi hết ngày hôm nay. Nên là chịu khó ở lại nha!” Nữ y tá nhanh miệng nhắc nhở.
Ân Mặc Dao liền được dịp lên mặt, nghiêm nghị nhắc lại:
“Nghe rõ chưa hả? Bác sĩ nói chưa được về.”
“Vậy em phải ở lại với anh, không được đi đâu hết.”
Lần đầu tiên Phương Cảnh Đình bày thói làm nũng, khiến Ân Mặc Dao nghe xong cũng phải nổi hết da gà. Nữ y tá đẩy băng ca phía sau thì lại lén lút cười thầm. Lúc đó, chẳng ai để ý đến Nhan Ngọc Châu vẫn đang lặng lẽ đi theo sau, cho tới khi ánh mắt Mặc Dao chợt va vào cô ấy.
“Cô ta thì sao? Người cũng đã đợi anh từ nãy giờ đó.” Cô điềm đạm lên tiếng.
Phương Cảnh Đình lúc bấy giờ mới để ý tới Nhan Ngọc Châu, nhưng nhìn rồi thì cũng lập tức lơ đi. Sau đó nắm tay cô, mới nói:
“Anh chỉ cần em thôi.”
Giây phút câu nói ấy vang lên, những bước chân của Nhan Ngọc Châu liền dần dần chậm lại, rồi dừng hẳn. Và dù cho cô có đứng lại đó, thì cũng chả có ai quan tâm. Nhìn theo bóng dáng người đàn ông ấy dần khuất xa, cô chỉ biết âm thầm rơi nước mắt.
Lẽ ra, ngay từ đầu cô không nên miễn cưỡng níu kéo… Và nếu như cô chịu an phận ở lại với chồng cũ, thì hôm nay đã không bị xem như kẻ thứ ba cố tình phá hoại hạnh phúc của người khác.
Trong mối quan hệ này, có lẽ không ai sai mà lỗi do duyên phận ngắn ngủi. Khi biến cố xảy ra, là duyên nợ đã hết, chỉ có Nhan Ngọc Châu cô cố chấp cưỡng cầu, để rồi một mối quan hệ vốn có thể kết thúc trong bình yên, đẹp đẽ lại bị vấy bẩn bởi ba từ không cam tâm.
[…]
Khoảnh khắc được đưa về phòng dịch vụ cao cấp, Phương Cảnh Đình gọi đó là bình yên tạm thời sau phong ba bão tố.
Tính ra anh chỉ mới xa Ân Mặc Dao chưa đầy một ngày, chính xác là vắng bóng có một đêm duy nhất đã sắp không chịu nổi. Mà thật ra anh cũng đâu có bày mưu tính kế gì, anh bệnh thật, chỉ là sáng sớm đã gọi điện căn dặn Trợ lý vài câu nên không thể tính Phương Cảnh Đình anh đang gài bẫy.
“Anh ăn gì? Để em lên app đặt cho họ mang tới.”
Được hỏi thăm bằng lời ngọt ngào, người đàn ông chỉ có thể trưng ra nụ cười hạnh phúc đã đủ làm đối phương càng thêm mủi lòng.
“Ăn em được không?”
Từ nụ cười qua tới câu nói, ngay lập tức liền khiến sắc mặt cô đen xuống toàn tập. Ánh mắt ôn nhu đổi thành cái lườm sắc lẻm.
“Em đang nghiêm túc.” Ân Mặc Dao đanh giọng nhắc nhở.
“Thì anh cũng nghiêm túc. Đêm qua không có em bên cạnh, thực tình chả ngủ được quá 30 phút.”
Anh ta nói, mà tay lại cứ nắm tay cô gái, rồi ra sức nâng niu với vẻ mặt xu nịnh, khiến Mặc Dao lập tức khinh khỉnh cười.
“Chứ không phải bận rình tôi ngủ suốt đêm, nên sáng về đổ bệnh luôn à?”
Thật bi hài khi mà người đàn ông bị bắt bài nói trúng tim đen, làm cơ mặt cứ phải đơ ra, rồi lại làm như ta đây không hay, không hiểu điều gì.
“Ai rình? Tối qua sau khi cãi nhau, anh rất tức giận nên về nhà uống rượu cả đêm.”
“Ồ, vậy sao? Chứ em thì biết anh “uống” nhầm nhan sắc của em đến tận bốn giờ sáng đêm qua đấy.”
Mặc Dao tỏ ra chán chả buồn nói, Phương Cảnh Đình biết không thể cứu vớt liêm sỉ nữa nên liền cười cho qua chuyện.
Sau đó, anh gượng người ngồi dậy trước sự ngạc nhiên của cô gái. Cho tới khi đưa tay cô đặt lên ngực anh, và nói:
“Bây giờ hình xăm ấy biến mất rồi, cũng giống như người được khắc tên trên da không còn một chút liên quan nào tới anh nữa. Trong này, chỉ có em thôi!”
Đôi mắt thâm tình, lời nói chân thành, mắt thấy tai nghe, thực sự làm cô xúc động đến rưng rưng nước mắt.
“Em biết rồi! Nhưng vết thương ấy nhất định sẽ để lại sẹo thì phải làm sao?”
“Thì mai mốt anh họa ảnh em lên ngực, sẹo không còn mà chỉ còn em luôn kề cận bên anh.”
“Ma giáo!” Ân Mặc Dao mím môi cười.
Nói xong, cũng là lúc cả hai từ từ hòa nhập vào nhau bằng nụ hôn ngọt ngào trên đầu môi. Cuối cùng thì… bình yên cũng trở lại!
Trải qua ngần ấy chuyện, vẫn là Ân Mặc Dao còn nợ người đàn ông của đời mình một lời xin lỗi. Nhưng cô sẽ không nói ra thành lời, mà nhất định sẽ dùng cả tấm lòng để chứng minh…
Chẳng hạn như… “chiều” anh thêm vài lần! hí hí…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT