“Cảnh Đình! Mẹ gọi về ăn cơm không về, tự nhiên anh đưa em tới đây chi vậy?”
Chuyện là sắp tới giờ cơm tối và bà Phương cũng gọi hai người họ về dùng bữa chung cho vui. Vậy mà Phương Cảnh Đình lại khéo léo từ chối, để rồi đưa cô tới nhà hàng này khiến cô một bụng tò mò.
“Tới đây ăn tối, sẵn tiện cho em hóng hớt kịch hay.” Phương Cảnh Đình tỏ vẻ thần bí đáp.
Lúc này, Ân Mặc Dao vẫn chưa hiểu gì thì lại có thêm một điều làm cô ngạc nhiên.
Nhà hàng gì mà buổi tối không một bóng người? Cơ mà khoan đã, cô đã thấy sự xuất hiện của Ân Hiên Viên và Phương Quảng Trọng ở cách đó không xa rồi. Nhưng ngoài họ ra thì cũng chẳng có thêm ai, chẳng lẽ những thứ này đều do một tay Phương Cảnh Đình sắp xếp?
“Anh cố tình đúng không?”
Cô hỏi không đầu không đuôi, nhưng người đàn ông vẫn hiểu rõ và còn thản nhiên trả lời:
“Đúng là anh có sắp xếp một chút, nhưng không sao. Miễn em vui là được, đeo cái này vào để nghe rõ kịch hay.”
Nhìn chiếc tai nghe bluetooth trong tay anh, Mặc Dao lại một mặt ngơ ngác.
“Đeo cái này sao?”
“Ừm! Bên bàn của bọn họ có máy nghe lén được kết nối với điện thoại của anh, rồi anh kết nối qua tai phone cho em nghe.”
Hiểu rõ mọi chuyện, Ân Mặc Dao cũng đến chịu thua với mức độ yêu chiều bạn gái của người đàn ông này mất rồi. Quả nhiên là chỉ cần cô muốn, cứ để anh lo.
“Cảm ơn anh!” Cô mỉm cười, rồi nhanh nhẹn đeo tai nghe vào.
Cùng lúc này, bầu không khí bên bàn Phương Quảng Trọng và Ân Hiên Viên lại chẳng mấy vui vẻ.
“Gọi anh ra đây có chuyện gì? Nói nhanh cho rồi để còn về.”
“Gặp nhau còn chưa được mười phút, anh làm gì hằng học dữ vậy? Gấp gáp để đi gặp cô nào khác đúng không?”
“Đúng thì sao? Này, ngoài việc suốt ngày ghen tuông vớ vẩn ra thì em còn biết nghĩ cái gì khác lợi ích hơn không? Chẳng hạn như kế hoạch hay ho gì đó để đối phó với Ân Mặc Dao, nói hay lắm mà sao mãi vẫn chưa thấy gì xảy ra vậy?”
“Chứ không phải anh cũng bị nó phản đòn đến thê thảm à? Người dung túng cho nó ngông cuồng là chú ruột của anh đấy.”
“Thôi bớt nhảm đi, đang bực muốn điên đây.”
Hắn tỏ ra chán ngán, thì Ân Hiên Viên cũng đâu thể nào nói chuyện vui vẻ. Kết quả mới mở miệng nói mấy câu đầu đã cãi nhau, tới khi cô ta sựt nhớ lại mục đích quan trọng của cuộc hẹn tối nay thì mới bắt đầu hạ giọng.
“Thật ra em hẹn anh đến đây cũng vì vấn đề liên quan tới Ân Mặc Dao. Tập đoàn Ân thị của ba em sắp phá sản rồi, anh xem có thể nói với ông nội hoặc là ba anh giúp đỡ nhà em vượt qua đợt khủng hoảng này không?”
Chất giọng dịu dàng khi buông lời nhờ cậy của Ân Hiên Viên đang khiến Phương Quảng Trọng cảm thấy hết sức nực cười.
“Em đang cầu anh giúp đỡ đó hả Viên? Vậy thì nhờ vả sai người rồi, đến anh cũng vừa bị ông nội thẳng chân đá khỏi Phương thị, ba thì đang gom vốn để anh thành lập công ty riêng, tiền đâu mà giúp em.”
Thái độ của Phương Quảng Trọng không những không muốn giúp đỡ mà dường như còn đang cười chê, khiến Ân Hiên Viên một phen không vui ra mặt.
“Vậy anh định khi nào chúng ta kết hôn? Quen nhau cũng mấy năm rồi mà vẫn chưa nghe anh đề cập gì tới hết.”
“Còn trẻ, cưới vội làm gì? Em chờ không nổi thì đi mà tìm thằng khác nó nuôi cho.” Khinh khỉnh nói xong, hắn liền đứng dậy
“Về trước đây.” Hắn vẫy tay và rời đi ngay sau đó.
Ân Hiên Viên lúc này vừa tức, vừa tổn thương tới mức hai mắt đỏ hoe còn sắc mặt lại ấm ức, đáng thương vô cùng.
Ấy thế mà khi lọt vào tầm mắt của Ân Mặc Dao ở cách đó không xa, thì cô lại đang cười một cách hả hê chưa từng có.
Lúc này, Phương Cảnh Đình lại bón cho cô thêm một miếng gỏi bò, nhưng Mặc Dao đã từ chối.
“Em qua “động viên” chị ta một chút, anh cứ ăn đi.”
Nói rồi, cô nàng cũng đã hân hoan tiến về phía Ân Hiên Viên. Anh trông thấy và cũng chỉ lắc đầu cùng nụ cười cưng chiều trên môi.
Trong khi đó, Hiên Viên lại tỏ ra chán ghét như gặp phải âm binh khi Mặc Dao xuất hiện, nên liền cầm túi xách chuẩn bị rời đi.
Thấy vậy, Ân Mặc Dao liền cao giọng lên tiếng:
“Sợ tôi hay sao mà vừa thấy đã trốn thế này? À không, chắc là xấu hổ vì vừa bị bồ đá nên định chạy về nhà mách mẹ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT