Vừa xuất viện về nhà, Phương Cảnh Đình đã chuẩn bị âu phục chỉnh tề để cùng Ân Mặc Dao về nhà diện kiến ông bà Phương, nhằm mục đích tố cáo một chuyện vô cùng quan trọng.
“Nhị thiếu gia, Ân tiểu thư! Ông bà đang đợi hai người trong phòng khách.”
“Từ giờ, gọi cô ấy là Nhị thiếu phu nhân.” Phương Cảnh Đình nghiêm túc nhắc nhở người làm.
Sau đó, cả hai nhanh chân tiến vào trong gặp mặt trưởng bối. Chỉ cần vừa nhìn thấy Ân Mặc Dao, bà Phương đã lập tức mỉm cười.
“Dao Dao, qua đây ngồi với mẹ.”
“Con chào ba mẹ!” Cô lễ phép cúi đầu chào, rồi nhanh nhẹn đi đến ngồi cạnh bà.
“Ba nghe Cảnh Đình nói, Phương Quảng Trọng cấu kết với Lâm Đông Đông đánh tráo sản phẩm mới do con thiết kế, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Ông Phương nóng lòng hỏi chuyện chính cũng không có gì là lạ, bởi cũng vì vấn đề này mà hầu như ông mất ngủ vả đêm qua.
Truyện Huyền Huyễn“Dạ! Thật ra mọi chuyện là như này…”
Hôm qua, trước giờ trưng bày sản phẩm trong tiệc ra mắt.
Lâm Đông Đông thành công giả dạng thành nhân viên trông chừng sản phẩm mới, thành công tiếp cận đôi giày trong lồng kín và hoán đổi. Tường chừng hành vi xấu xa làm ra ma không hay quỷ không biết, nhưng nào ngờ vừa quay lưng đã bị Ân Mặc Dao bắt gặp. Không chỉ cô, mà theo sau còn có người đàn ông lắm tiền nhiều quyền, Phương Cảnh Đình.
“Ôi chao ai đây? Chẳng phải Giám đốc thiết kế cũ của Phương thị, Lâm Đông Dông sao? Sao cô lại xuất hiện ở đây vậy? Trong tay còn đang cầm cái gì đó, cho tôi xem nào.”
Ân Mặc Dao tỏ ra bất ngờ, song còn muốn xem thử trong túi xách Lâm Đông Đông đang cầm có vật gì, nhưng cô ta đã nhanh chóng giấu đi.
“Tôi tìm phòng thay quần áo nhưng đi nhầm phòng thôi.”
Nói rồi, cô ta liền muốn nhanh chóng rời đi, nhưng vẫn bị Ân Mặc Dao chặng đường.
“Đi nhầm phòng? Nhưng tôi nhớ trong danh sách khách mời đâu có tên cô. Huống hồ, đây là phòng trưng bày sản phẩm sắp ra mắt, cô nói cô đi nhầm cũng được, nhưng trước khi bước ra khỏi đây phải cho tôi lục soát.”
“Ân Mặc Dao, cô dựa vào đâu mà muốn soát là soát? Có tin tôi kiện cô tội danh cố ý nhục mạ người khác không hả?”
“Kiện?” Mặc Dao nhếch mép cười khẩy.
“Chồng à! Nhân viên cũ của anh đòi kiện em kìa.”
Khi cô quay qua Phương Cảnh Đình, thì lại giở giọng nũng nịu đánh yêu hết phần thiên hạ, thật khiến người đàn ông ấy ấm lòng biết bao.
“Cô ta muốn kiện thì cứ tự nhiên, để xem có ai dám động tới một sợi tóc nào của bảo bối anh không.” Anh vuốt tóc cô, ánh mắt thâm tình ngập ý yêu thương.
“Vậy bây giờ thế nào?”
“Bảo vệ.” Phương Cảnh Đình hô to.
Lập tức có hai tên bảo vệ chạy vào, cung kính cúi đầu.
“Lục soát cô ta cho tôi.”
Trở về hiện thực sau câu chuyện.
Phương Cảnh Đình nói tiếp:
“Cũng may Dao Dao phát hiện kịp thời, nên mới lấy lại được sản phẩm từ tay Lâm Đông Đông, nếu không e rằng hôm đó em ấy đã xấu mặt trước mọi người.”
“Thật quá quắc. Chỉ là hạng nhân viên cỏn con mà dám làm ra chuyện như vậy.” Ông Phương tức giận.
Ân Mặc Dao lúc này lại nháy mắt ra hiệu với người đàn ông, nhắn rằng anh nên nói tiếp. Hiểu ý cô, Phương Cảnh Đình liền nói:
“Ba! Ba không nghĩ tới có kẻ đứng sau chống lưng, nên Lâm Đông Đông mới dám làm ra chuyện tày trời này sao?”
“Ý con đang ám chỉ tới ai, nói rõ ra ba nghe.”
“Cái này, ba tự xem đi rồi mình hẵng nói tiếp.”
Nói rồi, Phương Cảnh Đình liền đưa điện thoại cho ông Phương xem album anh đang mở. Bên trong là một số hình ảnh cuộc gặp gỡ giữa Phương Quảng Trọng và Lâm Đông Đông trước giờ bắt đầu bữa tiệc.
“Con biết, nếu chỉ dựa vào số hình ảnh này thì không đủ để chứng minh Quảng Trọng là người đứng sau chống lưng cho Lâm Đông Đông. Nhưng nếu nghĩ tới trường hợp nó vì hạ bệ Dao Dao nên rắp tâm hại em ấy là rất có khả năng. Thật ra, trước đây chính nó là người bội bạc, quen Dao Dao nhưng sau lưng lại vụng trộm với Ân Hiên Viên. Sau này, biết con và Dao yêu nhau, đương nhiên càng không muốn để em ấy đặt chân vào Phương gia ta.”
Ông Phương trầm ngâm, sau khi trả lại điện thoại cho Phương Cảnh Đình, ông mới nói:
“Chuyện đó thì ba có biết rồi. Riêng vấn đề này, trước mắt cứ giao Lâm Đông Đông cho cảnh sát điều tra, để xem xem cô ta có khai ra ai nữa không hoặc kẻ chống lưng đứng sau có thật sự ra mặt.”
“Ba con nói phải đó, dù gì Quảng Trọng cũng là người nhà của chúng ta. Nếu thật sự là nó sai khiến Lâm Đông Đông, thì vẫn nên giơ cao đánh khẽ một chút. Hoặc ít nhất cũng phải đợi qua hôn lễ của hai đứa, rồi gọi nó về hỏi rõ sau. Mẹ tính vậy, con thấy sao hả Dao Dao?”
Bà Phương cũng đã lên tiếng nói đỡ cho hắn, Ân Mặc Dao chỉ còn cách cười xuôi cho qua chuyện, vì vấn đề này căn bản không thể cưỡng cầu.
“Thật ra nếu là Quảng Trọng đứng sau sắp xếp, thì con cũng định nói với ba mẹ bỏ qua cho cậu ấy. Mình dù gì cùng là người nhà với nhau, tình cảm mới quan trọng.”
Mặc Dao mỉm cười nhã nhặn, nói lời dễ nghe trước mặt làm ông bà Phương đều hài lòng. Nhưng sau đó, sẽ là một Phương Cảnh Đình chịu đựng đắng cay…
Phương Cảnh Đình, anh thấy gì chưa? Người phụ nữ của anh vừa nhìn anh bằng ánh mắt không hề vui vẻ…