Có một mối quan hệ hiện tại vẫn chưa được đặt tên, nhưng mỗi giây phút họ bên nhau đều ngọt ngào và trở nên tự nguyện theo con tim mong muốn ở từng khoảnh khắc thân mật. Đó không phải là trường hợp bất khả kháng như trong hợp đồng đưa ra gì nữa, mà tất cả đều xuất phát tự nhiên.

Ở nơi tiệc tùng hào nhoáng, Phương Cảnh Đình vừa giở thói bá đạo, anh hôn Ân Mặc Dao đến mức làm nhòe cả son trên môi cô, mới chịu dừng lại.

“Đúng là người lắm tiền nhiều của, biết hôn sẽ bị phạt tiền nhưng vẫn ngang ngược chiếm đoạt.” Mặc Dao tỏ vẻ bất mãn.

“Hợp đồng gì đó, tôi đốt cháy thành tro cả rồi.” Anh cười đắc ý.

Vừa nói, vừa ân cần giúp cô lau đi vệt son lem ra khóe môi cô gái, rồi còn tặng một nụ cười ngọt ngào tựa như nắng ấm khiến nhịp tim cô chợt loạn.

Phương Cảnh Đình, anh có biết khi anh chân thành mỉm cười, nụ cười đó rất có ma lực không? Anh cứ như này, Mặc Dao kiểu gì không ngã vào tim anh.

“Hôn xong rồi, có phải nên đi xử lý kẻ trộm không? Tôi nôn nóng muốn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của bạn trai cũ quá đi mất.”

Cô nói, mà tay thì đang ghẹo chiếc cà vạt trên ngực đối phương. Dáng vẻ dụ dỗ để chiếm tiện nghi này đang cuốn lấy anh, thao túng si mê.

“Bạn trai cũ, nhưng hiện tại là gì của em vậy?”

“Là cháu chồng tương lai đấy ạ! Anh bớt hỏi lung tung đi nha, mau đi thôi.” Nói rồi, Mặc Dao liền kéo người đàn ông đi đến một nơi mà cả hai đều đang nghĩ tới.

“Em hơi say rồi đấy, đi chậm thôi.”

“Đi chậm lỡ để họ chạy mất thì sao?”

“Có La Kiến Hầu đi theo trông chừng, nó chạy làm sao thoát. Nghe lời, đi chậm lại.” Phương Cảnh Đình nghiêm giọng.

Ân Mặc Dao hậm hực quay lại nhìn anh, lanh miệng trả lời:

“Giày em thiết kế có đế chống trượt, không ngã được đâu.”

Nhìn lại thì đúng là Ân Mặc Dao xinh như một nàng công chúa. Thêm gương mặt ửng hồng vì say rượu càng đáng yêu bội phần.

Phương Cảnh Đình đi tới với vẻ mặt nuông chiều, nhanh chóng ôm eo cô gái và ung dung tiến về phía La Kiến Hầu ở gần đó.

“Người đi đâu rồi?” Anh hỏi.

“Theo sắp xếp của Dao Dao, Lâm Đông Đông được thả khi Phương Quảng Trọng rời khỏi bữa tiệc và đi vào đây. Giờ thì vừa gặp được nhau nên kéo vào căn phòng đằng kia rồi.”

“Vất vả cho anh rồi.”

Mặc Dao mỉm cười cảm kích với sự giúp đỡ của La Kiến Hầu, nhưng Phương Cảnh Đình lại làm mặt lạnh, rồi nhanh chóng đưa cô đi tới căn phòng kia, khiến cậu ấy đứng lại với gương mặt sượng trân.

“Gấp như vậy, sợ tôi ăn thịt người phụ nữ của cậu à? Con trâu già này đúng là cứ yêu vào thì lần nào cũng như lần đấy. Có sắc quên bạn, ông khinh.”

Trong khi La Kiến Hầu đang bất mãn càm ràm, thì hai người bọn họ đã hiên ngang xuất hiện trước mặt Lâm Đông Đông, Ân Hiên Viên và Phương Quảng Trọng, khiến họ một phen giật mình.

“Ơ kìa, mọi người làm gì mà đông đủ ở đây vậy? Họp nhóm tán gẩu, hay xúm lại bày mưu hại người?”

Chất giọng kiêu ngạo của Ân Mặc Dao vừa vang lên, Phương Cảnh Đình liền cười trong bất lực. Chắc có lẽ do anh đang khâm phục mức độ chuyển tâm lý nhanh chóng mặt của cô ấy.

Nhưng chỉ mỗi anh cười vì đang dung túng cho cô thôi, chứ ba người kia còn chẳng nhếch nổi khóe môi.

“Lâm Đông Đông, lẽ ra sau khi bỏ trốn thành công cô nên nhanh chóng chạy khỏi chỗ này, chứ không nên hội tụ với Phương Quảng Trọng ở đây đâu. Cô không sợ, bị người của chúng tôi bắt lại à?”

“Bắt cũng bắt được rồi, muốn xử sao thì cô cứ xử.” Lâm Đông Đông cứng rắn trả lời.

Ân Mặc Dao nghe xong, chỉ điềm đạm mỉm cười, rồi liếc mắt nhìn qua Phương Quảng Trọng.

“Xử thì nhất định phải xử rồi. Nhưng tôi vẫn muốn cho cô cơ hội khai ra kẻ xúi giục cô làm ra chuyện này. Nếu cô chịu thành khẩn khai báo, tôi sẽ tha cho cô lần này.”

Chuyển mắt nhìn lại người phụ nữ đó, ánh mắt của cô đã trở nên lạnh lùng, mà Lâm Đông Đông vẫn không hề dao động khi nghĩ tới lời hứa của Phương Quảng Trọng trước đó.

Hắn nói chỉ cần không khai ra hắn, cô nhất định sẽ thoát nạn an toàn.

“Tất cả đều vì tôi căm ghét cô nên mới làm ra chuyện này, không ai xúi giục hết.”

“Vậy sao? Thế mà trong tay tôi lại đang nắm bằng chứng cô cùng một người đàn ông khác bàn bạc kế hoạch rõ ràng trước khi làm ấy chứ. Nếu cô đã nói vậy, thôi thì để tôi đem về cho ông bà Phương xem trước, sau đó mới tố cáo lên cục Cảnh sát để họ giải quyết vậy.”

Nói xong, cô định quay lưng ra về, nhưng sựt nhớ ra ở đây còn có Ân Hiên Viên nên nán lại thêm một chút.

“Chị! Phiền chị về gặp ba thì bảo ông ấy khi nào cần người mua lại cổ phần của Ân thị, nhớ tìm em trước nha. Chứ ngoài em ra cũng chẳng ai dám nhúng tay vào số cổ phần đó đâu.”

“Ân Mặc Dao, cô đừng vội đắc ý quá sớm. Ba mươi chưa phải Tết đâu.”

Thấy hắn lên tiếng, cô liền nhìn qua và thong thả buông lời nhắc nhở:

“Phương Quảng Trọng lại nói bậy rồi. Cậu, phải gọi tôi bằng thím.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play