Lần đầu tiên Phương Cảnh Đình được nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Ân Mặc Dao, là khi anh đang say tới mức chân đứng không vững như giờ.

Dẫu rằng rất say, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của người con gái ấy, có thể cảm nhận được hơi lạnh từ bàn tay đang áp trên mặt anh.

“Sao tay em lạnh vậy? Mấy giờ rồi mà còn chưa ngủ? Muốn đổ bệnh nữa hay sao?”

“Thì trời lạnh nên tay mới lạnh. Còn người muốn đổ bệnh là anh mới phải đó, tự nhiên sao đi nhậu tới giờ này, còn uống say vậy nữa?” Mặc Dao nhíu chặt mày, nghiêm giọng chất vấn.

Vừa nói, cô vừa muốn kéo anh đứng dậy, nhưng khổ nỗi cái thân anh nặng còn hơn cô, nếu anh đã không chịu đứng, thì sao cô kéo nổi? Kết quả, dìu người không thành, còn vô ý ngã vào lòng đối phương.

Phương Cảnh Đình thừa cơ hội, nhanh chóng quàng tay ôm lấy Mặc Dao ngay tại sảnh chính, khiến cô nàng một phen bối rối, cơ thể phản ứng bằng cách ngọ nguậy liên hồi.

“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra…”

“Em vừa bảo lạnh, nên tôi ôm cho ấm.”.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||

“Phương Cảnh Đình, anh say đến điên rồi. Thả tôi ra đi, khó chịu quá đi nè.”

Cô mắng, làm mặt anh lạnh đi, thái độ dường như đã thay đổi. Ngay sau đó, anh bất ngờ giữ chặt vào phần sau gáy của cô, cưỡng chế để hai gương mặt trực tiếp đối diện nhau.

Ánh mắt sắc lạnh đầy tà mị của người đàn ông đang từng phút từng giây làm lòng cô hồi hộp.

“Dao Dao! Tôi thích em rồi.”

Một câu nói trầm thấp thật dễ nghe, lại làm nhịp đập trong tim cô gái reo lên rộn ràng. Từng nhịp đập mạnh mẽ như muốn xổng ra ngoài để thay cô tỏ bày tình cảm. Nhưng lúc này, lý trí trong cô lại ra sức phủ nhận, đến ánh mắt cũng bắt đầu tránh né đường nét thâm tình trong mắt anh.

“Anh đùa sao? Rõ ràng trong hợp đồng đã ghi, không được phát sinh tình cảm với nhau rồi còn gì.”

“Hợp đồng đang vô hiệu trong trường hợp này.” Phương Cảnh Đình vẫn từ tốn, dõi mắt theo từng biểu cảm cô đang có.

Mặc Dao thì mỗi lúc mỗi lúng túng nhiều hơn.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì hết. Hợp đồng đã ký, nhưng tại sao vô hiệu?”

Đến thời khắc này, người đàn ông ấy lại không vội đưa ra câu trả lời, mà anh đợi đến khi khuôn miệng gợi tình đã ghé sát vào tai cô gái, rồi mới trầm khẽ cất tiếng:

“Bởi vì, hợp đồng hôn nhân chỉ có hiệu lực trong hôn nhân.”

Ý tứ trong câu nói của Phương Cảnh Đình thế nào, thì Ân Mặc Dao đã rõ. Và cũng đến tận khi anh nói, cô mới ngộ ra vấn đề hợp đồng đã ký, căn bản là hợp đồng hôn nhân chứ không phải hợp đồng tình nhân.

Lẽ ra, lễ cưới đã được tổ chức từ sớm, nếu cô không đòi hoãn lại. Giờ thì hay rồi, một pha dính bẫy đi sâu vào lồng đất. Mà làm sao cô có thể lường trước được bước đi này của anh ta cơ chứ?

“Phương Cảnh Đình, anh say thật rồi. Say đến mức nói năng lung tung, làm tôi không hiểu gì hết.”

Ân Mặc Dao vẫn tiếp tục phủ nhận bất chấp sự thật. Vừa nói, cô vừa ra sức đẩy mạnh người đàn ông ấy ra, nhưng chính lúc đó, một âm thanh lẫn động thái lạ đã bất ngờ xuất hiện.

“Ọe…ọe…”

Thế là xong, tất thảy những thứ chưa kịp tiêu hóa trong dạ dày người đàn ông vừa được tống hết lên người Mặc Dao bằng đường miệng. Toàn rượu là rượu thôi, nhưng mùi hương tỏa lên trông tởm vô cùng, nó đã dính hết lên quần áo trên người khiến cô chỉ muốn bật khóc vì sắp không chịu nổi.

“Phương Cảnh Đình, anh nôn hết lên người tôi rồi.”

Giờ cô có mắng, thì anh ta cũng chẳng còn đủ sức để tranh biện, đôi co. Con người này, hôm nay thật sự rất thảm hại trong mớ men cồn kia rồi.

“Xin lỗi em! Nhưng tôi mệt quá…” Giọng anh thều thào vang lên, rồi cũng gục luôn trên vai cô gái.

Không hiểu sao lúc này, Ân Mặc Dao lại không còn thái độ bất mãn với anh nữa. Cô thấy lòng mình nhẹ nhàng hẳn đi, ánh mắt cũng tựa hồ xuất hiện chút yêu thương khi nhìn xuống người bên cạnh.

“Anh mệt lắm hả?” Cô khẽ hỏi.

“Ừm! Thật sự rất mệt.” Anh đáp khẽ.

“Vậy tôi đưa anh lên phòng nha? Còn tự đứng nổi không, hay để tôi gọi người đến giúp, chứ một mình tôi không dìu anh được.”

“Một mình em là đủ rồi.”

Nói xong, Phương Cảnh Đình bắt đầu gắng gượng đứng dậy. Mặc dù hiện tại cơn say đã thấm vào người rất nhiều, khiến đầu óc cứ mông lung, bước đi không vững vàng, nhưng anh vẫn cố gắng tiến từng bước về phòng với sự dìu dắt của Ân Mặc Dao.

Thường thì trong phim, hay tiểu thuyết ngôn tình khi một trong hai nhân vật chính say rượu sẽ xảy ra chuyện tế nhị mê li, ướt át nào đó. Nhưng tiếc rằng đêm nay, ngôn tình đã không xuất hiện mà thay vào việc cô phải bận rộn chăm sóc anh cả đêm.

Đêm đó, có kẻ say nhưng vẫn luôn miệng gọi tên “Dao Dao”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play