Quanh đi quẩn lại cũng gần một tháng sống chung nhà. Giờ đây, Ân Mặc Dao đã hoàn toàn quen thuộc với lối sống hiện tại, cũng không mất ngủ vì lạ chỗ, thay vào đó là vì hàng núi công việc mỗi ngày, đêm nào cũng phải thức tới một hai giờ sáng để làm.
Trước kia nhàn rỗi, đều là cô đi tìm Phương Cảnh Đình để nói chuyện cho vui. Giờ thì đổi lại là anh đi tìm Mặc Dao để xem xem cô đã ngủ hay chưa.
Phòng làm việc của cô nằm cạnh phòng ngủ và cách phòng anh chỉ vài bước chân là tới. Sau khi ghé qua phòng ngủ, không thấy cô đâu thì anh lại tìm sang căn phòng bên cạnh, quả nhiên Ân Mặc Dao vẫn đang cặm cụi trước màn hình vi tính.
“Cái mạng của cô chỉ đáng giá bằng số công việc này thôi sao?”
Mặc Dao đang tập trung cao độ, bỗng dưng nghe thấy âm giọng nam tính không cao không thấp vang lên bên tai mà không khỏi giật mình. Tới lúc nhìn thấy Phương Cảnh Đình đang tới gần, thì cô mới bình tâm ổn định trở lại bằng một hơi giọng thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi đang phân vân không biết chọn màu sắc thế nào cho mấy mẫu giày này đây nè, cứ thấy màu nào cũng không hợp. A… tôi sắp hoa hết cả mắt rồi.”
Nhìn nét mặt dở khóc dở cười, rũ rượi như lá xanh bị héo của cô gái, nếu là bình thường thì Phương Cảnh Đình sẽ cười châm chọc cô ngay, thế mà lúc này, anh lại im lặng đi đến giúp cô xem qua số mẫu thiết kế đang hiển thị trên laptop.
“Chọn trắng ánh kim, phủ nhũ sáng, như vậy sẽ hợp với phần lông vũ phía sau gót giày. Còn những mẫu cá tính hơn, cứ chọn tone đen hoặc đỏ, chỉ cần sao cho phần nhũ nổi bật hơn là được. Như này, cô thấy sao?”
Phương Cảnh Đình chuyên tâm thao tác trên laptop, chẳng mấy chốc những mẫu giày cao gót đang hiển thị trên màn hình đã được tô lên màu sắc mới, trông vô cùng hòa hợp.
Mà lúc này, thần thái của cô gái cũng trở nên khởi sắc hơn hẳn, ánh mắt không khỏi trầm trồ.
“Sao tôi lại quên mất phối thêm nhũ sáng cho nổi bật nhỉ? Cảnh Đình, cảm ơn anh nha!”
Cô rối rít nói lời cảm ơn, cũng cùng lúc ngước lên nhìn anh và vô tình nới gần khoảng cách giữa cả hai, khiến hai đôi môi tình cờ chạm nhau.
Giây phút ấy, đôi trái tim dường như vì nhau mà đang loạn nhịp. Gò má thiếu nữ nhanh chóng ửng hồng, cô bối rối chấm dứt nụ hôn trót dại ấy, rồi định đứng dậy nhưng lại bị người đàn ông bất ngờ ấn xuống, sau đó bàn tay to khỏe của anh đã yên vị trên vầng trán nhỏ của cô.
“Em sốt rồi!” Âm giọng trầm thấp từ anh vang lên.
Khi đó, Ân Mặc Dao dường như hóa đá sau khi nghe thấy Phương Cảnh Đình thốt ra ba từ dịu dàng ấy. Cô hoang mang quay lại đối mặt với anh, rồi cũng bắt chước đưa tay áp lên trán đối phương, song ngây ngô nói:
“Anh cũng sốt rồi, trán anh còn nóng hơn cả tôi.”
Lúc này, hai ánh mắt đã sớm liên kết với nhau đang tạo ra một luồng cảm xúc rất đặc biệt. Mặc Dao càng hồn nhiên, thì Cảnh Đình càng rạo rực, nhìn cô mà yết hầu nam tính cứ chuyển động lên xuống. Bản năng sinh lý có vẻ như đã dần dần lộ diện.
Cứ nhìn xuống đôi môi căng mọng của cô gái, anh lại không tự chủ được mà cúi xuống, nhưng bằng phản ứng nhanh nhạy, Ân Mặc Dao đã kịp thời phát giác âm mưu đen tối kia nên lập tức bật người đứng dậy.
“Phàm là người, ai rồi cũng phải cạn kiệt sức lực khi bán mình cho tư bản. Tôi thấy mình hình như bị bệnh thật rồi, mà anh cũng bệnh nữa, nên là mau nhanh chóng về phòng nghỉ ngơi thôi. Tôi…tôi đi trước đó.”
Lúng ta lúng túng, nói nguyên một lèo mấy câu liền, rồi cô cũng nhanh chân chạy ra khỏi phòng làm việc. Để người đàn ông đàn ông dõi mắt nhìn theo với nụ cười vô thức trên môi.
Mười năm rồi, chính xác là từ sau ngày đầy đau thương năm ấy, Phương Cảnh Đình mới có lại được cảm xúc khó tả như hiện tại.
Anh cũng nhận ra rồi, nhận ra trong lòng mình có một chút vấn vương, nơi con tim ngự trị chút bóng hình cô ấy.
[…]
Sáng hôm sau, Phương Cảnh Đình đặc biệt dậy từ sớm để bảo người làm chuẩn bị cháo cho Mặc Dao dễ ăn, vì anh cho rằng kiểu gì hôm nay cô cũng không dậy đi làm nổi.
Nào ngờ, lúc anh chuẩn bị lên tìm cô, thì người đã tự giác xuống tới, gặp anh, cô còn mỉm cười tươi tắn.
“Buổi sáng tốt lành, Phương tổng!”
Ngây ngô nhìn theo bóng dáng cô gái đi vào bếp, anh đi theo sau rồi mới hỏi:
“Đang sốt mà vẫn dậy nổi à?”
“Chút bệnh vặt ấy mà, từ bé tới giờ mấy căn bệnh dạng như này tôi đều để nó tự khỏi thôi, quen rồi.” Mặc Dao thản nhiên cười hiền.
Bấy giờ, người làm mang cháo lên tới, thấy bữa sáng của mình lại là món mình không thích nhất, Mặc Dao liền cau mày.
“Sáng nay nhà mình hết đồ ăn hả dì? Sao tự dưng lại ăn cháo vậy?”
“Đâu có, tại thiếu gia nói…”
“Không ăn thì thôi, muốn ăn gì tự vào bếp mà nấu.”
Người làm chưa kịp trả lời, Phương Cảnh Đình đã tỏ thái độ bất mãn chen ngang, khiến cô hoang mang toàn phần. Ấy thế, chỉ qua chừng vài giây thì cô đã trở lại nét bình thản nhất, còn thản nhiên hoán đổi hai phần điểm tâm.
“Tôi không thích cháo, anh ăn hộ tôi nha!”
Nói xong, không cần biết đối phương có đồng ý hay không chứ riêng cô thì đã lập tức bắt đầu thưởng thức món điểm tâm có trứng, có thịt có cả salad của anh.
Thế là coi như công sức anh quan tâm đều đổ sông đổ biển. Thậm chí, cháo dành cho người bệnh cũng đến lượt anh tự ăn một mình.
“Ân Mặc Dao, sao cô dám phụ lòng tôi chứ?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT