Tập đoàn Phương thị hôm nay có buổi phỏng vấn đặc biệt quan trọng, bởi vì chức vụ cần tuyển người nằm ở bộ phận Giám đốc thiết kế.

Trong số những người đến tham gia tuyển dụng còn có sự góp mặt của Ân Mặc Dao. Cầm hồ sơ trên tay, cô vô cùng tự tin với bằng cấp lẫn khả năng thiết kế của mình. Tin chắc rằng chức vụ Giám đốc này nhất định sẽ nắm gọn trong tay.

Đứng trước cửa thang máy chờ di chuyển lên phòng Chủ tịch, Ân Mặc Dao cùng hai người khác thật tình cờ khi có thể chạm mặt với Phương Quảng Trọng, người đàn ông vừa xuất hiện sau khi thang máy mở cửa.

"Wow, là Giám đốc sản xuất Phương Quảng Trọng kìa. Anh ấy đẹp trai quá đi mất."

Chợt nghe âm giọng trầm trồ tán thưởng của cô gái như vừa gặp được thần tượng, mà Phương Cảnh Đình được dịp đắc ý, vênh váo ra mặt, trong khi Ân Mặc Dao lại đang nhếch môi đầy khinh bỉ.

Đúng là những ai gặp mặt hắn ta lần đầu, đều sẽ bị thu hút bởi vẻ ngoài khá điển trai kia, đến cô cũng từng không ngoại lệ cơ mà. Nhưng nếu như va vào hắn đi, rồi sẽ biết thế nào là hương vị bị cấm sừng, là đẹp mã mà nhân cách thối tha.

Cứ tưởng hắn không để ý và cả hai sẽ lướt nhanh qua nhau như hai người dưng xa lạ, nào ngờ ánh mắt đa tình của hắn lại va trúng Mặc Dao, chân liền ngừng bước và trưng ra vẻ mặt trào phúng nhìn cô.

"Ân Mặc Dao, ngọn gió nào lại thổi bay em tới đây được vậy hửm? Đừng nói là đến ứng tuyển vị trí Giám đốc thiết kế nha, nếu vậy thì không cần vào phỏng vấn đâu, tôi chính thức thông báo, em rớt."

Một màn thị uy vênh váo của hắn đã đổi được một nụ cười khinh miệt đầy châm biếm. Cô khoan thai tiến tới gần hắn ta, trực tiếp đứng ngay trước mặt, mắt nhìn thẳng chẳng chút kiêng dè mà nhấn mạnh từng chữ.

"Cháu trai, thím đứng đây chỉ để hỏi đúng một câu thôi. Cháu lấy tư cách gì xen vào chuyện tuyển dụng? Cháu nằm bên bộ phận nhân sự, hay là Giám đốc điều hành mà dám ngông nghênh ra vẻ ở đây?"

Bị bạn gái cũ gọi là cháu trước mặt người khác, khiến Phương Quảng Trọng hắn lập tức thẹn quá hóa giận.

"Ân Mặc Dao, cô ăn nói đàng hoàng cho tôi."

"Chậc chậc, thím là thím chồng tương lai của cháu đấy. Ai phải ăn nói đàng hoàng còn phải cân nhắc xem kỹ, kẻo để người ngoài nghe thấy lại nói con cháu Phương gia là cái loại vô lễ, thì cũng không oan lắm đâu."

Từng câu từng chữ được người phụ nữ điềm đạm thốt ra, đưa đẩy cơn phẫn nộ của người đàn ông đi đến cùng cực, hai mắt hắn cứ trừng trừng, điên tiết hét lên:

"Bảo vệ đâu, mau vào đây lôi cổ con tiện nhân này ra ngoài cho tôi."

"Chát." Sau lời nói khó nghe, hắn liền nhận ngay một cú tát đến điếng người, được tự tay Mặc Dao ban tặng.

"Cái tát này, là "phần thưởng" cảnh cáo dành cho mày đấy. Sau này, đừng mở miệng ra là tiện nhân này, tiện nhân nọ, nếu không muốn miệng rách tới tận mang tai."

Phương Quảng Trọng sốc càng thêm sốc, đứng hình nhìn người phụ nữ lạnh lùng trước mặt, đến hai cô gái đứng gần đó cũng e ngại nép hẳn sang một góc.

Bấy giờ, có hai người bảo vệ lật đật chạy tới. Hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi gằng lên từng chữ:

"Ân Mặc Dao, cô giỏi lắm, oai phong lắm. Nhưng oai phong nhầm chỗ rồi, hôm nay mà không đánh được cô, thì Phương Quảng Trọng này lập tức sủa lên ba tiếng."

"Vậy sao? Mở điện thoại lên nghe lại tiếng chó đi, để lát nữa sủa theo cho dễ." Cô cười khinh bỉ.

Hắn liền ra lệnh:

"Một người giữ, một người đánh, đánh đến khi nào nó mở miệng nói ra hai chữ xin lỗi mới thôi."

Ngay lập tức, có một tên bảo vệ là lính thân cận của hắn ta liền lao tới túm tay Mặc Dao ra phía sau. Tên còn lại cũng đã sẵn sàng ra tay đánh người, chỉ cần đếm một, hai, ba là cô sẽ bị tát.

Một, hai, ba...

"Để xem, kẻ chán sống nào dám động vào cô ấy."

Giọng nói trầm thấp tựa đầy quyền lực vừa vang lên đã khiến hai người bảo vệ dè dặt, vội vã nhìn trước ngó sau cho tới khi thấy vị Tổng giám đốc quyền năng vô hạn của họ đi tới, thì cả hai lập tức lui ra phía sau Mặc Dao, cúi đầu lo sợ. Đến cả kẻ kiêu ngạo như Phương Quảng Trọng lúc vừa rồi, giờ còn phải rén.

"Người đó là ai vậy? Từ khí chất, ngoại hình cho tới gương mặt đều khiến tim tôi đập loạn mất rồi."

"Cuốn thật đó!"

Hai cô gái kia lại được dịp trầm trồ tán thưởng. Mà khi đó, người được bao cô gái mê đắm như Phương Cảnh Đình chỉ đang đăm đăm đi về hướng người phụ nữ của mình, Ân Mặc Dao.

Thấy hào quang nam chính xuất hiện, cô liền trưng ra khuôn mặt ủy khuất và vội vàng đi về phía đó, ấm ức cất lời:

"Cảnh Đình, bọn họ bắt nạt em."



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play