“Vậy thì đưa bằng chứng ra đi! Nhân chứng là chị Khả Hân đã nói không có rồi, anh còn có bằng chứng gì hả?”, Tiểu Thanh bày ra dáng vẻ tiểu nhân đắc thắng, còn chun chun cái mũi cãi.
“Cô có Trương Lương kế, tôi có thang qua tường! Tôi đã sớm đoán được cò sẽ chơi xấu rồi! Cho nên… đây này!’’, nói xong, Tân Mặc lấy từ trong túi ra mộ cái điệu thoại Nokia 1265, quơ quơ trước mặt Tiếu Thanh: “Thật
ra tôi không hay đổi điện thoại đời mời, thứ nhất là vì không có tiền, thứ hai là có đổi cũng không biết cách sử dụng. Tuy nhiên, kể cũng trùng hợp, cái điện thoại này của tôi lại có chức năng ghi âm. Và có một tin tức vò cùng tệ hại muốn nói với cò, đó là những câu nói hùng hồn lúc trước của cô đều đã được lưu lại trong này! Không biết cò có hứng thú muốn xác nhận thử không?”
“Má nó, vậy cũng được nữa hả?”, Tiểu Thanh mở to mắt, không dám tin nhìn chằm chằm vào cái điện thoại trước mặt. Tuy cô chưa từng sử dụng nó nhưng cũng biết đây là dòng
điện thoại đầu tiên có chức năng ghi âm của Nokia. Rốt cuộc tên đàn ông này có chỉ số IQ cao bao nhiêu vậy chứ, chuyện thế mà cũng nghĩ ra được. Tiểu Thanh chợt nhớ đến một câu nói: “Lưu manh không đáng sợ. Lưu manh có trí tuệ mới đáng sự’.
“Sao hả? Cô chịu thừa nhận rồi chứ?”, Tân Mặc cười hề hề nói.
“Hừ, bà đây không thừa nhận đấy thì sao? Muốn tôi ngủ với anh hả? Kiếp sau đi! Hoặc là anh sang Hàn sửa hết cái mặt, biết đâu tôi còn suy nghĩ lại!”, Tiểu Thanh liếc Tân Mặc một
cái, rồi hừ lạnh.
“Hề hề, tôi có chứng cớ rõ ràng mà! Hơn nữa, cò cũng biết tôi gọi giám đốc Tiêu là bác Tiêu rồi đấy, vừa rồi quản lý của các cò còn cúi đầu khom lưng với tôi, dáng vẻ chẳng khác nào chó ngoan, chẳng lẽ các cô không thấy à? Nếu giờ cô mà không thực hiện lời hứa, tôi đành phải bảo quản lý sa thải cô thôi! Xã hội bây giờ tìm việc khó lắm, hơn nữa còn là loại còng việc nhàn nhã lương cao như vậy nữa!”, thấy đối phương không chịu thỏa hiệp, Tân Mặc liền giở giọng uy hiếp.
“Anh dám?”, Tiểu Thanh
nhướng mày, hai tay chống nạnh.
“Là cô không chịu giữ lời trước mà! Vốn dĩ tôi chỉ định yêu cầu cô hôn tôi một cái, là chính cô muốn lên giường với tòi! Có ghi âm, có bằng chứng đây này!”, Tân Mặc tỏ vẻ đáng thương, rõ ràng là chiếm được lợi còn khoe mẽ.
“Anh?”, Tiêu Thanh tức đến mức không nói nên lời, cò ta thật sự không ngờ ông chú này lại khó đối phó như vậy, lúc này, Tiểu Thanh không khỏi nhìn về phía Tân Khả Hân bằng ánh mắt cầu cứu.
Tân Khá Hân vốn là một cô gái lương thiện, hơn nữa tình cảm chị em giữa hai người cũng không tệ, bạn tốt đã nhìn cô như vậy, sao cô có thể không giúp được. Vì thế, Tân Khả Hân cười nói: “Anh Tân, chúng ta dừng lại ở đây thôi! Vừa nãy Tiểu Thanh chỉ nói đùa, tôi thay cô ấy xin lỗi anh được không?”
“Ồ, chị gái xinh đẹp, cô thật sự muốn xin lỗi thay cô ấy à?”, Tân Mặc nhướng mày, nở một nụ cười thâm thúy.
Tân Khả Hân khẽ gật đầu.
“Thế nhưng đâu chỉ xin lỗi một tiếng là được! Dù sao cũng phải có gì đó chứ!”, giọng điệu Tân Mặc chẳng tốt lành gì.
“Vậy… anh muốn như thế nào?”, Tân Khả Hân chớp mắt hỏi, cảm giác bất an bỗng chốc trào dâng trong lòng cò.
“Nếu cò có thể cho tôi số di động thì… tôi có thể xem xét bỏ qua cho cô ta!”
“Việc này?”, Tân Khả Hân có chút do dự, tuy cò không hề chán ghét Tân Mặc, nhưng tùy tiện cho một người đàn ông chỉ mới quen biết số điện thoại quả thật có hơi đường đột.
“Chị Khả Hân, cũng chỉ có chị giúp được em thòi!”, Tiểu Thanh thì thầm vào tai Khả Hân: “Chẳng lẽ chị đành lòng nhìn em bị ông chú bỉ ổi này chà đạp hay sao?”
Tân Khả Hân cau mày, cô không biết nên làm sao bây giờ. Cô không thể thấy chết mà không cứu, lại nói, đối phương chỉ muốn lưu số điện thoại của cò mà thòi, nếu như sau đó anh
ta gọi điện quấy fây thì cô có thể đưa vào sổ đen được mà. Hiện tại, điện thoại thông mình rất dễ dàng làm được chuyên đó. Tân Khả Hân liếc nhìn Tân Mặc, phát hiện ánh mắt anh ta rất sạch sẽ, lúc này, cô mới quyết định. Thế nhưng, cô nào biết Tân Mặc là loại người “Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Còng”.
“Được fôi! Vậy anh lấy điện thoại di động ra lưu lại đi!”
“Chị gái à, chị lấy giấy ghi lại đi! Khả Hân xinh đẹp như vậy, chắc chữ viết cũng rất đẹp!”, Tân Mặc cười nói.
Tân Khả Hân lấy một tờ giấy
note từ trong quầy tiếp tân ra, ghi số điện thoại của mình lên đó cho Tân Mặc. Mà lúc này, chú Quách cũng đã từ trên lâu đi xuống, Tân Mặc bèn đi theo ông ta. Lúc gần ra đến cửa, hắn đột nhiên quay người lại.
“Tạm biệt hai vị mỹ nữ, à đúng rồi, quên nói cho hai người một chuyện! Thật ra điện thoại của tôi hết pin lâu rồi!”, Tân Mặc nhe hàm răng trắng bóng trêu tức, sau đó mới xoay người đi bước ra cửa.
Tiểu Thanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên uống nước cũng mắc nghẹn! Hừ, đúng là tởm! Lần sau để bà đây nhìn
thấy, chắc chắn sẽ đá nát trứng của anh!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT