Tân Mặc là một sát thủ hàng đầu thế giới, chuyện lái xe này đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay! Sau bốn mươi phút lao vun vút, cuối cùng chiếc xe cũng quay trở lại biệt thự của nhà họ Tiêu ở vùng ngoại ò phía bắc! Sau khi xuống xe, cô chủ đi thẳng về phòng trên lầu, còn Tân Mặc cũng đi về phía phòng của mình.
Trong biệt thự của nhà họ Tiêu, hầu như phòng ngủ nào cũng được trang bị máy tính. Phòng của Tân Mặc tất nhiên cũng có! Hơn nữa còn có một ổ đĩa CD! Tân Mặc đặt chiếc đĩa trong cặp sách vào ổ đĩa quang, sau đó bắt đầu xem video trong
bãi đậu xe ngày hôm qua.
Hình ảnh vẫn y nhưvideo xem lúc trưa, nhưng có lẽ cấu hình máy tính trong biệt thự này tốt hơn nên Tân Mặc có thể nhìn rõ hình ảnh trong video hơn!
Tua đi tua lại, Tân Mặc đã chăm chú xem kỹ hai lần, nhưng vẫn là không có kết quả.
“Không đúng! Phán đoán của mình chắc chắn không sai, vậy vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu? Chẳng lẽ sự cô’ rò rỉ dầu phanh của chiếc xe này là chuyện bất ngờ? Nhưng chiếc xe này hôm qua lái rất ổn định mà, không hề có cám giác chòng chành gì cá.
Vậy nên không thể có chuyện lúc đi trên đường có vật nhọn nào đó làm đứt cáp phanh được”, Tân Mặc vò đầu lẩm bấm.
Theo video này, thứ duy nhất có thể làm đứt dây phanh chỉ có thể là điểm mù! Trong màn hình này chỉ có mỗi mình Tò Phi xuất hiện! Vậy Tô Phi thật sự đã làm chuyện này sao? Tân Mặc nhớ tới vẻ mặt tức giận trong quán cà phê vì hắn đã nghi ngờ cô ta! vẻ mặt đó dù có thế nào cũng không thể giả vờ được!
Những nghi ngờ mâu thuẫn liên tục lóe lên trong đầu hắn. Lần đầu tiên hắn phát hiện làm cận vệ lại là một việc mệt mỏi như vậy! Nếu đổi thành người khác thì chẳng ai đi điều tra. Dù sao thì hắn cũng có năng lực rất lợi hại, bất luận là kẻ địch nào hay chuyện khó khăn gì hắn cũng có thể giải quyết gọn ghẽ! Nhưng Tân Mặc không phải người như vậy. Hắn không thích bị người khác trêu đùa trong lòng bàn tay. cảm giác này là cực kỳ khó chịu! Như vậy thì cuối cùng bản thân hắn chẳng
khác gì một chú hề! Cho nên hắn phải lôi kẻ thù từ trong bóng tối ra ngoài, nhố cỏ tận gốc.
Bây giờ là bảy giờ rưỡi tối. Tiêu Ái Lệ nhìn thức ăn ngon lành trên bàn, chửi rủa: “Hừ, tên thần kinh này lại giở trò gì không biết, bình thường không phải cậu ta là người ăn nhiều nhất sao? Bây giờ thì chẳng thấy mặt mũi đâu, một mình trốn trong phòng làm gì không biết. Lẽ nào còn muốn chị đây đi mời cậu ta ra ăn à? Rốt cuộc ai mới là chủ nhân của tòa biệt thự này, không đợi nữa, tôi ăn trước đây, hôm qua cậu cho tòi nhịn đói, hòm nay tôi cũng cho cậu nhịn đói luôn!”
Tiêu Ai Lệ cầm đũa lên và chọn món cà tím om yêu thích của mình, gắp một miếng lên cho vào miệng rồi nhai, đây vốn là mùi vị thường ngày khiến cô mê đắm, nhưng hôm nay dường như không có hương vị gì cả.
“Tuy rằng tên thần kinh này có chút đáng ghét, nhưng hình như hôm nay cậu ta vần luôn điều tra sự cố phanh xe ngày hôm qua nhỉ!”, Tiêu Ái Lệ lẩm bẩm: “Cậu ta vì sự an toàn của mình mà ngay cả cơm cũng không ăn, còn mình thì ở ngoài này ăn uống no say, hình như có hơi quá đáng nhỉ! Thôi vậy, lén đi xem thử cậu ta đang làm gì, nếu như đang nghiên cứu vụ tai nạn
xe vậy thì xem thử có thế giúp được gì không. Nếu như nhìn thấy thứ gì không nên thấy, vậy thì chị đây ăn một mình, hừ!”, Tiêu Ái Lệ rời khỏi bàn ăn, đi về phía phòng ngủ của Tân Mặc.
Cò nhẹ nhàng mở một khe cửa, khi đòi mắt to đen láy chuẩn bị nhìn vào thì không ngờ lại chạm phải một ánh mắt vui tươi khác.
“Hả?”, Tiêu Ái Lệ không ngờ Tân Mặc có thể bắt được mình nên vô tình thốt lên một tiếng. Sau đó lại vội vàng giơ tay lên bịt miệng lại, vẻ mặt không thế tin được! Tên này trốn trong phòng không chịu ra ngoài, tự
nhiên lại c ởi trần đứng sau cánh cửa. Đồng phục học sinh trên người hắn đã được cởi ra từ lâu, để lộ cơ bắp góc cạnh rõ rệt. Cơ ngực khủng kết hợp hoàn hảo với cơ bụng tám múi. Chỉ là trên hai cơ ngực của hắn có hai vết sẹo to cỡ ngón tay, có lẽ Tiêu Ái Lệ đã đoán được đây là do súng đạn gây ra! Tên này rốt cuộc là quái vật gì vậy, bị trúng đạn mà vẫn có thế sống sót.
Tân Mặc vươn vai, khoe bắp tay càng hoàn hảo hơn trước mặt Tiêu Ái Lệ. Sau đó hắn cười nói: “Cậu muốn xem gì? Nếu như giá cả hợp lý thì tôi có thể nghiêm túc suy nghĩ đấy!”
Tiêu Ai Lệ chưa từng nhìn thấy phần trên cơ thế của đàn ông, lúc này cò sớm đã đỏ mặt tía tai. Trên nền đồng phục học sinh màu trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ bừng hơn!
Cô trợn tròn hai mắt nhìn Tân Mặc, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: “Sao cậu lại thế này chứ? Tối rồi cũng không chịu đi ra ăn cơm? C ởi trần đứng sau cửa làm gì thế? Muốn khỏa thân hả? Chỉ với hai cái xương sườn của cậu mà cũng có mặt mũi khoe khoang trước mặt bà cô này? May mà tòi phát hiện sớm, nhỡ đâu người giúp việc đến dọn cơm nhìn thấy cậu, tưởng cậu là bi3n thái rồi tống cậu đến bệnh
viện tâm thân Thanh Sơn thì sao?”
Lúc nãy Tân Mặc không phải rảnh rỗi quá nên mới đứng sau cửa, mà vì bây giờ đang là mùa hè trời nóng quá, hắn không thích dùng điều hòa nên mới c ởi trần ngồi đó xem video. Nhưng vừa rồi hắn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài cửa nên mới cố tình đứng đó, muốn bắt tại trận! Không ngờ đầu óc của cô chủ phản ứng quá nhanh, không những không thừa nhận bản thân nhìn lén mà còn cắn ngược lại hắn nữa!
“Cậu chủ động chạy đến
đây nhìn trộm đấy!”, Tân Mặc cong môi nói.
“Nhìn trộm? Gì mà tôi nhìn trộm chứ? Cậu không c ởi trần đi lung tung tôi có thể nhìn thấy sao?”
“Cậu không nhìn vậy sao biết tôi c ởi trần?”
“Tôi ăn no quá đi dạo trong đại sảnh một chút cho tiêu hóa không được à!”
“Tiêu hóa kiểu gì mà tiên hóa đến tận cửa phòng ngủ của tôi luôn vậy?”
“Tòi? Biệt thự này là của tòi,
tôi muốn tiêu hóa ở đâu thì tiêu hóa ở đó! Cậu quản được chắc?”
“Cơ thể này cũng là của tòi, tôi muốn cởi thế nào thì cởi thê’ ấy. Cậu quản tôi được chắc?”, anh đây chơi chữ đấy, trong lòng Tân Mặc cười ha hả.
“Cậu? Cậu!”, Tiêu Ái Lệ ấp úng hồi lâu vẫn không nói được lời nào. Cô không ngờ tên thần kinh chết tiệt này lại học được kỹ năng bí mật độc nhất vò nhị của Cô Tô Mộ Dung. Dùng câu nói trước đó của mình để chặn lời mình, thật sự là hết chiêu ứng phó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT