Đêm khuya, trong con hẻm nhỏ, quầy hàng bốc khói nghi ngút.
Nồi nước lèo sôi sùng sục trên bếp ga, tỏa hương thơm cay nồng, kích thích vị giác mạnh mẽ.
Phùng Gia gỡ một chùm lòng bò từ trên que, nhúng vào nước lèo rồi đưa vào miệng.
Điện thoại đặt trên bàn đột nhiên reo lên, ba chữ "Thái tử gia" hiện trên màn hình.
Cậu ta vội vàng nuốt thức ăn trong miệng, bắt máy và gọi một tiếng "Tiết gia".
"Gọi anh Tiết đi." Giọng nói trong điện thoại lạnh lùng, mang theo chút do dự khó nhận ra: "Gia Gia, có rảnh nói chuyện không?" Lại chậc một tiếng: "Anh Tiết coi mày như bạn, cho anh biết tên thật được không?"
Phùng Gia ngẩn người, lập tức ngồi nghiêm chỉnh: "Phùng Gia, Tiết ca em tên là Phùng Gia, Gia trong lễ hội."
"Gia trong lễ hội?" Người ở đầu dây bên kia suy ngẫm một lát: "Anh không biết viết như thế nào, nhưng tên này nghe cũng hay hay."
Phùng Gia cười cười bên điện thoại, hỏi: "Anh à, anh vẫn muốn nói chuyện lần trước với em sao?"
Tiết Bảo Thiêm đang ở cách xa ngàn dặm, lúc này đang kẹp điếu thuốc, ngồi xổm bên lề đường của một thị trấn nhỏ biên giới. Hắn liếc nhìn cửa hiệu đồ dùng duy nhất trong thị trấn.
"Anh muốn hỏi... bạn anh muốn hỏi, chỉ bán sức trên giường, có phải hơi hời hợt không?"
"Hời hợt?" Phùng Gia theo bản năng nghề nghiệp, "Hời hợt là sao, càng hăng càng tốt."
"Chết tiệt, Phùng nhóc, mày có thể bỏ qua nghề nghiệp của mày để xem xét vấn đề được không?"
Phùng Gia nhét một miếng lòng bò vào miệng, nhồm nhoàm nói: "Anh, anh nói hời hợt là ý gì?"
Tiết Bảo Thiêm ngồi phịch xuống lề đường: "Anh... ý bạn anh là, làm chuyện trên giường mà như đang trả nợ, quá tầm thường."
Phùng Gia bỏ đũa xuống, cầm điện thoại áp vào tai: "Anh Tiết, nếu anh coi em là bạn thì nói thật với em đi, người bạn trong miệng anh có phải chính là anh không? Người tốt với anh, có phải là người công nhân mà em từng gặp không?"
Tiết Bảo Thiêm đá mũi chân, nuốt một ngụm nước miếng, mất một lúc lâu mới trả lời: "Làm sao mày biết?"
"Em có một nguyên tắc bạn bè, hơn nữa, lần đầu tiên gặp người công nhân đó, em đã cảm thấy mối quan hệ của hai người không bình thường."
Tiết Bảo Thiêm nhíu mày: "Lúc đó hai chúng tao..." Hắn cẩn thận nhớ lại, lúc đó hắn và Diêm Dã quả thực đã qua lại rồi.
Tiết Bảo Thiêm ngồi thừ ra như cá chết: "Mày đoán đúng rồi, không có bạn bè gì cả, chính là chuyện của anh Tiết mày."
Phùng Gia ngạc nhiên hỏi: "Anh Tiết, anh cong rồi à?"
Tiết Bảo Thiêm giật mình, phản bác theo bản năng: "Cong quần què, thằng công nhân kia tuổi còn nhỏ, ngoại hình coi cũng được, Tiết gia buồn chán, ngủ với nó tạm thời thôi."
Hắn nghe thấy Phùng Gia cười khúc khích, vừa định mở miệng chửi người, bên kia liền hỏi: "Gần đây người công nhân đó giúp anh rất nhiều, anh Tiết rất cảm kích, muốn báo đáp người ta, nhưng lại sợ người ta cảm thấy anh không chân thành phải không?"
Tiết Bảo Thiêm gật đầu: "Đúng vậy."
Phùng Gia lau miệng, đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: "Anh, anh thích cậu ta, thích người công nhân đó."
Điếu thuốc rơi xuống từ khoé môi, làm cháy ống quần hắn.
Diêm Dã đi làm việc trong thành phố, trước khi đi dặn dò cặn kẽ mọi việc cho người canh gác.
Đi làm gì, Diêm Dã không nói, Tiết Bảo Thiêm cũng không hỏi, trong thời gian này bọn họ duy trì một sự hòa hợp kỳ lạ, ngoại trừ việc âm thầm quan tâm nhau trên giường, thời gian còn lại dường như đều giữ khoảng cách xã giao lịch sự.
Tiết Bảo Thiêm ngồi trên giường ngẩn người một lúc, trong đầu hắn lặp đi lặp lại câu nói của Phùng Gia.
"Anh thích cậu ta, thích người công nhân đó."
Hắn vùi mặt vào lòng bàn tay rồi xoa thật mạnh, sau đó rút ra một tờ giấy, vẽ một đường kẻ ở giữa.
Tự nói với mình: "Viết ra nhược điểm của việc cong."
Hắn suy nghĩ rồi viết xuống: "Không thể kết hôn." Sau đó lại khinh thường, "Mẹ nó mình cũng không muốn kết hôn; không thể sinh con, muốn cái thứ đó bộ ngại sống lâu sao? Không thể nối dỗi tông đường, nhà họ Tiết cũng chẳng có gen tốt gì để truyền lại; bị người khác chỉ trỏ, ai dám bàn tán về tao, mẹ nó tao chơi chết nó."
Liệt kê một loạt, Tiết Bảo Thiêm lại chỉ ra những ưu điểm của việc cong ở phía bên kia đường kẻ.
Viết xuống hai chữ, hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu.
"Trương Thỉ." Nét bút nhẹ nhàng in lên mặt giấy, mang theo sự dịu dàng mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra, hắn cười đặt bút xuống, "Đủ rồi!"
Tiết Bảo Thiêm rất nhanh tiếp nhận thân phận mới của mình, hắn có chút hưng phấn, khóe mắt cong lên, lồng ngực nhẹ nhàng và thoả mãn, lòng bỗng chốc phình to như một cánh buồm căng gió, tim đập rộn lên khuấy động mặt hồ, sóng nước lăn tăn, ngọt ngào thấm đẫm.
Những bối rối, hoang mang, giằng xé trước kia, những đêm trằn trọc mất ngủ, nỗi buồn vô cớ lúc Diêm Dã rời đi trên núi tuyết Xuyên Nguyệt, và sự mong chờ con đường trong đêm tuyết dài thêm, tất cả đều tìm thấy câu trả lời kể từ khi cái tên "Trương Thỉ" được viết xuống.
Tiết Bảo Thiêm dùng sức đẩy cửa sổ trúc ra, thu vào tầm mắt màu xanh của núi non trùng điệp, đón lấy hơi ẩm mát lành trong gió, hít một hơi thật sâu, cảm giác dần dần lan tỏa, thoáng chốc tưới mát tâm hồn.
Đột nhiên hắn rất muốn gặp người kia. Tiết Bảo Thiêm lật điện thoại ra tìm bức ảnh duy nhất của Diêm Dã.
Khoảng nửa năm trước, Tiết Bảo Thiêm muốn chụp selfie, nhưng lại quên không lật ngược ống kính, tay nhanh hơn não, chạm nhẹ một cái, đã đóng băng hình ảnh của Diêm Dã trong khung hình. Tiết Bảo Thiêm lẩm bẩm, định xóa đi, ngón tay di chuyển đến thùng rác, nhưng rồi lại dừng tay khi nhìn thấy nụ cười trong hình của Diêm Dã.
Tắt màn hình, hắn nhớ lại lời mình nói khi đó: "Rác độc hại, phải đưa về đúng chỗ của nó."
Trong ảnh, Diêm Dã cười tủm tỉm, nhìn về phía người sau ống kính, vừa yêu chiều vừa cưng nựng. Tiết Bảo Thiêm vuốt nhẹ trên màn hình, vừa cười vừa mắng: "Cái ánh mắt này của cậu, mẹ nó nhìn chó cũng thấy thâm tình."
Dùng hai ngón tay phóng to ảnh xem kỹ, Tiết Bảo Thiêm càng nhìn càng thấy Diêm Dã rất đẹp trai, vóc dáng cao lớn, thân thủ phi thường, tính tình dễ chịu, chỉ cần không chạm vào vảy ngược của cậu, muốn chửi muốn đánh gì cũng được, tùy ý nhào nặn. Người hiếm có như vậy, làm anh em bạn bè gì đó sao mà được, phải yêu đương chính thức mới đã ghiền.
Híp mắt lại, Tiết Bảo Thiêm lại nghĩ đến một vấn đề khó khăn.
Làm sao để tỏ tình?
Hắn phong lưu lêu lổng đã nhiều năm, chưa một lần yêu đương nghiêm túc. Tiết Bảo Thiêm tính tình kỳ quặc, chửi hay hơn hát, chẳng có em gái nào thích chui đầu tự ngược, những người có chút ý đồ với hắn đều vì tiền mới 'chịu đấm ăn xôi'. Có lẽ vì Tiết Bảo Thiêm từ "Tiết thiếu" trở thành "Tiết gia" cũng chưa từng chính thức yêu ai, bên cạnh hắn không thiếu đàn bà, gọi là đến, vẫy là đi, thoải mái tự do, nên hắn chưa bao giờ có tâm tư định cư trên một 'cành quýt'.
Bây giờ đã nảy sinh ý định nghiêm túc với một người ngày nhớ đêm mong, hắn chỉ muốn học theo một cuốn phim tình cảm, muốn yêu đương ngọt ngào đến phát ngấy, ngọt đến chết người.
Gối dưới cất giấu món quà nhỏ, là Tiết Bảo Thiêm mua từ cửa hàng đồ chơi người lớn hôm nay, hắn biết Diêm Dã nhất định sẽ thích, dùng chuông cổ tỏ tình quả thực rất táo bạo, nhưng hắn luôn cảm thấy trong sự nồng nhiệt thiếu đi chút ngọt ngào lãng mạn.
Ánh mắt lơ đãng quét qua, bỗng nhiên nhìn thấy ví tiền trên bàn, Tiết Bảo Thiêm chậm rãi đi tới mở ra, trong ngăn ví thứ ba, có kẹp một tờ ghi chú.
Tờ giấy màu kem được mở ra, trên đó viết ba chữ không xấu nhưng cũng chẳng đẹp: Tiết Bảo Thiêm.
Nhẹ nhàng vuốt ve trang giấy, Tiết Bảo Thiêm vẫn còn nhớ như in cảm giác rung động và râm ran lúc nhìn thấy tờ giấy ghi chú này, cảm giác ấy lan tràn khắp cơ thể, mỗi khi chạm tới tận cùng của dây thần kinh lại khẽ rung lên, rồi nổ bùng lên thành những đóa hoa chói lọi.
Lúc đó hắn cố tình không suy nghĩ sâu xa, giờ đây cuối cùng cũng chịu thừa nhận, đối với Diêm Dã, hắn đã sớm trúng tiếng sét ái tình, hay có lẽ ngay từ khi gặp gỡ, mầm mống tình yêu đã gieo mầm sâu sắc.
Hắn nghĩ đến cách tỏ tình. Lấy ra ba tờ giấy, Tiết Bảo Thiêm nghiêm túc viết xuống ba cái tên.
Diêm Dã, Trương Thiên Trạch, và Trương Thỉ.
Nhìn này, anh cũng biết viết tên em, tất cả tên của em, anh đều biết viết.
Tiết Bảo Thiêm rùng mình, cảm thấy nổi da gà, lại cực kỳ đắc ý, mẹ kiếp, mình đúng là một thiên tài yêu đương mà.
—------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT