Editor: Gấu Gầy

Gió tuyết làm người ta khó chịu, trên mặt giày đã đóng một lớp băng.

Trước quầy bán quà vặt có một cái ghế gỗ sơn màu đỏ, đã bong tróc, để lộ màu gỗ nguyên bản, trông như bị lột da, thật sự rất xấu xí.

Tiết Bảo Thiêm ngồi trên ghế, ngậm điếu thuốc rẻ tiền trong miệng, trầm ngâm suy nghĩ, có lẽ đã lâu không hút thuốc, đốm sáng trên đầu điếu thuốc đã gần tàn, sắp tắt mà không tắt hẳn.

Trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại hình ảnh trên điện thoại của tên đàn ông tóc vuốt ngược, Tiết Tình hốc hác đang ngơ ngác ôm một túi trái cây, giọng nói vang lên trong điện thoại là của thằng chó đẻ Uông Tuyền.

"Chị gái, bọn em là bạn của Bảo Thiêm, bọn em đặc biệt đến đây để thăm bác trai."

"Mày dám động đến chị gái của tao, tao sẽ giết mày!" Tiết Bảo Thiêm túm lấy cổ áo tóc vuốt ngược: "Người trọc không sợ bị giật tóc, có tin tao sẽ kéo theo mày cùng chết không!"

Tóc vuốt ngược cất điện thoại di động, cũng không tránh bàn tay đầy gân xanh kia, vỗ vỗ vai của Tiết Bảo Thiêm: "Thái tử gia, cậu không phải là người đi chân trần, hai người trong bệnh viện kia chính là đôi giày bóng loáng của cậu, cậu nghĩ để họ ở bệnh viện là bọn tôi không làm được gì sao? Cậu đánh giá thấp bọn tôi quá rồi."

"Nếu Tiết gia không hợp tác, vậy thì theo bọn tôi đến nói chuyện với anh Uông đi." Vết sẹo giống như con rết nằm trên môi của tóc vuốt ngược hơi cử động một chút: "Nhưng mà, một khi đã đến đó, Thái tử gia khó mà nguyên vẹn trở ra."

"Này! Cậu không sao chứ?" Ánh sáng xanh đỏ đan xen phản chiếu trên mặt Tiết Bảo Thiêm, điếu thuốc ngậm bên môi khẽ cắn, hắn rít một hơi thật mạnh, tia lửa lại bắn ra.

Gạt suy nghĩ của mình đi, Tiết Bảo Thiêm đứng dậy khỏi ghế gỗ, giậm chân, dựng cổ áo khoác, hai ngón tay trượt nhẹ lên thái dương, thản nhiên chào lại xe cảnh sát trên đường.

"Không sao, hút điếu thuốc thôi." Hắn bước tới đưa thuốc lá cho cảnh sát trong xe: "Các anh cảnh sát vất vả rồi, mới tuần tra trở về à?"

Cảnh sát trong xe đẩy điếu thuốc ra: "Những người vừa rồi vây quanh cậu thật sự không có xung đột gì với cậu sao? Đừng sợ bọn họ, có chuyện gì thì cứ nói với chúng tôi."

Tiết Bảo Thiêm im lặng một lát, sau đó mỉm cười dựa vào cửa sổ xe nhìn vào bên trong: "Tôi chưa bao giờ đi xe cảnh sát, không biết các anh có thể cho tôi đi nhờ đến ga tàu điện ngầm không?"

"Nếu vừa rồi không phải chúng tôi đi tuần tra, cậu còn đứng đây cười đùa được à? Có chuyện thì phải tìm cảnh sát xử lý."

Ánh đèn từ xe cảnh sát nhấp nháy phản chiếu vào mắt Tiết Bảo Thiêm, giống như nửa tiếng đồng hồ trước.

"Mày gọi cảnh sát à?" Đôi mắt tóc vuốt ngược tràn ngập giận dữ, gã nhìn cảnh sát đang đến gần, thì thầm đe dọa bên tai Tiết Bảo Thiêm: "Anh Uông không phải dạng vừa, mày không làm gì được anh ấy đâu! Mày có bản lĩnh thì đưa chị gái với ba mày vào đồn công an ấy, đừng có bước ra ngoài, bước ra một bước, anh em bọn tao sẽ đến trước mặt ba mày để bày tỏ lòng hiếu thảo, sẵn tiện giúp chị gái mày giải tỏa cơn hứng khi vắng chồng luôn."

Đồng tử đen kịt co rút lại, đôi mắt hắn tràn đầy hận ý!

"Các người đang làm cái gì vậy?" Cảnh sát hét lên từ xa.

Bàn tay nắm lấy cổ áo tóc vuốt ngược từ từ nới lỏng ra, Tiết Bảo Thiêm mỉm cười với viên cảnh sát đang đi tới.

Cảnh sát đẩy đầu Tiết Bảo Thiêm ra khỏi xe: "Tên mặt sẹo đó có tiền án, vừa rồi hai cậu thật sự chỉ nói chuyện thôi à?"

"Thật mà, chúng tôi chỉ nói chuyện phiếm thôi." Tiết Bảo Thiêm rít một hơi thuốc: "Lại nói anh cảnh sát hôm nay đẹp trai quá, mấy người tốt đều dành cho nhà nước hết nhỉ."

"Chậc, được rồi, coi như tôi vừa lãng phí thời giờ ở đây." Xe cảnh sát nâng kính lên, nhấn ga như muốn chạy đi càng nhanh càng tốt.

Dưới ánh đèn đường, những hạt tuyết bay bay, lạnh lẽo như phản chiếu ánh sáng của lưỡi dao trước khi chạm máu.

Tiết Bảo Thiêm nhìn theo chiếc xe cảnh sát đang xa dần, chậm rãi siết bàn tay thành nắm đấm...

Sáng sớm tỉnh dậy, đầu óc nặng trĩu, Tiết Bảo Thiêm cảm thấy trong người hơi cảm lạnh.

Tùy tiện tắm rửa xong, hắn làm một gói mì ăn liền. Tối qua chưa ăn gì, bây giờ đói đến mức ngực dính lưng, mì còn chưa mềm đã cố nhịn nóng mà nhét vào miệng.

Hắn bưng tô mì đến bên cửa sổ, vừa ăn vừa nhìn ra ngoài. Cảnh bên ngoài không có gì đẹp đẽ, mùa đông ở Yên thành, mịt mờ hiu quạnh, trơ trọi tiêu điều, dù có phủ đầy tuyết cũng không thể nói là hấp dẫn.

Ánh mắt đảo từ cành cây khô héo đến hành lang trong khu chung cư, hắn liếc nhìn thùng rác ở tầng dưới, chốc chốc lại nhìn quanh.

Nhìn lại lần thứ ba, Tiết Bảo Thiêm hơi nheo mắt lại, nhìn thấy một ông già đang bới từng thùng rác, từ xa tiến lại gần.

Nhanh chóng húp nốt mấy cọng mì, Tiết Bảo Thiêm lau khóe môi rồi vội vàng chạy xuống lầu, quên cả mặc áo khoác.

"Của tôi." Tiết Bảo Thiêm giật lấy trước khi ông già kịp chộp lấy cái túi đan trong thùng rác: "Tối qua tôi đã vứt nó đi, giờ nghĩ lại, nó vẫn có tác dụng."

Ông lão trợn mắt nhìn Tiết Bảo Thiêm rồi đi đến thùng rác bên cạnh.

Tiết Bảo Thiêm ghét bỏ đem cái túi lên nhà, đặt ở hành lang, ăn hết tô mì lạnh mới bắt đầu xử lý.

Cái này là do người mua căn hộ của Tiết Bảo Thiêm tối qua đưa tới, kèm theo một số đồ dùng cá nhân trong căn hộ. Tiết Bảo Thiêm lúc đó sứt đầu mẻ trán, sau khi bán nhà chỉ cầm đi một ít đồ dùng cần thiết, rất nhiều đồ đạc vứt trong nhà kho, đã hẹn sẽ đến lấy sau.

Thấy đã lâu không có người đến lấy, chủ nhà mới nóng lòng muốn dọn chỗ, nên đã chủ động hỏi địa chỉ của Tiết Bảo Thiêm rồi thu dọn đồ đạc gửi qua.

Khi nhìn thấy cái túi đan này, Tiết Bảo Thiêm cũng hơi kinh ngạc, Trương Thỉ nghèo kiết xác kia thế mà lại quên mang theo toàn bộ gia tài của mình.

Ngày đó trên núi Xuyên Nguyệt, Trương Thi nói muốn rời đi, không hiểu có ý đồ gì, nên Tiết Bảo Thiêm mới cố chịu khó hầu hạ cậu một hồi. Trương Thỉ làm muốn sập xe, Tiết Bảo Thiêm bị quần đến mức chân tay bủn rủn, eo hông đau nhức, hắn nghiến răng nghiến lợi, hình như còn muốn trả thù.

Trương Thì cũng mặc hắn, cậu không thầy tự hiểu, làm theo cách mà mình cảm thấy thoải mái nhất, mở rộng kết quả học tập. Chỉ là Tiết Bảo Thiêm không hề cảm kích, hắn nhéo cằm Trương Thỉ, mặt chôn cảm xúc nhìn vào đôi mắt dịu dàng ươn ướt.

Lúc cậu tựa lưng vào xe lần nữa, Tiết Bảo Thiêm giơ tay che cái miệng uể oải của mình: "Nếu sau này cậu có thai thì cứ đến tìm Tiết gia, ông đây sẽ chịu trách nhiệm."

Chiếc xe thể thao mát mẻ lao đi trong gió núi, xông vào giấc mơ chói sáng lẫn bình phàm, bỏ lại Trương Thỉ trên sân ga vắng giữa đêm khuya...

Khi nhìn thấy cái túi đan này lần nữa, Tiết Bảo Thiêm tự nhiên thấy ghét, hắn lót một miếng giẻ rồi vứt nó vào thùng rác như vứt rác bẩn.

Bây giờ không biết tại sao hắn lại nhặt nó về, nhìn vết bẩn trên bề mặt thô ráp, Tiết Bảo Thiêm cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên, thùng rác vẫn là nơi thích hợp nhất cho mày và chủ nhân của mày."

Hắn mở khóa kéo lật xem mọi thứ bên trong: ga trải giường kẻ sọc caro, đồ vệ sinh cá nhân, cốc tráng men có in khẩu hiệu, vài bộ quần áo để thay, thậm chí còn có một quyển sách nữa.

"Ngữ văn lớp 7." Tiết Bảo Thiêm cầm cuốn sách lên, cười nhạo: "Cái thằng quỷ này chắc là không tìm được sách lớp một đây mà."

Hắn lật lật vài trang, định ném nó sang một bên thì nhìn thấy một tấm danh thiếp kẹp giữa các trang giấy.

"An ninh Diễm Việt, Tống Chí Tân." Đầu ngón tay cầm tấm danh thiếp, ký ức bị chôn vùi của Tiết Bảo Thiêm như được đánh thức, đó là công ty an ninh mở tại một khu thương mại sầm uất.

"Trương Thỉ sao lại quen người của công ty an ninh?" Tiết Bảo Thiêm tự hỏi rồi lại hướng sự chú ý vào cuốn sách, cái tên trên bìa sách đã bị người ta gạch bỏ, theo sau là hai chữ: Diêm...

Viết cái quái gì thế, một đám lăng quăng đen ngòm, Tiết Bảo Thiêm nheo mắt, cố gắng nhận dạng mặt chữ... Dã?

Tiết Tình lại nhận được quà thăm hỏi, là một con dao găm dính máu! Cô vội vàng gọi điện cho Tiết Bảo Thiêm, nghe thấy em trai an toàn mới thở phào nhẹ nhõm.

Giọng nói lạnh lùng của Tiết Bảo Thiêm trong điện thoại cực kỳ u ám: "Ai gửi tới?"

"Là người đàn ông có vết sẹo trên mặt lần trước."

An ủi chị gái vài câu, Tiết Bảo Thiêm cúp điện thoại, đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ một lúc, lấy ra tấm danh thiếp đặt trên kệ mấy ngày trước, mặc áo khoác, mở cửa bước ra ngoài.

Trương Thỉ vừa mở điện thoại, một giọng nói lập tức tràn ra ngoài.

"Anh Diêm, người đàn ông họ Tiết mà chúng ta theo dõi đã đến tận công ty rồi."

Thanh niên im lặng một lúc: "Anh ấy đang ở đâu?"

"...Ái, đã tới cửa rồi."

"Tôi đang tìm người này." Mặt bàn của quầy tiếp tân An ninh Diễm Việt bị gõ nhẹ hai lần, cuối hành lang truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Tống Chí Tân."

Thanh niên đang cầm điện thoại đột nhiên quay người lại, ngược sáng, cậu nhìn thấy một tấm lưng thon gầy quen thuộc.

—-------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play