Vừa nói xong Tống Linh Linh liền ngửi thấy mùi linh sam quan thuộc.

Cô còn chưa kịp phản ứng, Lâm Hạ ngồi đối diện cô vèo đứng lên, “Đạo diễn Giang.”

Giang Trục thấp giọng đáp một tiếng.

Tinh thần Tống Linh Linh không khỏi căng thẳng.

Tiếng bước chân của Giang Trục tiếng gần về phía cô, giống như tiếng đồng hồ báo thức khiến cô căng thẳng.

Làm chuẩn bị tư tưởng mấy giây, Tống Linh Linh ngồi thẳng dậy quay đầu, “Đạo diễn Giang.”

Vẻ mặt Giang Trục lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô.

Giống như dò xét.

Tống Linh Linh bị anh nhìn như vậy có chút không thoải mái.

“Đạo diễn Giang.” Tống Linh Linh giương mắt đối mặt với anh, “Ngài…”

Vừa nói tới chữ này, Tống Linh Linh chú ý tới lông mày sắc bén của Giang Trục, cô lập tức thay đổi lười nói, “Anh tìm tôi có việc gì sao?”

Nhận thấy được sự khó chịu của cô, Giang Trục nghiêng đầu nhìn nơi khác, nở nụ cười hiếm hoi, “Không tệ.”

Tống Linh Linh sững sờ.

Giang Trục rũ mắt nhìn điện thoại trong tay cô, “Lên weibo rồi?”

“…”

Tống Linh Linh đã hiểu, Giang Trục là nói sức chịu đựng của cô không tệ.

Cô gật đầu, “Tôi lên rồi.”

Giang Trục hiểu nên không hỏi cô nhìn thấy những thứ đó có tâm tình thế nào.

Anh nói thầm: “Tối nay sẽ thông báo chính thức trên weibo, cô có thể để trợ lý đăng giúp.”

Nghe anh nói thế, Tống Linh Linh cong nhẹ môi, “Đạo diễn Giang.”

Trong mắt cô có chứa ý cười, rực rỡ như sao trời, “Tôi cũng không yếu ớt như vậy.”

Chỉ là một lần lên weibo tuyên truyền mà thôi, Tống Linh Linh biết mình có thể.

Giang Trục nhìn chằm chằm cô một chút rồi nói thẳng, “Là tôi xem nhẹ cô rồi.”

“…”

Anh nói như vậy, Tống Linh Linh ngược lại có chút ngượng ngùng.

Cô sờ chóp mũi, mơ hồ nói: “Cũng không phải.”

Chỉ là cô quả thật không yếu ớt như Giang Trục tưởng, cô đương nhiên sẽ không vui vì những lời công kích, nhục mạ trên mạng. Nhưng không đến mức không gượng dậy nổi.

Giang Trục ngầm hiểu, không nói nhiều chuyện này nữa.

Anh lời ít ý nhiều nói: “Chia sẻ xong thì dành nhiều thời gian nghiên cứu kịch bản đi.”

Tống Linh Linh ngoan ngoãn gật đầu, “Tôi biết rồi.”

Giang Trục nói xong liền muốn đi, đi về phía trước hai bước, anh chợt quay đầu nhìn về phía cô, “Nhớ kỹ lời cô vừa nói.”

Tống Linh Linh liền giật mình, “Lời gì cơ?”

Giang Trục: “Bây giờ cô là Tô Vãn.” Anh nhìn vào mắt Tống Linh Linh, “Từ giờ phút này trở đi, cô đã không còn đường lui.”

Tô Vãn trong kịch bản chưa từng chọn quay đầu.

Nếu Tống Linh Linh trong hiện thực muốn quay đầu, Giang Trục cũng sẽ không cho cô cơ hội. Trong mấy tháng sau này cô chỉ có thể là Tô Vãn, thẳng tiến không lùi.

Sau khi Giang Trục đi không lâu, trên weibo chính thức của phim « Hẻm nhỏ » đăng hình HD chụp chung khi khai máy, @ Từ Mãn @ Tống Linh Linh.

Ngay sau khi nhận được tin tức, một số nhân vật chính đã chạy đến hiện trường để chia sẻ.

Tống Linh Linh không đọc bình luận, tin nhắn, càng không xem lượng người hâm mộ tăng thêm nữa.

Cô dành nửa phút chia sẻ sau đó thoát khỏi weibo.

Sau khi thoát weibo, cô đưa điện thoại lại cho Lâm Hạ.

“Cầm giúp chị, hôm nay chị tuyêt đối sẽ không chạm vào điện thoại nữa.”

Lâm Hạ vội vàng nhận lấy, nhìn vẻ mặt cô, “Chị nhịn được sao?”

Tống Linh Linh liếc cô ấy, “Nhịn không được cũng phải nhịn, em không đưa chị là được.”

Lâm Hạ đáp ứng, “Đã hiểu, cho dù chị cầu xin em cũng cũng không được đưa điện thoại cho chị.”

Tống Linh Linh: “…”

Cô không để ý Lâm Hạ nữa, cúi đầu lật kịch bản phóng to trên đùi.

Giang Trục nói đúng, cung tên bắn đi không thể trở lại.

Cô chỉ có thể diễn tốt nhân vật này mới không phụ sự mong đợi của mọi người.

Giang Trục có sắp xếp hai cảnh quay trong ngày khai máy này.

Giữa trưa sau khi mọi người ăn cơm rồi nghỉ ngơi xong, tổ quay phim đã sắp xếp ánh sáng cho địa điểm quay ngày hôm đó.

Tống Linh Linh và Từ Mãn đang ngồi trang điểm trong phòng trang điểm.

Hôm nay Giang Trục muốn quay hai cảnh có chút khó.

Nếu bình thường thì cảnh đầu khi khai máy của phim truyền hình hay điện ảnh sẽ không chọn cảnh khó.

Vì người trong giới giải trí đều mê tín, họ lo lắng cảnh đầu đã NG thì những cảnh sau đều sẽ đi trên con đường NG này.

Nhưng Giang Trục lại khác.

Anh không tin những thứ này, anh chỉ quay những thứ mình muốn quay.

« Hẻm nhỏ » là một bộ phim thiên về những đau khổ của thanh xuân tuổi trẻ.

Trước đó Tống Linh Linh nói chuyện trời đất cùng Dư Đan đã biết được đây là một bộ phim chuyển thể từ một câu chuyện có thật.

Cô ấy đã chứng kiến

những khó khăn trong cuộc sống của họ và biết họ khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Trong hiện thực họ không có kết cục tốt đẹp, Dư Đan cũng không đưa điều đó vào câu chuyện.

Sở dĩ cô ấy viết ra chuyện này vì sợ mấy năm nữa cô sẽ quên mất họ. Giống vậy, cô ấy cũng muốn câu chuyện của họ có thể có nhiều người xem được, cũng hi vọng người đang giãy dụa trong vũng bùn có thể nhìn thấy một tia hi vọng trong cuộc sống.

Vai diễn Tô Vãn của Tống Linh Linh là người đã mất mẹ và ánh sáng của mình trong một tai nạn giao thông.

Mà vai diễn Trần Dặc của Từ Mãn là người ngay cả ba anh cũng cảm thấy anh xui xẻo.

Lúc cậu còn rất nhỏ, mẹ cậu vì ghét bỏ ba cậu chẳng làm nên trò trống gì, nghiện rượu thành tính nên đã chạy đi với người khác rồi. Sau khi mẹ bỏ đi, Trần Dặc đi theo ông bà sống ở quê một thời gian ngắn cho đến lúc ông bà qua đời, cậu mới chuyển tới thành phố cùng sống với ba.

Mấy năm trôi qua nhưng thói uống rượu của ông ta vẫn không thay đổi, thậm chí còn thích đánh bạc.

Mỗi lần thua tiền ông ta sẽ uống rượu. Uống rượu vào ông ta sẽ trói Trần Dặc lại đánh. Ông ta cảm thấy sở dĩ mình bây giờ lưu lạc tới nông nỗi này đều do Trần Dặc.

Trước khi Trần Dặc sinh ra công việc của ông ta thuận buồm xuôi gió, vợ cũng xinh đẹp dịu dàng.

Sau khi sinh Trần Dặc, ông ta bị mất việc, vợ cũng bỏ đi.

Ông ta coi Trần Dặc là bắt đầu của mọi bất hạnh của mình, dùng thủ đoạn ngược đãi anh để phát tiết tâm tình của mình.

Đến lúc học cấp 2, Trần Dặc bắt đầu phản kháng.

Mấy năm trôi qua, cậu bé nhỏ yếu chỉ biết ngồi xổm ở nơi hẻo lánh ôm đầu bị đánh, viết chữ hung ác lên mặt, biến mình thành người khiến cho mọi người phải sợ.

Người trong khu ổ chuột này không ai không biết nhà họ Trần có người con trai xém chút nữa đã gϊếŧ cha.

Trần Dặc trở nên cứng rắn phản nghịch, cho đến khi anh gặp Tô Vãn.

Một người mù có cảnh ngộ còn thảm hơn anh nhưng lại không sợ anh.

Đúng lúc anh còn thích cái người mù lòa này.

Hai phân cảnh phải quay hôm nay không phải lần đầu gặp nhau của Trần Dặc và Tô Vãn.

Mà là phân đoạn hai người đã biết nhau một thời gian ngắn.

Từ ngày Trần Dặc gặp Tô Vãn trở đi, Trần Dặc như một hộ hoa sứ giả.

Anh sẽ yên lặng đi theo phía sau Tô Vãn, đưa cô ấy về nhà. Cũng sẽ thay cô dạy dỗ mấy thằng nhóc hư hổng cố ý ngáng chân cô trên đường khiến cô té ngã.

Hôm nay Tô Vãn bị giáo viên giữ lại hỏi thăm nên về nhà trễ hơn nửa tiếng.

Sau khi ba mẹ qua đời, cô sống nhở ở nhà của thím.

Vừa tới cửa nhà cô đã nghe thấy tiếng mắng trong phòng.

Ngay sau đó, cô bị đuổi ra ngoài.

Ngày đầu tiên đến cái nhà này, thím của Tô Vãn đã đặt ra phép tắc cho cô.

Cô phải về nhà đúng giờ mỗi ngày để làm việc nhà, bà ta không quan tâm Tô Vãn có thể nhìn được hay không nhưng dù sao cô cũng phải làm. Nếu không làm tốt bà ta sẽ chửi mắng đánh đập Tô Vãn.

Thậm chí còn có một khoảng thời gian nhất định để làm công việc nhà.

Nếu cô muộn một phút sẽ bị phạt đứng ở cửa nhà một tiếng.

Nhưng việc phạt đứng hôm nay Tô Vãn không còn lẻ loi trơ trọi một mình.

Vì có Trần Dặc đứng cùng cô.

Trong khoảng thời gian này phía sau cô luôn có người đi theo, cô biết.

Chỉ có điều người đi theo cô không chủ động nói chuyện với cô, cô cũng coi như chuyện gì cũng không có. Nhưng chạng vạng tối nay có thể là bị phạt đứng quá cô đơn nên cô đã không nhịn được mà nói chuyện với anh.

Bắt đầu từ hôm nay, vận mệnh của hai người đã giao nhau.

Chạng vạng tối ở Nam Thành lúc nào cũng rất đẹp.

Hoàng hôn tựa như lòng đỏ trứng muối treo trên cao, vạn vật đẹp đẽ đến kỳ lạ.

Tống Linh Linh làm xong tạo hình liền đi đến trường quay.

Lúc cô đến Từ Mãn vẫn chưa tới.

Cô đảo mắt nhìn một vòng đang suy nghĩ mình nên tìm chỗ ngồi đọc kịch bản hay nên đi dạo một chút.

Bỗng dưng giọng nói của Giang Trục vang lên.

“Tống Linh Linh.”

Giang Trục đang bảo nhân viên điều chỉnh vị trí máy quay, nhận thấy sự hiện diện của cô, nhướng mi nhìn về phía cô.

Tống Linh Linh nghiêng đầu.

Ánh mắt Giang Trục dạo qua một vòng từ trên xuống dưới ở trên người cô rồi trở về trên mặt cô.

Anh nhăn mày, “Ai làm tạo hình cho cô?”

“…?”

Thợ trang điểm bên cạnh nghe vậy lập tức lên tiếng, “Là tôi, tạo hình này có vấn đề gì sao đạo diễn Giang?”

Giang Trục nhìn chằm chằm Tống Linh Linh một lúc, lạnh nhạt nói: “Cô ấy chịu ngược đãi trong thời gian dài, trong trạng thái không đủ dinh dưỡng”, Anh nói: “Má đánh đỏ quá rồi.”

Thợ trang điểm trầm mặc, nhỏ giọng nói: “Tôi không đánh bao nhiêu má hồng, chỉ là Linh Linh vừa phơi nắng mặt sẽ đỏ lên.”

Tống Linh Linh: “...”

Nghe vậy Giang Trục đến gần Tống Linh Linh.

Trước mặt có bóng râm che, Tống Linh Linh ngửa đầu chống lại con ngươi trấn tĩnh của Giang Trục, “Đạo diễn Giang, tôi có cần dùng phấn lót che đi không?”

Giang Trục nhìn hai má hồng hào trong suốt của cô, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, “Che một chút đi.”

Anh nói với thợ trang điểm.

Thợ trang điểm ra dấu ok với anh.

Không lâu sau Từ Mãn ra đến.

Giang Trục bảo hai người vào vị trí, sau khi điều chỉnh xong vị trí máy quay, quay chụp chính thức bắt đầu.

Chạng vạng tối ở khu ổ chuột, mùi khói bếp rất nồng.

Ngườ đi làm về, đi học về, trẻ con khóc vì đói, người lớn bật ti vi lên dỗ dành trẻ con đang khóc rống vì đói, đủ loại tiếng ồn đinh tai nhức óc.

Tô Vãn bị đuổi ra khỏi cửa nhà.

Cô theo thói quen nắm chặt quai đeo cặp đứng tại khúc quanh của cầu thang, dùng đôi mắt không nhìn thấy ngắm nhìn nơi xa.

Nơi khúc quanh của cầu thang có một cái cửa sổ rất nhỏ, ánh sáng sẽ từ chỗ cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng cầu thang của tầng này.

Gió thổi nhè nhẹ, Tô Vãn ngửi thấy mùi đồ ăn của nhà hàng xóm, nghe được âm thanh trò chuyện vui vẻ hòa thuận của một nhà ba người bọn họ.

Nghe những thứ này trong đầu cô không tự giác hiện lên rất nhiều hình ảnh ấm áp.

Hình ảnh vừa xuất hiện trong đầu cô, bên tai cô lại có thêm một âm thanh khác.

Là giọng của thím cô chửi chó mắng mèo.

Phòng ở khu ổ chuột cách âm đều rất kém cỏi.

Lại thêm lỗ tai cô thính, mỗi lần đứng ở cửa cô đều có thể thu tất cả các tiếng mắng chửi của thím mình vào lỗ tai.

Nếu như là thời điểm bình thường Tô Vãn không có cảm giác quá lớn.

Nhưng trong giây phút này cô bỗng nhiên có cảm giác khó chịu, cô không muốn người sau lưng mình cũng nghe được những lời bẩn thỉu khó nghe này.

Xây dựng tâm lý thật lâu, Tô Vãn nghiêng người, hướng vị trí Trần Dặc đang đứng lúng ta lúng túng lên tiếng: “Cậu có muốn…”

Cô dừng lại một lúc lâu, “Nghe nhạc không?”

Cô có một chiếc mp3 mà chú giấu thím đưa cô,

Nghe được giọng nói của cô, Trần Dặc hai tay đút túi đứng không xa ngạc nhiên ngẩng đầu.

Ánh mắt cậu thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Vãn một lúc lâu, sau khi xác định cô đang nói chuyện với mình, cậu hiếm thấy khẩn trương nhấp môi dưới, trả lời cô, “Cậu muốn nghe bài gì?”

Tô Vãn nhấc mắt, đang muốn nói chuyện thì đằng xa truyền đến giọng nói của Giang Trục.

“Cắt.”

Giang Trục đang ngồi trước máy theo dõi ngẩng đầu nhìn về phía hai người, “Tô Vãn, cô biết mình bây giờ nên có cảm xúc gì hay không?”

Vẻ mặt Tống Linh Linh cứng đờ bỗng nhiên không biết trả lời thế nào.

Cô mím môi dưới, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, gian nan mở miệng, “Ngượng ngùng…”

Giang Trục: “Còn gì nữa không?”

Tống Linh Linh đang muốn mở miệng Giang Trục lại không cho cơ hội. Anh trầm mặt, lạnh nhạt nói: “Cô đọc kịch bản lần nữa đi.”

“…”

Tống Linh Linh đi đến bân cạnh, nhận lấy kịch bản trong tay Lâm Hạ.

Thịnh Vân Miểu cũng vì nghe Giang Trục bảo ngừng nên đi tới, cô ấy nhìn gò má bình tĩnh của Tống Linh Linh, muốn nói gì đó an ủi cô nhưng biết nói gì cũng vô dụng.

Nét mặt muốn nói lại thôi của hai người rơi vào mắt Tống Linh Linh.

Cô ngước mắt nhìn hai cô ấy, miễn cưỡng tươi cười, “Hai người làm việc của mình đi, tớ điều chỉnh cảm xúc một chút là được.”

Vừa nói xong cô nhìn thấy Giang Trục đang đi về phía mình.

Giang Trục: “Tôi qua đây để nói với cô cảnh diễn.”

Thật ra phần diễn này, Tô Vãn ngoài sự ngượng ngùng và khó sử khi đối mặt với Trần Dặc, cô ấy còn oán trách số phận bất công, oán trách sự bất hạnh của mình.

Thậm chí còn có thể sinh ra tâm lý chán ghét với chính mình.

Chỉ là những cảm xúc này vào cái ngày lúc cô biết được ba mẹ qua đời, mắt không nhìn thấy nữa, phải ăn nhờ ở đậu thì cô thường đem tất cả giấu đi.

Nhưng cô chỉ là một cô gái nhỏ mười bảy tuổi, cho dù có che giấu tốt cỡ nào cũng sẽ có lúc không khống chế được để lộ ra.

Lúc đối mặt với Trần Dặc, cô xấu hổ đến mức muốn trốn tránh, cảm xúc này đến một cách tự nhiên, giống như nước ngọt được lấy khỏi tủ lạnh, bị bốc hơi, trào ra ngoài.

Có Giang Trục hướng dẫn, Tống Linh Linh có cảm giác bỗng nhiên thông suốt.

Cô và Từ Mãn lần nữa đứng trước ống kính.

Lần này mặc dù không qua trong một lần nhưng so sánh với biểu hiện lần đầu mà nói thì hai người đều có tiến bộ.

Phân đoạn đầu tiên, Tống Linh Linh NG năm lần, Từ Mãn NG ba lần. Quay tới quay lui tám chín lần phân đoạn này mới được qua.

Đến lúc này Tống Linh Linh mưới hiểu được câu nói của Giang Trục, cô thật sự không còn đường lui rồi, cũng thật sự phải làm tốt chuẩn bị tâm lý rồi.

Vì Giang Trục trên phim trường có yêu cầu cao hơn, khắc khe hơn so với Giang Trục cô tiếp xúc lúc đọc kịch bản.

Sau khi quay xong hai cảnh đã chín giờ tối.

Tống Linh Linh chưa bao giờ quay hai cảnh quay trong ba giờ, đây là lần đầu tiên.

Quay xong, cô đã mệt bở hơi tai.

Trên đường vê, Thịnh Vân Miểu phỏng vấn cô, “Cảm giác thế nào?”

Tống Linh Linh hữu khí vô lực, “Không có cảm giác.”

Cô đã mất đi tất cả cảm giác.

Thịnh Vân Miểu cười, “Hối hận không?”

“…”

Tống Linh Linh suy nghĩ một chút, “Không hối hận.”

Tuy rằng lúc bị Giang Trục bắt tới hướng dẫn nhiều lần trên trường quay có chút khó xử nhưng cô cũng có thể chất bị ngược, lúc cô quay xong đến cạnh Giang Trục nhìn mình lại những cảnh quay của mình ngày một tốt hơn, cô cảm thấy đáng giá.

Thịnh Vân Miểu chống cằm nhìn cô, “Tớ cũng cảm thấy cậu sẽ không hối hận.”

“Sao lại nói như vậy?”

“Bởi vì có Giang Trục hướng dẫn, kỹ năng diễn xuất của cậu sẽ có tiến bộ rất lớn.” Cô ấy cũng là đạo diễn chuyên nghiệp, nhìn ra được thay đổi và tiến bộ của Tống Linh Linh sau những cảnh quay này, “Cậu nhất định sẽ đánh sưng mặt những người không coi trọng cậu.”

Nói đến đây, một buổi chiều không đυ.ng đến điện thoại, Tống Linh Linh mới nhớ tới hỏi, “Chị còn trên hotsearch không?”

Buổi chiều Lâm Hạ cũng không lên weibo xem.

Cô ấy lấy điện thoại ra, “Bây giờ em xem thử.”

Chưa qua mấy giây, Lâm Hạ đột nhiên kinh ngạc thốt lên.

“Chị Linh Linh, đạo diễn Giang chia sẻ weibo của chị.”

“?”

Tống Linh Linh sững sờ, cầm lấy điện thoại của mình.

Những gì đang phơi bày trước mặt cô là chủ đề hotsearch xuất hiện sau khi cô đăng thông báo chính thức trên Weibo.

# Giang Trục theo dõi Tống Linh Linh #

# Giang Trục ủng hộ Tống Linh Linh #

Ánh mắt Tống Linh Linh hơi ngưng động, trầm mặc nhìn xuống.

Sau khi chính thức công bố bộ phim vào buổi trưa, các bài chia sẻ liên tiếp của những nhân viên đoàn phim đã gây ra nhiều cuộc thảo luận trên mạng giữa bộ phim và các diễn viên, và Giang Trục, người hiếm khi đăng bài, đã đăng trên Weibo.

Anh theo dõi Tống Linh Linh trước, sau đó liền chia sẻ bài đăng mới nhất trên weibo của Tống Linh Linh.

【 Giang Trục: Hoan nghênh. Chia sẻ // Tống Linh Linh V: Tô Vãn đến báo danh. 】

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Đạo diễn Giang: Hoan nghênh bước vào thế giới của tôi.

Linh Linh:?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play