Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 8: Bị hố rồi!

Hiểu Hiểu hào hứng gật đầu lịa lịa, đáy mắt con bé lấp lánh những đốm sáng hy vọng.

Đúng lúc này Văn Trạch Tài cũng bước tới cửa bếp, vừa vặn Điền Tú Phương ngẩng đầu lên, anh mỉm cười giơ giơ quyển sách ra hiệu. Điền Tú Phương hiểu ý, cúi xuống căn dặn con gái: “Vậy con phải chăm chỉ học nhớ chưa?”

Hiểu Hiểu mừng rỡ hô vang: “Dạ nhớ ạ!”

Sau khi ăn xong bữa sáng, cả nhà lại cùng nhau lên đường. Nhưng hôm nay Văn Trạch Tài chủ động ngồi xổm xuống trước mặt Hiểu Hiểu, nhẹ giọng nói: “Leo lên đây, cha cõng con.”

Hiểu Hiểu do dự nhìn tấm lưng to dày, rắn chắc của cha.

Văn Trạch Tài hơi quay đầu, mềm giọng dỗ dành: “Lên đi, cha biết truyện cổ tích này hay lắm. Đợi lát nữa Hiểu Hiểu nghe xong có thể kể lại cho bà ngoại và hai anh nữa.”

Gì chữ truyện cổ tích là đúng gu của bé rồi, Hiểu Hiểu mê mẩn vô cùng. Dường như trong tích tắc, hai mắt cô bé vụt sáng, nhanh chóng cởi bỏ hết ám ảnh sợ hãi trong lòng. 

Cảm nhận thấy bàn tay nhỏ nhắn khẽ chạm lên đầu vai mình, khoé môi Văn Trạch Tài bất giác cong cong. Anh vươn hai tay giữ bé ổn định rồi đứng thẳng dậy, vững chãi bước đi. Theo nhịp chân, thanh âm trầm ấm của anh đều đều cất lên: “Ngày xửa ngày xưa, có một loài chim vô cùng hoàn mỹ, nó lộng lẫy và thông minh hơn bất cứ loài chim nào sống trên cõi đời….”

Hai cha con cõng nhau đi phía trước, Điền Tú Phương yên lặng bước theo sau. Công việc hôm nay không sử dụng tới cuốc nên cô chỉ cần xách theo hai cái liềm hái thành ra tương đối nhẹ nhàng.

Còn Hiểu Hiểu thì thích thú vô cùng, con bé phát hiện cha cao hơn mẹ rất nhiều, ngồi trên lưng cha có thể phóng tầm mắt ngắm nhìn nhiều cảnh đẹp mới mẻ và thú vị. Thế là bé con lí lắc khẽ đung đưa hai chân, vừa mải mê đuổi bắt quang cảnh sớm mai đầy tinh khôi trong trẻo vừa nghiêng tai lắng nghe cha kể truyện cổ tích. Chắc có lẽ từ khi sinh ra đến giờ, đây là buổi sáng vui vẻ và hạnh phúc nhất của Hiểu Hiểu.

Quãng đường ngày hôm nay dường như ngắn hơn thì phải, mới đi có tí đã tới nhà ông bà ngoại rồi. Hiểu Hiểu hơi xụ mặt tỏ vẻ tiếc nuối. Mà nào phải mình bé con đâu, ngay cả Điền Tú Phương cũng muốn nghe thêm nữa kìa.

Văn Trạch Tài dịu dàng xoa đầu con gái: “Hiểu Hiểu ngoan ngoãn nghe lời bà ngoại, chơi vui với hai anh nha. Tới giờ nghỉ trưa cha mẹ sẽ về đón con.”

Hiểu Hiểu vâng dạ rồi nhảy chân sáo chạy vào sân Điền gia. Nhìn theo bóng lưng gầy đét, nhỏ xíu xìu xiu, Văn Trạch Tài không nén được cỗ chua xót…

Về phần Vương Thủ Nghĩa, sau khi thiết lập hiệp ước cùng Văn Trạch Tài, anh cứ thấp tha thấp thỏm chờ mong tới ngày tuyển chọn chính thức. Thậm chí để tạo ấn tượng tốt với các vị hương thân phụ lão trong thôn, Vương Thủ Nghĩa cực kỳ chú trọng dưỡng sức, luôn tự nhủ phải giữ tâm bình khí hoà tuyệt đối không được nổi nóng bởi Lý thôn ý đã dặn rồi hoả khí sẽ gây ảnh hưởng đến quá trình chữa lành của vết thương.

Cuối cùng, ngày ấy cũng đến, tại sân phơi lúa của thôn, toàn thể người dân tập trung đông đủ. Qua loa phát thanh, Điền đội trưởng cất giọng sang sảng: “Bà con chú ý, bà con chú ý. Xin mời những người đã báo danh tiến về phía khán đài.”

Nghe thấy hiệu lệnh, mọi người nhanh chóng tập trung lại, khẩn trương chen lên phía trước với hy vọng tìm được vị trí đẹp đặng nhìn cho rõ hơn. Riêng Hiểu Hiểu, con bé chả cần khổ sở bon chen bởi ngồi trên vai cha thì dù đứng ở cuối hàng cũng có thể dễ dàng thu mọi cảnh vật vào mắt. Tuy nhiên vì sợ ngã nên Hiểu Hiểu cứ mải ôm chặt lấy đầu cha. Tận cho đến khi đánh mắt nhìn ra chung quanh, thấy không đứa trẻ nào có đãi ngộ giống mình, bé con mới thả lỏng cơ thể, thoải mái thẳng lưng theo dõi cuộc tuyển chọn. Nếu ai tinh ý chắc chắn sẽ phát hiện ra, trên môi cô bé nở một nụ cười hạnh phúc và tự hào chưa từng có. 

Giờ G đã điểm, Vương Thủ Nghĩa hồi hộp kinh khủng, hai chân đột nhiên mềm nhũn cả ra, thiếu chút nữa là té nhào xuống đất.

Trên bục cao, Điền đội trưởng híp mắt đánh giá tình hình bên dưới rồi ghé sát vào loa nói lớn: “Tiếp sau đây mọi người sẽ giơ tay biểu quyết. Nhưng nhớ kỹ mỗi người chỉ được phép giơ tay một lần, chọn một ứng viên mà thôi.”

Dứt lời, ông quay sang căn dặn Chu Xuân Hoa: “Đồng chí Xuân Hoa, cô phải đếm cho thật kỹ đấy.”

Chu Xuân Hoa ôm cuốn sổ, gật đầu chắc nịch: “Đại đội trưởng yên tâm, nếu ai gian lận tôi sẽ trừ thẳng vào công điểm.”

Lời này đương nhiên là hù doạ nhưng lại có hiệu quả cực lớn. Đùa à, công điểm là cơm là gạo đấy, không đem ra giỡn chơi được đâu!

Công tác chuẩn bị đã xong, Điền đội trưởng liền bắt đầu gọi tên các ứng cử viên: “Lý Đại Trụ, anh bước lên trước phát biểu vài lời đi.”

Người thanh niên đứng ở vị trí đầu tiên thẳng lưng tiến lên mấy bước, lễ phép cong eo cúi chào rồi dõng dạc đọc mấy câu vừa mới học lóm từ đâu đó: “Xin chào các vị hương thân phụ lão, xin chào các đồng “ý” lãnh đạo thôn. Tôi tên là Lý Đại Trụ. Lý trong đại lý, còn Trụ trong trụ cột chứ không phải trụ trong trụ sở…”

Lời này vừa nói ra, toàn thể bà con phía dưới ôm bụng cười nghiêng ngả. Lý Đại Trụ xấu hổ lúng túng, lắp ba lắp bắp không thể hoàn thành hết bài phát biểu của mình. Thế là trừ bỏ người nhà Lý gia thì không có thêm ai giơ tay chọn Lý Đại Trụ.

“Người tiếp theo” Giọng Điền đội trưởng lại một lần nữa vang lên. 

Liên tiếp sau đó là mấy người vừa có tố chất vừa có năng lực, Triệu Đại Phi không chút khách khí phá lên cười như nắc nẻ: “Haha, đối thủ đáng gờm phết đấy, đại ca, anh bảo Vương Thủ Nghĩa có khả năng chiến thắng không?”

Văn Trạch Tài nhàn nhạt buông lời: “Chắc chắn!”

Không đợi Triệu Đại Phi tiếp tục ba hoa chích choè, Văn Trạch Tài khẽ nhắc: “Tới lượt Vương Thủ Nghĩa cậu nhớ giơ tay đấy.”

Triệu Đại Phi nghệt mặt, cái gì? Tưởng hôm nay chỉ đi theo hóng hớt thôi chứ, hoá ra cũng được bỏ phiếu cơ à, oách nhở?!

Nói ra cũng kỳ, đúng lúc Vương Thủ Nghĩa cảm thấy hết hy vọng thì đột nhiên ba đối thủ nặng ký nhất lần lượt xảy ra chuyện không may. Một người đang yên đang lành bỗng dưng bị trẹo chân, phải huy động ba bốn thanh niên to khoẻ tới khiêng đi tìm thôn y. Một người chẳng hiểu vì lí do gì tự nhiên bị cảm lạnh, cái giọng nghẹt mũi khản đặc thều thào không ra hơi. Còn một người thì vừa mở miệng liền cắn vào đầu lưỡi, chảy máu toe toét, vậy là khỏi nói.

“Những sự việc này quá là trùng hợp đi, không lẽ ông trời cũng đang giúp mình sao?!” Vương Thủ Nghĩa âm thầm trộm nghĩ.

Tới phiên mình, Vương Thủ Nghĩa hít sâu một hơi lấy tinh thần, tự tin sải bước tiến tới vị trí trung tâm khán đài, ưỡn ngực cất cao giọng: “Tôi, Vương Thủ Nghĩa xin hứa, nếu hôm nay được chọn tôi sẽ coi máy kéo như tính mạng mình mà trân quí, nâng niu. Quyết một lòng phục vụ cho bà con, cho đại đội, tuyệt đối không tự tư tự lợi, nảy sinh lòng riêng!”

Cuối cùng, nhờ hai phiếu của Văn Trạch Tài và Triệu Đại Phi, Vương Thủ Nghĩa giành chiến thắng sít sao, hơn người đứng ở vị trí thứ hai đúng một lá phiếu.

Khỏi phải bàn, Vương Thủ Nghĩa cao hứng cực kỳ, anh ta đắc ý dạt dào cười nói với Văn Trạch Tài: “Mặc kệ là anh tính chuẩn hay là nói bừa nhưng xem như chúng ta đạt thành thoả thuận.”

Văn Trạch Tài nhướng mày ra hiệu. Triệu Đại Phi bắt được ý vội vàng nhào tới ôm vai bá cổ Vương Thủ Nghĩa xưng hô ngọt xớt: “Anh Vương, thằng em này ngàn lần đội ơn anh!”

Cười cười nói nói vui vẻ suốt cả quãng đường về nhà, tới khi chân chính ngồi trong phòng khách uống ngụm nước, Vương Thủ Nghĩa mới sực nhớ ra, ủa Triệu Đại Phi không phải dân thôn mình mà, cậu ta đâu có quyền bỏ phiếu, thế này…thế này là Văn Trạch Tài ăn gian à?!

Má…bị hố rồi! Vương Thủ Nghĩa vò đầu bứt tai! 

Nhưng không sao, cho Triệu Đại Phi ở ké 1 tháng mà có thể lấy được vị trí lái máy kéo, tính đi tính lại mình vẫn có lời, thôi thế là được rồi!

Trong khi ấy, Văn Trạch Tài vừa bước chân vào nhà thì Lý Đại Thuận cũng hồng hộc đuổi tới. Anh ta vừa thở vừa nói: “Tôi…tôi giới thiệu khách hàng mới cho anh đây, anh ấy muốn coi bói.”

Văn Trạch Tài chậm rãi múc chậu nước rửa tay rồi từ tốn hỏi: “Ai?”

Lý Đại Thuận trả lời: “Anh họ tôi, tên Lâm Ái Quốc.”

Văn Trạch Tài hỏi tiếp: “Cậu đã báo giá với người ta chưa?”

Lý Đại Thuận gãi gãi đầu: “Ớ…không phải một đồng à?”

Aiz, cái thằng ấm ớ này, Văn Trạch Tài âm thầm đỡ trán, ước gì có thể dội thẳng chậu nước này lên đầu cho nó tỉnh táo ra nhỉ?! Cố gắng kìm nén cơn giận, Văn Trạch Tài kiên nhẫn giải thích: “Đó là bởi vì tôi thấy cậu thân thiện nên mới tính rẻ. Với lại cậu là xem tướng còn anh ấy là coi vận mệnh, hai cái đó thuộc phạm trù hoàn toàn khác nhau, sao có thể đồng giá được.”

Ủa? Tưởng là một chứ, lại còn chia ra loại này loại kia nữa cơ à, rắc rối thật! Lý Đại Thuận lùng bùng lỗ tai chả hiểu mô tê gì nhưng vẫn kịp nghe được câu Văn Trạch Tài khen mình thế là sướng rồi. Anh ta cười hề hề: “Người khác tôi không dám chắc chứ riêng ông anh họ tôi thì anh cứ yên tâm đi. Kể cả 10 đồng anh ấy cũng trả được. Người ta làm trong lò mổ heo, ăn lương nhà nước đấy, một tháng lãnh hơn 30 đồng lận.”

Mổ heo à?…Văn Trạch Tài thoáng híp mắt suy tính. Một khắc sau, anh ung dung với khăn lau khô tay rồi nói với Lý Đại Thuận: “Bảo anh họ anh kiếm cho tôi một thứ, tôi sẽ tính giá ưu đãi cho anh ta, chỉ năm đồng thôi.”

Lý Đại Thuận gật gật gù gù rồi tức tốc chạy đi báo tin.

Đợi khách về rồi, Hiểu Hiểu mới rón rén ôm quyển sách đứng ở ngạch cửa nhìn cha.

Bỗng nhiên Văn Trạch Tài cảm thấy như có một dòng nước ấm bao phủ khắp thân mình, anh mỉm cười vẫy tay: “Lại đây, hôm qua cha dạy những gì con còn nhớ rõ không?”

Hiểu Hiểu vui vẻ lon ton chạy đến: “Dạ nhớ ạ.”

Trải qua mấy ngày tiếp xúc gần gũi, Hiểu Hiểu đã thực sự buông bỏ ám ảnh sợ hãi, bé con không hề rụt rè phòng bị như trước nữa.

Điền Tú Phương đang định ra kêu hai cha con vào ăn cơm thì đập vào mắt cô là hình ảnh Hiểu Hiểu ngồi lọt thỏm trong lòng cha, ngọng nghịu đọc theo những con số viết trên nền đất. Còn Trạch Tài thì cực kỳ nhẹ nhàng, cực kỳ kiên nhẫn, anh nắn nót sửa cho con từng thanh âm một. Mỗi lần Hiểu Hiểu đọc đúng, anh sẽ lập tức hoan hô khen ngợi khiến bé con thích thú cười khúc kha khúc khích.

Khoảnh khắc này quá đỗi đẹp đẽ và ấm áp, Điền Tú Phương cơ hồ muốn lưu giữ mãi trong tim nên cố tình nán lại nhìn lâu hơn một chút.

===

Năm ngày sau, vào lúc chạng vạng tối, Lý Đại Thuận dẫn theo một người đàn ông lại đây. Nhưng điều đáng nói chính là cả người anh ta tràn ngập mùi máu tươi làm Điền Tú Phương sợ chết khiếp.

Phát hiện ra ánh mắt hoảng hốt của vợ, Văn Trạch Tài lập tức tiến lên trấn an: “Đây là anh họ của Đại Thuận, hiện đang công tác tại lò sát sinh.”

À, hoá ra không phải là phường lưu manh tới tính sổ, Điền Tú Phương thở phào nhẹ nhõm: “Vâng, mời các anh vào nhà, để em xuống bếp đun ấm nước.”

Vì nhà cô không có lá trà nên khách đến chơi tiếp bằng nước sôi đã là lịch sự lắm rồi. 

Lâm Ái Quốc có dáng dấp cao lớn thô kệch, nét mặt lúc nào cũng tỏ vẻ nghiêm nghị dữ tợn, không những vậy trên người còn toả ra sát khi đằng đằng. Nếu anh ta không nói gì mà chỉ đứng yên một góc có khi doạ mấy người yếu tim sợ chết giấc ấy chứ!


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play