15

Một ngày nọ, tôi tình cờ gặp được Lưu Hạo.

Mấy năm không gặp, chàng trai tóc vàng Lưu Hạo đã trở nên phong lưu phóng khoáng hơn trước rất nhiều..

“Khả Khả, mấy năm nay cô có liên lạc với anh Tống không?”

Tôi lắc đầu, kể từ ngày anh ấy chặn tôi, anh ấy đã biến mất khỏi thế giới của tôi.

Lưu Hạo bỗng nói một câu khiến người khác hết hồn: “Tôi tưởng hai người sẽ ở bên nhau nữa chứ, ai mà ngờ được anh ấy đột nhiên lại ra nước ngoài.”

Tôi nghi hoặc nhìn anh ta, “Sao anh có thể có ảo giác như thế?”

Lưu Hạo hỏi: “Anh Tống chưa tỏ tình với cô à? Anh Tống thích cô, từ ngày đầu tiên cô nhập học anh ấy đã thích cô rồi. Hốm đó anh ấy đặt nhà hàng, mua hoa hồng, chuẩn bị tỏ tình với cô. Chỉ là đến lúc về anh ấy cứ như người mất hồn, chúng tôi tưởng anh ấy tỏ tình thất bại, còn an ủi anh ấy mãi. Chẳng lẽ hôm đó anh ấy không tỏ tình với cô à?”

Tôi hỏi: “Anh còn hôm đó là ngày mấy không?”

“Ngày thì tôi nhớ không rõ lắm, nhưng tôi nhớ chắc chắn là ngày hôm sau sau hôm hai người cùng nhau tham gia đua xe đó.”

“À, hôm đó mẹ tôi bị bệnh nên đã lỡ hẹn. Sau đó điện thoại tôi hết pin nên không trả lời tin nhắn của anh ấy, lúc trả lời lại thì anh ấy đã xóa bạn bè với tôi rồi.”

Lưu Hạo kinh ngạc đứng phắt dậy, “Hóa ra hôm đó cô không tới, tôi còn tưởng cô từ chối anh ấy rồi cơ.”

Hối tiếc không?

Có lẽ là có!

Chỉ là năm tháng trôi qua, mỗi người đều có cuộc sống riêng, hơn nữa tôi và anh ấy vốn không phải người cùng một thế giới.

Tôi không tin Tống Dư lại thích một người bình thường như tôi.

Những lời tôi nghe thấy ngày hôm đó giống như mặt hồ yên tĩnh bị ném một cục đá vào đó, những gợn sóng lăn tăn trên mặt nước rồi dần dần tan biến, không hơn không kém.

Tôi vẫn bận rộn đến bù đầu với mớ công việc như thường lệ.

“Khả Khả, đây là tài liệu dịch thuật của công ty Thiên Dư, cô giúp tôi phiên dịch ra đi.”

“Vâng ạ.”

Tôi lấy tài liệu ra, kiểm tra từng chữ một, chỉ thấy nó liên quan đến rất nhiều thuật ngữ chuyên môn.

“Quản lý, công ty của họ làm về lĩnh vực gì thế?”

“Hả? Có vấn đề gì sao? Đại khái là một công ty khoa học kỹ thuật.”

“Bên trong có rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, e là dịch thuật có thể không chính xác, có thể trực tiếp thảo luận không?”

Quản lý suy nghĩ hai giây, quả thật nếu dịch thuật ngữ chuyên môn không chính xác thì nghĩa dịch sẽ lệch xa vạn dặm.

“Được, để tôi giúp cô hỏi lại một chút.”

Không quá nửa giờ sau, quản lý nói với tôi: “Đi đi, tìm người này.”

Quản lý đã đưa cho tôi địa chỉ và người liên hệ của công ty Thiên Dư.

Tôi lần theo địa chỉ tìm tới cửa, đó là một tòa văn phòng cao cấp.

“Chào cô, tôi tới tìm sếp Tống của công ty các cô.”

“Chào cô, cô có hẹn trước không?”

“Có.”

Năm phút sau, lễ tân đưa tôi đến phòng tổng giám đốc, nói: “Chào cô, tổng giám đốc của chúng tôi đang có một cuộc họp. Xin vui lòng chờ ở đây một lát.”

Tôi chống tay lên đầu gối và ngồi thẳng trên ghế sofa chờ đợi.

Một lúc sau, ngoài cửa vang lên một giọng nam sảng khoái, sau đó cửa được mở ra.

Tôi đứng dậy, ngước mắt nhìn lên, máu trong người như bị đông cứng lại.

16

Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây là thẳng thớm, toát ra khí chất lạnh lùng và mạnh mẽ, đôi mắt thâm trầm như vũng băng, vừa nhìn thấy tôi, đôi mắt lạnh lùng đảo qua đảo lại trên mặt tôi, giống hệt như kim châm vậy.

Tống Dư.

Hóa ra sếp Tống chính là Tống Dư.

“Đàn…”

Hai chữ “đàn anh” suýt chút nữa bật ra khỏi miệng, “ Giám đốc Tống, chào anh, tôi là Ninh Khả Khả, phiên dịch viên của công ty Hồng Vũ.

Anh ậm ừ một tiếng, bước một bước dài lướt qua tôi rồi ngồi xuống chỗ của mình.

Anh không ồn ào ầm ĩ với tôi, có lẽ anh cũng không muốn nhận người quen với tôi đâu nhỉ?

Tôi cũng biết ý không thấy sang bắt quàng làm họ.

Tôi đi qua, đặt tập tài liệu anh đã gửi trước đó trước mặt anh.

“Sếp Tống, ở đây có một vài từ ngữ chuyên môn tôi cần xác nhận lại với anh. Tôi cũng đã đọc qua một vài cuốn sách chuyên môn, nhưng có một vài từ tôi vẫn chưa chắc chắn. Tôi có khoanh tròn lại ở đây, phiền anh xem qua.”

Tống Dư vẫn im lặng, chỉ im lặng chăm chú xem tài liệu tôi dịch. Anh xem vô cùng cẩn thận, chậm rãi chậm rãi xem từng trang một. Cuối cùng sửa lại một vài chỗ rồi đẩy lại cho tôi.

“Từng này đã đi. Dịch lại lần nữa rồi đưa cho tôi xem.”

Giọng nói của anh nhàn nhạt, không hề mang theo chút nhiệt độ nào.

“Được. Vậy thì sếp Tống, nếu không có chuyên gì khác, tôi xin phép đi trước.”

Tôi cất lại tập tài liệu vào túi và chào tạm biệt với anh ấy.

Anh vẫn im lặng, đúng lúc tôi đang định mở cửa thì anh đột nhiên lên tiếng: "Ninh Khả Khả, mấy năm nay em sống thế nào?"

“Vẫn ổn.”

Tôi dừng bước, tay nắm chặt quai đeo túi, nhịp tim vô thức tăng tốc.

“Ừ.”

“Sếp Tống, vậy tôi đi trước. Tạm biệt.”

Lần này Tống Dư không nói gì nữa, tôi bước ra khỏi văn phòng anh, đột nhiên như bị rút cạn sức lực, đứng ngây ra một lúc lâu mới cất bước rời đi.

Hôm đó sau khi về, tôi sắp xếp lại tài liệu dịch thuật, dịch xong liền gửi vào email của Tống Dư, anh không nói gì cả, chỉ yêu cầu bên bộ phận tài chính thanh toán chi phí cho chúng tôi đúng hạn.

Tôi tưởng rằng, giữa hai chúng tôi sẽ giống như hai đường thẳng song song, chẳng có bất kỳ một giao điểm nào nữa.

Chỉ là việc hợp tác giữa công ty tôi với công ty anh đột nhiên ngày càng nhiều lên, quản lý còn cho rằng là tại tôi đẩy nhanh tiến độ với công ty Thiên Dư, nói cuối tháng nhất định sẽ tăng tiền thưởng cho tôi.

Tôi sững sờ.

Trời đất chứng giám, tôi không thẹn với lòng mình.

Thực tế thì tôi cũng không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Quản lý cho rằng lần trước tôi đã làm rất tốt nên giao toàn bộ công việc hợp tác với Thiên Dư cho tôi. Hầu hết là tài liệu chuyên môn nên tôi lại phải làm phiền người trong công ty bọn họ.

Tôi đã lịch sự hỏi bộ phận chăm sóc khách hàng của bọn họ là ngoài giám đốc của bọn họ, tôi có thể liên lạc với ai không?

Nhân viên chăm sóc khách hàng trực tiếp trả lời tôi, giám đốc của họ đang theo dõi vấn đề này nên tôi chỉ có thể liên lạc với anh ấy.

Tôi:“……”

Tôi lật đi lật lại cuốn sổ địa chỉ, trừ email của Tống Dư ra, tôi không có thông tin liên lạc của ai khác nữa cả.

Tôi gửi email qua, rất nhanh đã nhận được phản hồi.

“Có vấn đề gì thì cứ đến công ty gặp trực tiếp tôi.”

Hết cách, khách hàng là thượng đế nên tôi phải đến công ty của họ một lần nữa để gặp Tống Dư.

Lần này đến công ty bọn họ không cần mất công chờ nữa, quầy lễ tân trông thấy tôi, trực tiếp đưa tôi lên thẳng văn phòng giám đốc.

Lần này Tống Dư đang ngồi trong phòng nghe điện thoại, thấy tôi đi vào liền chỉ vào ghế sô pha bảo tôi ngồi xuống.

“Ừm, ừm… Được. Em nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm việc quá sức.”

Tôi nghe thấy giọng điệu anh rất dịu dàng, hoàn toàn không phải ngữ khí lạnh như băng như khi thấy tôi ngày hôm đó, có lẽ đang gọi điện cho bạn gái nhỉ?

Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị, nhưng trong lòng tôi đột nhiên có một cảm giác đau nhói khó tả, tôi cố gắng kìm nén cảm giác chua chát khó hiểu này xuống. Anh vừa gọi điện xong, tôi đưa tập tài liệu qua, nói một cách ngắn gọn.

“Sếp Tống, đây, mời anh xem qua.”

Đôi mày anh hình như hơi cau lại, không biết có phải anh cảm thấy chúng tôi trao đổi thế này rất phiền phức không?

“Để tôi xem. Em ngồi một lát đi, tôi xem xong sẽ gọi em.”

Tống Dư lại quay về với giọng điệu lạnh lùng không có nhiệt độ như trước đây.

Tôi ngồi trên sô pha cúi đầu trả lời tin nhắn, không biết bao lâu sau, đột nhiên nghe thấy anh ấy nói với tôi.

“Sao thế? Bận lắm à?”

“Vẫn ổn.”

Tôi đến cả ngẩng đầu cũng không ngẩng đầu lên, mải cặm cụi trả lời tin nhắn từ đồng nghiệp và khách hàng.

“Tôi xem xong rồi, mang về đi.”

17

Tôi đứng dậy, không thấy anh chỉnh sửa gì, cầm tài liệu trên bàn rồi rời đi, "Tôi đi đây. Hẹn gặp lại."

“Chờ chút, kết bạn Wechat đi, sau này dễ liên lạc hơn.”

Đây là cách tốt nhất rồi, tôi không muốn lần nào cũng chạy tới đây ngắm khuôn mặt lạnh như băng đó của anh đâu.

Dù sao thì nhiệt độ từ điều hòa vốn đã thấp, cộng thêm áp suất không khí thấp nữa, tôi sợ cơ thể bé nhỏ của mình sẽ chịu không nổi mà bị cảm lạnh luôn mất.

Anh quét mã QR của tôi, ngẩn ra: “Em chưa đổi số à?”

“Ừ. Dùng quen rồi, đổi số thì không tiện liên lạc với bạn bè.”

Vẻ mặt anh có vẻ dịu đi một chút, anh đột nhiên hỏi:

“Tối nay có thời gian ăn bữa cơm với nhau không?”

Trong tiềm thức tôi muốn từ chối, nhưng nghĩ đến cuộc hẹn đã bỏ lỡ sáu năm trước, lời đến đầu môi lại thay đổi.

“Có. Tôi còn nợ anh một bữa cơm nữa, hay là tối nay để tôi mời anh đi!”

“Được, tối nay gặp.”

“Được, vậy tôi về trước, tối gặp.”

Vừa đi đến cửa, đột nhiên nghe thấy Tống Dư hỏi tôi: “Ninh Khả Khả, em, tối nay em lại muốn hủy hẹn tiếp sao?”

Chân tôi dừng lại, tôi nhếch môi, quay người cười nói: "Không đâu, tối nay tôi sẽ đến đúng giờ."

Nói xong, tôi bước ra ngoài.

“Cậu nói xem, tối nay Tống Dư có xé xác tớ ra không nhỉ? Tớ cứ cảm thấy tối nay là Hồng Môn Yến, anh ta đến là muốn trả thù tớ.”

*Hồng Môn Yến tui cũng không biết giải thích sao, đây là một sự kiện lịch sử, Hạng Vũ sai người chuẩn bị tiệc đãi Lưu Bang để làm Lưu Bang lơ là, xong đánh vào doanh trại của Lưu Bang. Cụ thể mng tra gg để rõ hơn nha.

Tôi đã gửi tin nhắn cho Đường Đường và kể cho cô ấy nghe về cuộc gặp gỡ của tôi với Tống Dư.

Đường Đường: “Chị em, cứ bình tĩnh. Tớ cảm giác anh ta quá lắm thì ép cậu uống thêm một hai ly trà thôi.”

Vâng, là do tôi bất cẩn.

Chuyện tôi lỡ hẹn năm ấy, Đường Đường cũng biết.

Nhà tôi xảy ra chuyện, Đường Đường cũng biết.

Tan làm, tôi mang một bụng lo lắng đến điểm hẹn, Tống Dư đã chờ sẵn ở đó.

“Sếp Tống.”

Tôi gọi tên anh.

Tống Dư thấy tôi từ cửa lớn bước vào hình như cong môi mỉm cười, nhưng khi nghe tôi gọi anh, sắc mặt anh tối sầm lại.

Tôi ngây ra, không biết lại chọc vào chỗ nào của anh rồi.

Tống Dư “Ừ” một tiếng, mở thực đơn ra hỏi tôi: “Muốn ăn gì?”

“Anh gọi món anh thích đi, tôi thế nào cũng được.”

Anh đẩy thực đơn về phía tôi, “Xem đi.”

Tôi bất đắc dĩ gọi bừa hai món.

Gọi món xong, hai chúng tôi cứ ngồi im lặng mãi.

Anh bận trả lời tin nhắn.

Tôi thì ngồi im lặng, không biết nên nói gì mới phải.

“Ninh Khả Khả, em không có gì muốn nói với tôi sao?”

Tống Dư đặt điện thoại xuống, vẻ mặt lạnh lùng nhìn tôi.

“Đàn… Sếp Tống muốn tôi nói gì đây?”

Giải thích vì sao nắm đó lại để anh leo cây?

Mặc dù chuyện năm đó là tôi có lỗi với anh thật, nhưng anh thì không có lỗi sao?

Là ai động một chút là unfriend Wechat, chặn số người khác?

Học sinh tiểu học cũng không trẻ trâu như anh đâu!

Tống Dư mở miệng: “Vậy để tôi hỏi, em đáp?”

Tôi gật đầu.

Anh đang định nói tiếp thì một giọng nói ngạc nhiên vang lên trên đầu anh, "Tống Dư, trùng hợp ghê á, anh cũng ăn cơm ở đây à?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play