“Thiếu Phong.”
Một giọng nói không cao không thấp vang lên, Phong Dật vừa xã giao xong đi nhanh về phía bên này. Khóe môi anh vẫn mang nét cười, bước đi phong độ nhẹ nhàng. Tuy nhiên, bất cứ ai cũng thấy, anh đang rất tức giận.
Mộc Thiếu Phong đắm chìm trong suy nghĩ riêng bỗng lạnh toát sống lưng, lập tức nở nụ cười quen thuộc, tầm mắt chạm phải Phong Dật, tiếp chuyện như bình thường: “Cậu đến rồi à, tên này uống rượu trái cây bị say.”
Phong Dật không khách khí, kéo tay Thương Sấu ôm cậu vào trong lòng. Anh nhìn Mộc Thiếu Phong, cười như không cười, “Cảm ơn, để tôi dẫn cậu ấy về.”
Phong Dật không thể không thừa nhận, thấy Thương Sấu cùng người khác ngồi gần nhau, trong lòng anh cực kỳ khó chịu.
Em ấy chỉ có thể là của tôi.
Anh quyết định phải nhanh chóng nói rõ. Anh dám chắc, nếu cứ im lặng, cậu nhóc ngốc nghếch sẽ không bao giờ hiểu được.
Phong Dật lái xe về biệt thự, nhẹ nhàng ôm Thương Sấu đặt lên giường trong phòng ngủ, thậm chí còn chuẩn bị nước ấm để lau mặt cho cậu.
Thương Sấu vẫn đang mơ màng, đôi mắt đen đầy hơi nước mông lung, lâu lâu còn động tay động chân lung tung.
Phong Dật rũ mắt nhìn Thương Sấu say rượu, cánh môi ướt át khẽ mở, phiếm hồng mê người.
Một lúc sau, anh chịu không nổi bèn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi quyến rũ ấy.
Quả nhiên, giống như trong tưởng tượng, mềm mại thơm ngọt.
Phong Dật chỉ cảm thấy cả người nóng lên, hơi nóng làm trán anh toát mồ hôi.
Tại thời điểm mấu chốt, người nằm trên giường đột nhiên biến mất!
Phong Dật ngu người, trừng mắt nhìn giữa giường. Tiểu mỹ nhân của anh biến thành một con hamster lông xù nhỏ xíu!
Nhiệt huyết sôi trào bị một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu, biến mất sạch sẽ trong nháy mắt.
Con hamster nhỏ quen thuộc, Phong Dật không chắc lắm sờ nhẹ, cảm giác thật giống nhau.
Anh ngã ngồi bên giường, đờ đẫn, bình tĩnh đem mọi thứ xâu chuỗi lại, có hơi đoán ra mọi chuyện. Nếu đây là sự thật, thế thì hamster nhỏ trước mặt chính là Thương Sấu?
Sắc mặt Phong Dật thay đổi liên tục, anh nhìn tên nhóc quỷ đang ngủ, cảm thấy bản thân cần một lời giải thích.
Mỹ nam Thương Sấu sung sướng ngủ một giấc, tỉnh lại thì thấy mặt Phong Dật đen thui, lập tức tỉnh ngủ. Cậu đột nhiên nhận ra, hình như không cẩn thật biến về hình dáng hamster mất rồi QAQ…
Trưởng lão không nói gặp tình huống này phải làm sao bây giờ aaaaaa!
“Cậu không có gì để giải thích à?” Phong Dật suy nghĩ cả đêm, nếu cậu là yêu quái trong truyền thuyết, hình như cũng không có hại gì. Tức giận hay sợ hãi anh đều không có, chỉ là, việc Thương Sấu dấu diếm thân phận làm anh hơi buồn bực.
Thương Sấu chớp mắt, bất chấp mọi thứ, cứ nhận sai trước đã! Nghĩ xong, cậu chắp tay trước ngực, ngồi xổm trên giường, đôi mắt đen láy lấp lánh nhìn anh, “Tôi xin lỗi, tôi không cố ý gạt anh đâu, cũng không có ác ý. Tôi, thật ra tôi tới báo ân… ”
Thương Sấu cẩn thận nói rõ nguyên do mọi chuyện.
Mà Phong Dật sau khi nghe xong cũng biết Thương Sấu không có ý xấu. Cậu nhóc này thật ngốc quá đi.
Anh bắt đầu khôi phục thái độ ngày thường, chọc chọc mặt bánh bao của Thương Sấu, “Sao cậu không nói thẳng với tôi là tới báo ân.”
Thương Sấu thấy bầu không khí đã hết đáng sợ, lập tức đắc ý ưỡn ngực, “Tôi không có ngu, các trưởng lão đã nói, loài người bây giờ không chịu tin chuyện kỳ lạ, nếu biết tôi có thể biến thành người, chắc chắn sẽ bắt lại đập chết.”
Phong Dật nhìn cậu tràn đầy năng lượng, chút vướng mắc trong lòng chậm rãi biến mất.
Thương Sấu vươn đầu lại hỏi, “À ừm, vậy anh có đặc biệt muốn gì không? Tôi thực sự có thể giúp anh thực hiện.”
Phong Dật nhìn hamster nhỏ ra lời thề son sắt, mặc kệ nguyện vọng gì đó, còn không bằng ngồi ghẹo bé hamster ngây ngô đáng yêu trước mặt.
Quyết định như thế, Phong Dật cười cười hỏi ngược lại, “Ý của cậu là, cậu muốn báo ân?”
Thương Sấu có chút không hiểu gật đầu, nhưng trực giác nguy hiểm làm cậu không tự chủ được nuốt nước miếng.
Phong Dật ngồi bên giường đổi tư thế, vẻ mặt nghiền ngẫm ý cười, “Vậy cậu đã chuẩn bị những gì để báo ân?”
Thương Sấu lắc đầu, có chút buồn rầu cắn móng tay.
Nụ cười Phong Dật có chút sâu xa, nhẹ giọng nói: “Có biết Bạch Xà Truyện không?”
Thương Sấu ngơ ngác lắc đầu.
Phong Dật càng cười càng sáng lạn, “Bạch xà cũng tìm Hứa Tiên báo ân, rất giống tình huống của cậu. Vậy nên, chúng ta cũng dựa theo cách bọn họ để báo ân đi.”
Nghe tới chữ giống nhau, Thương Sấu trịnh trọng gật đầu.
Thế là, Thương Sấu tự mình đem bản thân bán đứt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT