34.
Dù không tán thành với việc dùng bạo lực chống bạo lực nhưng tôi phải thừa nhận rằng có một số chuyện chỉ có nó mới có thể giải quyết được.
Đất Giang Thành dù gì cũng là địa bàn của một thế gia lâu đời, ông ta không có cửa đấu lại với tôi, chỉ có thể ôm hận trong lòng, im lặng biến mất.
Sau đám cưới, Thẩm Mộ ôm tôi lăn qua lăn lại trên giường tân hôn, cười ngây ngô như một đứa trẻ.
"Uyển Uyển! Uyển Uyển!"
Anh lẩm bẩm như thể vẫn chưa tin được: "Cuối cùng anh cũng cưới được em rồi."
"Tên ngốc này nữa!" Tôi giả bộ tức giận, đánh vào lưng anh: "Uống cho lắm vào, đi tắm đi!"
Anh nghe lời tôi, vừa cười ngô nghê vừa đi vào phòng tắm.
Tôi mặc sẵn nội y đã đặc biệt chuẩn bị cho đêm tân hôn này, nằm trên giường đợi anh. Không thể không công nhận, so với Thẩm Mộ, ở phương diện đó, tôi giỏi hơn nhiều.
Ngay giây đầu tiên nhìn thấy, hai mắt Thẩm Mộ phát sáng, anh khẽ gầm gừ trong cổ họng như một con sói hoang. Tôi kiệt sức gần chet, anh thì vẫn sức lực tràn trề.
Sau cùng, anh ôm tôi, đặt lên một nụ hôn vừa dịu dàng vừa tinh tế. Trong cơn mê loạn, anh dịu dàng gọi tôi là "bé cưng".
Tôi cứ thế chìm vào giấc ngủ say lúc nào không hay.
35.
Đêm khuya, tôi đã mơ một giấc mơ khủng khiếp. Tôi mơ về kiếp trước của Thẩm Mộ.
Sau khi tôi đào hôn, cha của anh đã tới gặp anh, nói giọng tự mãn: "Con biết đấy, rồi con sẽ không thoát được cám dỗ, truy bắt cô ta và giam hãm lại bên mình, giống như cách ta từng làm với mẹ của con vậy."
"Đừng cố che giấu bản chất tham lam, cuồng loạn bên trong con người con nữa! Và rồi, hiện thực của mẹ con chính là tương lai của cô ta. Cô ta sẽ bị con bức điên."
Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy Thẩm Mộ ôm đầu thống khổ, liên tục gầm gừ. Anh nằm trong căn phòng treo đầy ảnh của tôi, vẻ mặt hung dữ, điên cuồng nói: "Không!"
Bởi vì không muốn làm tổn thương tôi, anh dứt khoát tìm đến cái chet.
Tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ này, sống lưng ướt đầm đìa mồ hôi lạnh. Mở mắt nhìn sang, Thẩm Mộ vẫn đang ôm tôi ngủ ngon lành. Tôi khẽ vuốt ve hai hàng lông mày thanh tú của anh, sau đó ngồi dậy, im lặng rời giường.
Tôi đã lén trộm chùm chìa khóa của anh, đứng trước cánh cửa căn phòng khóa kín, thử từng chiếc một, cuối cùng cũng mở được cửa.
Chầm chậm từng bước, tôi tiến vào căn phòng ác mộng kia.
36.
Nguyên nhân chính khiến Thẩm Mộ tự sat, hủy hoại bản thân có thể xuất phát từ việc anh muốn diệt trừ dòng gen dơ bẩn mà anh đã chán ghét từ lâu, giải tỏa áp lực quá mức khủng khiếp.
Vào khoảnh khắc ấy, anh đứng nhìn những bức ảnh chụp tôi được treo đầy bức tường, đôi mắt anh chăm chud ngắm nhìn và ghi nhớ từng nụ cười của tôi. Dòng máu đỏ chảy dọc theo cổ tay, cảm nhận rõ sự sống đang dần cạn kiệt mỗi một giây phút.
Đến tận giây phút cuối cùng của cuộc đời, đôi mắt anh vẫn luôn nhìn về phía tôi.
Bất giác, tôi nhớ lại những dòng hotsearch từng xuất hiện ở kiếp trước khi chuyện ấy xảy ra, quả thực không hề sai khi người ta gọi anh là "Chúa tể của những kẻ si tình".
Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể biết tình yêu của Thẩm Mộ dành cho tôi bắt đầu từ đâu và từ lúc nào. Anh không muốn nói cho tôi biết, mặc cho tôi gạn hỏi anh bao lần. Giữa hai vợ chồng vẫn còn ẩn giấu một bí mật nào đó. Nhưng vì anh không muốn nói nên tôi cũng đành thôi.
"Uyển Uyển!"
Thẩm Mộ vốn đang ngủ say trong phòng ngủ, lúc này đã đứng ở phía sau lưng tôi, ngược sáng.
37.
Thẩm Mộ có vẻ khá sợ hãi, anh lo lắng hỏi dò: "Em có nghĩ anh là một kẻ biến thái không?"
Tôi lắc đầu, đi tới nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh: "Sao anh lại dậy rồi?"
"Vì không thấy em bên cạnh nữa." Anh nói bằng giọng tủi thân: "Chăn lạnh lắm."
Tôi cười ngất.
Lần đầu tiên gặp nhau, dáng vẻ anh rất lạnh lùng, xa cách, luôn lúng túng trước những câu hỏi của tôi. Còn bây giờ, anh đã rất khéo léo trong cách ứng xử, có thể tùy ý bày ra dáng vẻ của một đứa trẻ hư bất cứ lúc nào.
Dù đối phương là người lớn hay trẻ con, chỉ cần bạn chấp nhận được tình yêu của họ, tự nhiên họ sẽ vô tư thể hiện sự nhõng nhẽo của một đứa trẻ.
Anh phản ứng lại với nụ cười của tôi bằng cách lắc tay áo tôi, hỏi lại một cách thận trọng: "Em có thấy anh giống biến thái không?"
"Không, chỉ có cảm giác giống như một cuốn truyện ngôn tình thôi." Tôi thành thật: "Không ngờ anh đã yêu em lâu đến thế."
"Em không giận anh à?"
"Anh yêu em mà, sao em phải giận?"
Anh đỏ bừng hai má, giơ tay ôm eo tôi.
"Em thật tốt… Vậy, dù anh có làm gì, em cũng sẽ dung túng cho anh chứ?"
"Em chỉ tin tưởng vào việc anh sẽ không làm tổn thương em." Tôi xoay người lại, vòng tay qua cổ anh: "Em tin vào tính cách của anh."
Tôi không muốn có bất kỳ suy nghĩ xấu nào đối với một người thà tự làm tổn thương chính bản thân mình còn hơn là làm tổn hại tới tôi dù chỉ một chút.
Trên đời này khó tồn tại thứ tình yêu đích thực, hai người cùng được hạnh phúc lại càng khó hơn. Đối với tình cảm của Thẩm Mộ, tôi vô cùng tôn trọng, cũng giống như cách anh nâng niu và tôn trọng tôi vậy.
38.
Một chú gấu con khi nhận được sự ưu ái sẽ phát điên không chút do dự nếu chẳng may sự ưu ái đó có nguy cơ bị tước đoạt, tựa như thái độ của Thẩm Mộ đối với Lương Thanh bây giờ vậy.
Tôi đã phải vất vả lắm mới ngăn được anh không ném món quà Lương Thanh tặng tôi ngày trước.
Món quà ấy là một bộ đồ ngủ được cắt may thủ công, trên ngực áo được thêu tay một quả tim nhỏ xíu, thể hiện tình cảm không mấy rõ ràng.
Thẩm Mộ vừa nhìn thấy nó đã lồng lộn lên nhưng lại bị tôi trừng mắt, đành nhẫn nhịn ngồi phịch xuống ghế sô pha, đơ ra như tượng.
Tôi mặc kệ anh ngồi đó, cầm bộ đồ ngủ lên ngắm nghía.
"Có cái gì hay mà em ngắm?"
Anh lẩm bẩm một câu rồi sáp lại gần, ôm lấy tôi. Thân hình anh cao lớn bao bọc lấy tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ tôi mang theo chút bất mãn nhưng không dám nói, chỉ đành thấp giọng gọi tôi: "Vợ à!"
"Được rồi, được rồi!"
Tôi nắm bàn tay đang vò đầu bứt tóc của anh, dúi món quà của Lương Thanh cho anh, nói: "Cho anh xử lý, nhưng nếu anh dám vứt nó đi thì em cho anh biết tay!"
Thế là anh lập tức cầm kéo lên cắt nhỏ bộ đồ đó ra như muốn trút giận.
Tôi im lặng theo dõi, bất lực hỏi anh: "Anh có ác cảm với Lương Thanh đến vậy à?"
Anh dừng tay lại, "ừm" một tiếng như một câu trả lời.
"Anh không thích hắn ta. Hắn ta qua lại thân thiết với em như thế nhưng vẫn dây dưa với người phụ nữ khác, đó là biểu hiện của sự không chung thủy."
Lương Thanh sao thì tôi cũng vậy mà. Tiêu chuẩn kép của Thẩm Mộ khiến tôi thấy buồn cười nhưng thấy không thích hợp lắm nên đành nhịn.
"Giờ thì chuyện ấy có còn quan trọng nữa đâu mà."
Tôi khẽ cười, dỗ dành anh: "Bây giờ hai chúng ta đã ở chung một nhà rồi, thử hỏi anh ấy còn có cơ hội chen chân vào nữa không?"
Thẩm Mộ đỏ mặt, quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng "ừ" một tiếng.