Nếu như bạn hỏi tôi, bắt đầu từ lúc nào tôi nhận ra được sự hoang đường của tình thân.

Vậy thì tôi chắc chắn sẽ nói cho bạn nghe, chính là khoảnh khắc này đây.

Mẹ cũng nhìn thấy điện thoại của tôi, không để ý đến bố dượng ở đây, cho tôi một bạt tai.

Bố dượng nôn nóng vội vàng kéo bà ra, nhưng bà đã chửi ầm lên.

“Mày vẫn còn liên lạc với bố mày đúng không? Tao đã sớm nói với mày rồi, bảo mày đừng nhận ông ta, ông ta đối xử với tao thế nào, mày quên hết rồi đúng không? Mày có còn lương tâm nữa không?!”

Dừng lại một chút, bà giống như nghĩ thông suốt điều gì đó, oán hận nhìn tôi: “Là bố mày bảo mày bám vào Đường Hà đúng không? Kiếp trước tao nợ chúng mày hay sao? Chúng mày phải sỉ nhục tao, hủy hoại tao như vậy?!”

Bố dượng muốn ngăn bà lại nhưng hoàn toàn không ngăn được.

Mẹ rống to: “Tao nuôi dưỡng mày cho đến ngày hôm nay đã là hết lòng quan tâm rồi, mày với thằng cha mày đều cùng một đức hạnh, đều là đồ vô ơn!”

Trong khoang mũi có mùi máu tanh nồng đậm, gò má cũng đau rát.

Bệnh nhân và người nhà xung quanh nhìn qua, xì xào bàn tán.

Tôi ngơ ngác nhìn giọt máu trên gạch men sứ màu trắng.

Mẹ đang nói gì vậy? Bà có thể mắng tôi và Đường Hà, nhưng sao bà lại cảm thấy tôi đang hợp mưu với bố chứ?

Cơn sốt cao khiến đầu óc tôi hỗn loạn, chỉ có một suy nghĩ giãy giụa nổi lên mặt nước, khiến tôi suy nghĩ rõ ràng nguyên nhân của một loạt sự việc từ quá khứ đến ngày hôm nay.

Vì sao mẹ không yêu tôi.

Vì bà cảm thấy tôi giống bố.

Tại sao bố lại mắng tôi.

Vì ông cảm thấy tôi giống mẹ.

Có người vì di truyền huyết mạch của bố mẹ mà được cả nhà xem là đầu quả tim.

Có người vì kế thừa huyết mạch của bố mẹ mà bị hai bên buông lời nguyền rủa độc ác nhất, trong sự giằng co kéo dài, trở thành vũ khí để đôi bên công kích nhau.

Tôi nhẹ giọng nói: “Nhưng con đã làm sai điều gì chứ?”

Hốc mắt đã tràn đầy nước mắt, tôi không quan tâm việc liệu có bị mẹ giận dữ mắng mỏ là giả vờ đáng thương hay không.

Tôi chỉ hỏi: “Bố mẹ hận con như vậy, vì sao lúc trước phải sinh con ra chứ?”

Nước mắt không ngừng lăn dài, từng giọt từng giọt, cổ họng tôi nghẹn lại, khiến tôi không thể thở nổi, không có cách nào đứng thẳng được.

Tôi vịn vào ghế ngồi xuống, thở dốc từng hơi, nước mắt trào ra: “Bố mẹ có từng hỏi con là có muốn trở thành con của bố mẹ hay không không?!”

Cuối cùng tôi đã hỏi ra câu này.

Hỏi thay cho bé gái nhỏ run lẩy bẩy trốn trong phòng nghe cãi nhau.

Hỏi thay cho cô bé vào lúc cấp 2 sau khi đã học được cách giảng hòa đôi bên thì lại bị đôi bên giận mắng.

Hỏi thay cho cô gái vào năm lớp 10 tai trái nghe bố mắng mẹ, tai phải nghe mẹ mắng bố, cuối cùng nghe thấy bọn họ đạt được kết luận chung rằng “Mày thật sự giống người bố/ người mẹ không có lương tâm của mày”.

Tại sao tôi lại là con của hai người chứ?

Vì sao tôi lại có bố, có mẹ chứ?

Tay mẹ tôi nắm chặt lại, nhìn chằm chằm vào mặt bàn không hề có gì chứ không nhìn tôi.

Đường Hà cũng không nhịn được nữa, ôm tôi vào lòng, đè nén cơn giận lên tiếng: “Cô ấy là con gái chị, không phải là kẻ thù của chị.”

Lúc này mẹ mới có phản ứng, chỉ vào tôi: “Đường Hà, chú không biết bố nó là hạng người gì đâu, chính là tên du côn lưu manh! Ông ta thật sự làm ra được chuyện như vậy đó!”

Đường Hà nhíu mày thật chặt: “Trước kia tôi từng thấy bố cô ấy đòi tiền cô ấy một lần.”

Mẹ càng tức giận hơn, nhìn về phía tôi: “Vậy mà mày lại cho ông ta tiền?! Mày lấy tiền của tao đi nuôi bố mày đúng không?! Mày thật sự là đứa lòng lang dạ sói…”

Đường Hà chán ghét nhắm mắt lại: “Đủ rồi!”

Anh lạnh lùng nói: “Sở dĩ Ngưng Ức vẫn giữ liên lạc với bố cô ấy là vì bảo vệ chị. Cô ấy biết rõ bản tính của bố cô ấy, nếu không đòi được tiền thì chắc chắn sẽ tìm đến chị, chị còn đang mang thai, cô ấy tình nguyện thay chị chịu nỗi khổ này.”

Mẹ ngẩn người, giọng điệu vừa dịu đi, nhưng lại lập tức lên cao giọng: “Có bản lĩnh thì bảo ông ta tới tìm tôi, xem tôi có báo cảnh sát không!”

Đường Hà cười lạnh, lười che giấu: “Chị đừng có phóng đại lên nữa được không? Trước kia chị chưa từng báo cảnh sát hả? Có tác dụng không? Ngày tháng yên tĩnh này không phải do đứa con gái chướng mắt của chị chịu nhục đổi lấy cho chị hả?!”

Tính anh vẫn luôn không tốt, trước đó kiềm chế thu liễm là đã nể tình tôi lắm rồi.

Giờ phút này cơn giận của anh đã lên đến đỉnh điểm, nói chuyện cũng trở nên không nể mặt mũi, mẹ bị anh chặn họng đến mức hoàn toàn không có cách nào cãi lại được.

“Chuyện xấu xa của hai người trưởng thành mấy người mà cũng xử lý không tốt, liên lụy đến Ngưng Ức, người có lỗi chính là mấy người, hiểu không? Vừa muốn con gái che chắn cho mình, vừa muốn mắng con gái còn liên lạc với đối phương. Có phải chị thấy với tính cách của con chị thì cô ấy sẽ không cãi lại cho nên ép cô ấy vào chỗ chết không?”

Đầu tôi vô cùng đau đớn, lỗ tai ong ong, cả người đều không còn sức lực.

Tôi gắng sức kéo góc áo anh, anh mới dừng lại, cúi đầu nhìn tôi: “Được, tôi không nói nữa, chúng ta về nhà.”

Mẹ giống như mới tìm được giọng nói của mình: “Chú muốn dẫn nó đi đâu?”

Đường Hà nhìn bà chằm chằm, nói: “Đưa cô ấy về nhà tôi. Mấy người không yêu cô ấy thì để tôi yêu.”

*

Tôi ngủ vô cùng mê man.

Ký ức cuối cùng trước khi ngủ là tôi ôm Đường Hà sụp đổ khóc lớn.

Mà anh thì ôm chặt lấy tôi, không ngừng an ủi gì đó, giống như mãi mãi sẽ không buông tay.

Cảnh trong mơ vỡ thành từng mảnh nhỏ, khi tỉnh lại, khuôn mặt hơi kéo căng, đó là vệt nước mắt đã khô.

Trong phòng rất tối, màn cửa bị kéo lại, có ánh nắng chiếu vào từ khe hở.

Nơi này là… phòng ngủ của Đường Hà.

Cửa không đóng chặt, lờ mờ có thể nghe thấy Đường Hà đang nói chuyện điện thoại ở trong phòng khách.

“Đưa cô ấy về, sau đó thì sao? Tiếp tục để mấy người sỉ nhục cô ấy sao?” Giọng điệu của anh nhàn nhạt, mang theo sự cương quyết chân thật đáng tin: “Cô ấy sẽ ở lại chỗ tôi, cho đến khi bản thân cô ấy muốn về.”

Bên kia điện thoại lại nói gì đó, Đường Hà cười trào phúng: “Chị đang uy hiếp tôi sao?”

Bên kia điện thoại im lặng một lúc, âm lượng trở nên nhỏ lại.

Đường Hà lạnh lùng nói: “Tôi khuyên chị có chừng có mực thôi.”

Chưa được mấy phút thì lại có cuộc gọi tới.

Đường Hà liếc qua rồi bắt máy, sau khi nghe mấy giây, giọng điệu của anh có thể nói là lạnh như băng.

“Tôi không giống ông, tôi không lấy tình cảm ra làm công cụ. Dừng cái sự phỏng đoán của ông lại đi, đừng cố gắng nhúng tay vào, nếu không ông sẽ không nhìn thấy tôi trong bất cứ buổi tụ họp gia đình nào nữa đâu.”

Bên kia dường như còn muốn nói thêm gì đó, Đường Hà đã cúp máy luôn.

Anh ném điện thoại lên ghế sô pha, vặn mở chai nước uống hết, tựa như muốn nhờ vào đó để chính mình bình tĩnh lại.

Hồi lâu sau, anh ném chai nước không vào thùng rác, cả người nằm ngửa trên ghế sô pha, nặng nề nhắm mắt lại.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang mà yên tĩnh, xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào, lại không có cách nào chiếu sáng mặt mày u ám của anh.

Những cuộc gọi đó nói gì, tôi không nghe thấy nhưng đoán ra được.

Đơn giản chỉ là nói về tôi, tiện đà dính dáng đến anh.

Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

Đến từ WeChat của mẹ:

“Không nghe máy đúng không? Được, mày đợi Đường Hà ngồi tù đi.”

“Tối nay trước chín giờ, nếu mày không về nhà, tao sẽ báo cảnh sát.”

“Bây giờ mày chưa tròn mười tám tuổi, tao là người giám hộ của mày, cảnh sát sẽ tin tao hay tin mày, mày tự xem rồi xử lý đi.”

Tôi cảm thấy thái dương lại bắt đầu đau.

Màn hình đã tắt đột nhiên sáng lên, cả người tôi run lên, mới nhìn rõ người gọi tới là chị Tư Tư, không phải mẹ.

Nghe, hay là không nghe?

Ngón tay do dự rồi vẫn nhấn nút trả lời.

Chị Tư Tư tặc lưỡi: “Ngưng Ức à, chị gọi điện thoại cho em nhiều lắm đó mà em không nghe máy!”

Tôi im lặng một lúc.

Trong những cuộc điện thoại không nghe máy đó, có lẽ có mấy cuộc đến từ chị Tư Tư, nhưng tôi thật sự không có tâm tình để gọi lại.

Chị Tư Tư không để ý đến sự im lặng của tôi, giống như pháo liên thanh: “Em và chú nhỏ yêu nhau à?”

Tôi không muốn lừa dối chị ấy, “Ừm” một tiếng.

Chị ấy kinh ngạc tán thán: “Trời ơi trời ơi trời ơi, hai người làm thật à… Chẳng trách ông nội nhỏ nổi trận lôi đình.”

Dựa theo vai vế, ông nội nhỏ của chị ấy là bố của Đường Hà.

Tôi nắm chặt điện thoại, không lên tiếng.

Chị Tư Tư nói tiếp: “Hôm nay bố chị bàn chuyện với ông nội nhỏ, kết quả nghe nói chú nhỏ và em hẹn hò. Chú nhỏ nói là chú ấy thích em trước, cãi nhau không nhường câu nào, ông nội nhỏ tức đến mức nhập viện rồi… Quan hệ của bọn họ không dễ gì mới dịu đi đôi chút, bây giờ chỉ sợ lại là số âm rồi.”

Chị ấy nói nhăng nói cuội, lại nói tới lời đánh giá của bà nội chị ấy dành cho Đường Hà.

“Lúc bố mẹ chú nhỏ ly hôn, hai người họ đều vô cùng tiêu sái, chỉ khổ cho chú nhỏ. Khi đó là đứa nhỏ vô cùng nhỏ tuổi, gần như không nhận được sự quan tâm yêu thương của bố mẹ, đi một đoạn đường dài đến ngày hôm nay cũng rất khó khăn.”

Tôi nghe thấy mà trong lòng chua xót, nước mắt trào lên, cố gắng kìm nén không nức nở.

Chị Tư Tư cuối cùng cũng dừng lại, nhạy cảm hỏi: “Sao em không nói gì? Em khóc à?”

Tôi nuốt nước mắt, mặc dù chị ấy không nhìn thấy nhưng tôi vẫn cười một tiếng: “Không, em chỉ cảm thấy có lỗi với chú ấy quá.”

Chị Tư Từ dừng lại một hồi rồi mới nói: “Trông chú nhỏ như không để mọi chuyện trong lòng, đối với bố chú ấy cũng hờ hững lạnh nhạt. Nhưng thật ra, chị luôn cảm thấy, chú ấy rất coi trọng gia đình. Đương nhiên, chị không phải có ý muốn khuyên hai người chia tay, chỉ là…”

Chị ấy rầu rĩ, cố gắng sắp xếp lời nói, ấp a ấp úng: “Hai người dù sao cũng chênh nhau một thế hệ, mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng người ngoài nghe vào đều cảm thấy là chú nhỏ dụ dỗ cháu gái… Trước kia chú ấy được xem là tấm gương, bây giờ không biết bao nhiêu người đang chờ xem chuyện cười của chú ấy đó.”

Hoàn toàn không phải như vậy.

Là tôi thích anh trước.

Tôi ngẩng đầu lên, vẫn có nước mắt lăn xuống.

Trước khi bộc phát tiếng nghẹn ngào lớn hơn, tôi chỉ kịp nói với chị ấy: “Em cúp trước đây.”

*

Cách một cánh cửa, Đường Hà ở bên ngoài.

Xuyên qua khe cửa, có thể nhìn thấy bên mặt mệt mỏi của anh, còn có nước đá bốc lên hơi lạnh trên bàn trà.

Mấy cuộc điện thoại mà anh nói chuyện ngắn gọn rồi cúp rốt cuộc có nội dung gì, tôi tưởng là tôi hiểu, bây giờ mới biết thật ra không được xem là hiểu lắm.

Điện thoại tắt màn hình, trong màn hình màu đen phản chiếu khuôn mặt tái nhợt vô hồn của tôi.

Tôi không nhịn được mà cười khổ.

Lam Ngưng Ức, người như mày, rốt cuộc có tài đức gì chứ?

Tôi lau khô nước mắt, đẩy cửa phòng đi ra ngoài.

Đường Hà nhìn theo tiếng, trên mặt lập tức có ý cười ấm áp, tựa như những vẻ lo lắng ấy chưa từng tồn tại.

“Dậy rồi à? Đầu còn đau không? Đói không? Tối nấu cháo gạo kê cho em rồi, bây giờ ăn luôn không?”

Hốc mắt bắt đầu chua xót, tôi im lặng rất lâu mới có sức nói chuyện: “Cảm ơn chú… Em nghĩ, em nên về nhà.”

Trong bếp, cái nồi vẫn đang sôi ùng ục, mùi cháo thơm nồng tràn ngập.

Chỉ trong thời gian rất ngắn, tôi lại thất thần, nghĩ đến ban đầu khi quen biết anh, phòng bếp của anh chỉ để trang trí.

Sau đó những món đồ làm bếp đó thật sự được sử dụng, là bởi vì tôi thức khuya học bài, anh dần dần học cách làm đồ ăn khuya.

Trong chiếc nồi đó hẳn là đang nấu cháo gà sợi cải xanh, tôi đã ăn rất nhiều lần, sau này không thể ăn nữa rồi.

Không thể, là không được, là không có khả năng mà bản thân tôi cấm đoán.

Tôi đã được anh che chở đủ lâu rồi, đã là lúc quay về với hiện thực cuộc sống rồi.

Anh làm tấm gương của anh, tôi làm đứa con ghẻ cẩn thận dè dặt của tôi.

Trong tiếng động nhỏ xíu này, Đường Hà im lặng nhìn tôi, đôi mắt đen như mực.

Cuối cùng anh nói: “Bây giờ em về thì sẽ bị sỉ nhục nghiêm trọng.”

Tôi gật đầu, cố gắng cười một cái: “Em biết… Nhưng đây là vận mệnh của em.”

Đây là vận mệnh của em, không phải của chú.

Những lời vặn hỏi như nhục nhã, đau khổ, mưa to gió lớn đó, tôi không hề muốn anh nhận lấy.

Đường Hà không nói gì, tôi nhắm mắt lại, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn chú đã chăm sóc, em đi dọn đồ.”

Khi xoay người, tôi nghe anh hỏi: “Ý em muốn chia tay sao?”

Ngực như bị một con dao đâm vào, ngón tay tôi cũng run rẩy, lại không nói nên lời.

Cuối cùng chỉ có thể nói: “Em đi thu dọn đồ đạc trước.”

Mãi đến khi đóng cửa lại, anh cũng không có phản ứng.

Tôi ngồi dưới đất, cảm thấy nước mắt nghẹn lại ở ngực, khiến tôi sắp ngạt thở.

Điện thoại vẫn đang nhấp nháy không ngừng, cuộc gọi chưa nhận và tin nhắn chưa xem đến liên tục.

Tất cả đều do mẹ gửi tới, ép hỏi tôi có phải muốn đưa Đường Hà vào cục cảnh sát hay không.

Tôi cảm thấy dạ dày đang cuộn trào, tai đang ong ong.

Tôi bấm chặt lòng bàn tay, nhỏ giọng nói với chính mình, không sao, không sao, ít nhất thì bây giờ bà ấy không thể làm hại đến mày nữa, mày phải kiên cường một chút…

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Đường Hà đứng ngược sáng ngoài cửa, khiến người ta không nhìn rõ nét mặt.

Tôi lập tức bật dậy, nhỏ giọng nói: “Em dọn xong ngay đây.”

Thật ra chỉ phải mang đi một cái cặp sách và một chiếc áo khoác.

Vào lúc đi lướt qua vai nhau, cổ tay bị anh bắt lại.

“Tôi từng nói, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em, em không tin sao?” Anh nói.

Nước mắt thoáng cái rơi xuống.

Tôi cưỡng ép nén lại tiếng nghẹn ngào: “Em tin.”

Ở ngã ba của vận mệnh, tôi đã từng lo sợ bất an, cầu xin bố mẹ có thể quay đầu lại nhìn tôi, đừng vứt bỏ tôi trong cơn mưa gió.

Nhưng mà hai người họ ai cũng che dù đi xa, trong cơn mưa to gió lớn, cây dù duy nhất nghiêng về phía tôi thuộc về Đường Hà.

Cũng vì như vậy nên tôi mới không thể để anh chịu chút tổn hại nào.

Trên đời này, người sẵn lòng che dù cho tôi không nhiều, việc tôi có thể làm cho anh cũng không nhiều.

Chỉ có để anh quay về với vị trí con cưng của trời.

Bàn tay nắm lấy cổ tay ngày càng nóng, Đường Hà cụp mắt, lông mi che khuất tất cả tâm trạng, anh chỉ nói cho tôi biết: “Nếu đã tin tưởng thì đừng rời đi nữa.”

Màn hình điện thoại lại sáng lên, thông báo vang lên liên tục không ngừng.

Đường Hà nhìn sang, đón lấy điện thoại của tôi.

Không biết anh nhìn thấy gì, nói chung là anh nhíu mày thật chặt, nhấn nút tắt máy ngay, ném điện thoại qua một bên.

“Chúng ta nói chuyện.” Anh nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play