Mẹ vẫn luôn không nói cho tôi biết chuyện bà có thai, tôi cũng luôn vờ như không biết.
Chỉ là số lần bà nói bóng nói gió ngày càng nhiều, nói cho tôi biết ở trong nhà bố dượng là đã đủ may mắn rồi, phải học được cách hài lòng, không thể nghĩ đến những thứ không thuộc về mình.
Trong cái nhà này, tương lai sẽ có chủ nhân nhỏ.
Rất nhiều lần tôi muốn hỏi bà, thứ không thuộc về tôi là gì vậy?
Thứ duy nhất tôi muốn là tình yêu của bố mẹ.
Nhưng tôi chưa bao giờ nhận được.
ngôn tình sủngBà và bố dượng thường xuyên đi bệnh viện, thế là Đường Hà không những lo chuyện học hành của tôi mà còn tiếp nhận sinh hoạt hàng ngày của tôi.
Đường Hà mang theo tôi đi dạo khắp Nam Kinh, những con phố lớn ngõ nhỏ mà tôi từng cho rằng tôi rất quen thuộc, khi đi cùng anh sẽ luôn phát hiện ra được một vài điều mới.
Một bó hoa, một chỗ vẽ xấu, một vài chuyện xưa.
Thỉnh thoảng kể đến mức hứng khởi, anh sẽ cười lên, giống như mặt trời ló dạng sau đám mây, xinh đẹp vô cùng.
Tôi vô cùng xác định, tôi thích Đường Hà.
Nhưng tôi cũng biết, tôi không thể nói, không thể để lộ ra một chữ nào.
Nếu không tôi sẽ mất đi anh, cho dù là làm bạn bằng hình thức chú cháu này thì cũng sẽ không còn nữa.
Hôm đó anh nói cho tôi biết là anh có việc bận phải làm, bảo tôi tự mình làm đề.
Tôi nghiêm túc làm xong, phát hiện ra bạn cùng bàn đã gọi điện cho tôi rất nhiều cuộc.
Tôi vội vàng gọi lại, nghe thấy giọng nói mang theo tiếng nức nở của cậu ấy: “Ngưng Ức, cậu có thể tới chuộc tớ không?”
Trên đường chạy đi hốt hoảng quá, đến mức khi tới nơi, tôi mới ý thức được, đây thật sự không phải là chuyện tôi có thể xử lý được.
Tuyết Tinh bị một người phụ nữ túm tóc đè lên bàn, phía sau hai người họ là một người đàn ông trung niên, hút từng điếu thuốc một, không nói chuyện.
Vừa thấy tôi, Tuyết Tinh đã khóc lên, cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, tôi mới phát hiện ra trên khuôn mặt cậu ấy toàn là dấu vết bị đánh.
Đủ loại dấu bàn tay, vết móng tay chồng chất lên nhau, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của cậu ấy trông hết sức thê thảm.
“Ngưng Ức.” Cậu ấy nghẹn ngào, nhỏ giọng gọi tên tôi.
Tôi bất chấp khó khăn tiến lên, lấy can đảm hỏi: “Sao mấy người có thể đánh người chứ?”
Người phụ nữ đó cười một cách lạnh lùng: “Mày hỏi bạn học của mày xem nó đã làm được chuyện tốt gì.”
Bà ta lại tát một cái vào mặt Tuyết Tinh:
“Bây giờ không có gan gọi bố mẹ đến à? Lúc ngủ với người đàn ông của người khác không phải mày dũng cảm lắm hả?”
Tôi bị ý trong lời nói của bà ta làm kinh ngạc, siết chặt ngón tay, nói: “Có chuyện gì thì nói đàng hoàng, đừng động vào cậu ấy.”
Người phụ nữ đó giống như đang thị uy, tát mấy cái liên tục, nhìn tôi chằm chằm cười lên.
“Mày bảo vệ nó như thế, cũng cùng loại người với nó đúng không? Được, dùng tiền mày lừa được từ thằng đàn ông già của mày chuộc người chị em của mày về đi.”
Tuyết Tinh nức nở, chỉ không ngừng rơi lệ, khẩn cầu nhìn tôi.
Tôi hỏi: “Bà muốn bao nhiêu tiền?”
Người phụ nữ đó khinh bỉ nhìn tôi, nói: “Năm mươi ngàn.”
Đừng nói là năm mươi ngàn, ngay cả năm ngàn tôi cũng không có.
Tôi nói: “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”
Người phụ nữ đó buông Tuyết Tinh ra, lấy ra một xấp ảnh chụp từ trong túi, vứt xuống trước mặt tôi.
Tôi chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng quay đầu đi.
Đó là ảnh nude của Tuyết Tinh.
Tuyết Tinh bật khóc, ôm những tấm hình kinh khủng đó vào lòng, nước mắt rơi như mưa: “Tôi biết lỗi rồi, tôi biết rồi. Chúng tôi không có nhiều tiền như vậy, ông ấy cũng không cho tôi nhiều tiền như vậy.”
Người đàn ông đó vẫn luôn ngồi trên ghế sô pha, hút thuốc không ngừng, lại không hề nhìn qua lấy một cái.
Giống như dù có bị đánh đập thì cũng không liên quan đến ông ta.
Vợ ông ta đi qua, móng tay dài sắc nhọn bóp lấy cằm Tuyết Tinh, hung ác nói: “Không có đúng không? Không đưa đúng không? Ngày mai tao sẽ dán những tấm hình này trong trường mày, để tất cả mọi người đều nhìn thấy mày là cái loại gì!”
Tôi không biết lấy can đảm ở đâu ra, đẩy tay bà ta ra, kéo Tuyết Tinh vào lòng.
“Chúng tôi không đưa trong một lần được, đưa theo giai đoạn được không?”
Bà ta cười một tiếng, nói: “Được, chúng mày viết giấy nợ đi.”
Nói xong, bà ta thật sự lấy bút từ trong túi ra, soạn giấy nợ.
Giống như đã có mưu tính trước…
Tuyết Tinh ở trong lòng tôi không ngừng run lên, khóc đến mức giống như sẽ chết đi.
Tôi siết chặt điện thoại trong tay, do dự xem có cần gọi 110 hay không, lại thấy Tuyết Tinh cầu xin lắc đầu với tôi.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Tôi bắt máy: “Chú nhỏ.”
Đường Hà nói: “Sao không có ở nhà? Mua hạt dẻ ngào đường cho cháu này.”
Không biết vì sao, rõ ràng là tôi vẫn luôn bình tĩnh, đột nhiên nghe giọng nói của anh, tôi lại có chút muốn khóc.
Tôi nén nước mắt, đang muốn nói là lát nữa sẽ về.
Người phụ nữ đang viết chữ cướp lấy điện thoại của tôi: “Chú nhỏ đúng không? Phụ huynh đúng không? Con cái nhà anh ở trường làm đĩ, anh có quản lý không?”
Giọng nói sắc lạnh, the thé của bà ta vang vọng thật lâu, giống như một cái tát.
*
Tôi cảm thấy lỗ tai ong lên, máu toàn thân đều dâng trào.
Không biết lấy sức ở đâu ra, tôi đẩy người phụ nữ đó ra, cướp lại điện thoại.
Mà bà ta đã báo vị trí của chúng tôi, kêu Đường Hà đến nhận người về.
Tút tút tút —
Đường Hà cúp máy.
Tôi lại gọi qua nhưng anh không bắt máy.
Ngón tay tôi sắp xoắn nát góc áo rồi, tay chân dần lạnh buốt.
Bên ngoài đổ mưa, người đi đường vội vàng chạy qua, tôi chống đầu lên thủy tinh, cảm thấy trái tim còn lạnh hơn cả thủy tinh.
Tuyết Tinh vẫn còn đang khóc nói gì đó với đôi vợ chồng kia, nhưng tôi đã hoàn toàn không nghe thấy nữa.
Đường Hà sẽ nhìn tôi như thế nào đây?
Liệu anh có cảm thấy tôi là gái hư không?
Liệu anh có đẩy tôi ra, lạnh nhạt với tôi, nguyền rủa tôi bằng lời ác độc giống mẹ tôi không?
Chỉ tưởng tượng thôi, trái tim đã khó chịu muốn chết.
Một tiếng rầm vang lên, cửa lớn bị đẩy ra, gió lạnh thấu xương thổi vào, tôi ngẩng đầu.
Đường Hà sải bước đi vào, không biết hôm nay anh đã làm gì mà lại mặc âu phục đen.
Chất liệu vốn dĩ rất đắt tiền, chỉ là bả vai đã thấm ướt, tóc cũng có chút dấu vết của nước mưa.
Vẻ mặt anh rất lạnh lùng, cả người tản ra cảm giác người sống chớ đến gần.
Tôi nhút nhát gọi một tiếng: “Chú nhỏ.”
Đường Hà nhìn về phía tôi, không nói lời nào.
Đột nhiên vành mắt tôi đỏ lên, nhưng vẫn nhớ đến việc phải giải thích: “Không phải như bà ta nói đâu, cháu không có…”
Anh thấy trên mặt tôi không có dấu vết bị thương thì giống như thả lỏng, khom lương, ngón tay lướt qua mắt tôi, cố ý thả chậm giọng nói: “Chú biết, cháu là đứa trẻ ngoan.”
Nước mắt rơi xuống, tôi bối rối lau đi.
Người phụ nữ đó mở miệng: “Mày đã là phụ huynh, vậy thì trả lại tiền chúng nó nợ bọn tao đi, năm mươi ngàn, một đồng cũng không thể thiếu.”
Đường Hà không để ý đến bà ta, chỉ nhìn quanh căn phòng một vòng.
Tuyết Tinh với gò má sưng đỏ, người đàn ông cúi đầu hút thuốc, người phụ nữ phách lối…
Không biết trong đầu anh đang nghĩ gì, tóm lại khi anh lên tiếng, vẻ mặt rất bình tĩnh.
“Bà nói tiền nợ, giấy nợ đâu?”
Tôi và Tuyết Tinh lặng lẽ nhìn nhau, đều thấy may mắn vì mình vẫn chưa ký tên vào giấy nợ.
Người phụ nữ đó sửng sốt, lập tức nói: “Nó tiêu nhiều tiền của chồng tao như vậy, đó là tài sản chung của vợ chồng!”
Đường Hà nói: “Vậy thì bà nên đòi nợ chồng bà chứ.”
Bà ta lại muốn lặp lại chiêu cũ, lấy một xấp ảnh từ trong túi ra: “Dù sao người mất mặt cũng không phải là chồng tao mà là con đĩ đó. Mày không đưa cũng được, chờ tao dán đầy trường đi!”
Đường Hà không hề nhìn hình, chỉ lạnh lùng nói: “Bà có thể thử xem. Bà xâm phạm quyền riêng tư của công dân, chồng bà dính líu đến hiếp dâm trẻ vị thành niên, vợ chồng hai người cùng vào cục cảnh sát cũng là một chuyện tốt.”
Người phụ nữ đó lập tức phát điên: “Mày nói ai vào cục cảnh sát? Nói ai hiếp dâm? Mày có tư cách gì?”
Nói xong bà ta nhào lên, nắm chặt lấy thẻ tham dự cài trước ngực Đường Hà.
“Đại hội Cơ học thủy khí… Đường Hà… Mày tên Đường Hà đúng không, tao sẽ đến cơ quan của mày để người trong cơ quan của mày đều biết. Chú nhỏ, ha ha, chú nhỏ cái chó gì! Tao thấy mày chính là kim chủ của đồ đĩ đó nhỉ!”
Cảm giác như máu đang va vào màng nhĩ của tôi, tim tôi cũng sắp ngừng đập, không khỏi nhìn về phía Đường Hà.
Anh không có bất cứ phản ứng gì đối với lời miêu tả này, chỉ cau mày, tháo thẻ tham dự xuống vứt trước mặt bà ta.
Một tiếng lạch cạch vang lên, thẻ tham dự trượt đi một đoạn.
Đường Hà nới lỏng cà vạt, ánh mắt đùa cợt: “Cho bà đấy.”
Người phụ nữ không ngờ rằng anh khó giải quyết như vậy, sững sờ rồi bắt đầu gầm rú: “Mày không quản được con cháu mà còn lý luận hả?! Trả tiền cho tao! Tiền nợ tao không được thiếu một đồng!”
Đường Hà lạnh lùng nói: “Đừng kéo nữa vô dụng thôi. Vợ chồng hai người, một người dụ dỗ trẻ vị thành niên, một người mượn cơ hội vơ vét tài sản, tính toán hay lắm. Có biết gọi 110 không? Không biết thì để tôi giúp cho.”
Anh lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm số: “Alo, tổng đài tiếp nhận báo án sao, tôi muốn báo cảnh sát, tôi đang…”
Người đàn ông vẫn luôn cúi đầu hút thuốc cuối cùng cũng ngẩng đầu, kéo lấy người phụ nữ gần như sững sờ tại chỗ, nói: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi.”
Người phụ nữ đó khóc lóc om sòm, cứ muốn người đàn ông đòi tiền lại.
Hai vợ chồng bắt đầu lôi kéo nhau, cuối cùng kết thúc bằng việc người đàn ông cho bà ta một bạt tai.
Người phụ nữ kêu khóc gào thét: “Tôi muốn ly hôn với ông!”
Ông ta kéo vợ đi về phía cửa.
Đường Hà cúp máy, nói: “Thân làm đàn ông, một không thể kiềm chế dục vọng của mình, hai không thể thông cảm cho vợ, ba gặp chuyện dám đứng ra. Tôi xem thường ông lắm đấy.”
Bóng lưng người đàn ông trung niên dừng lại một chút, vẫn không quay đầu.
Ngược lại là người phụ nữ bắt đầu khóc sướt mướt, rõ ràng bà ta là kẻ ác, giờ phút này lại khóc cực kỳ tủi thân.
Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Đường Hà lấy thuốc lá từ trong túi ra, kẹp trên ngón tay, lại không châm lửa.
“Lam Ngưng Ức,” Anh gọi tôi: “Cháu ra đây.”
Tôi khom lưng nhặt thẻ tham dự của anh lên, chột dạ đi theo ra ngoài.
Liếc thấy ảnh chân dung của anh trên thẻ tham dự, vẻ mặt lạnh lùng, không có chút ý cười nào.
Rất giống vẻ mặt bây giờ của anh…
Đường Hà đứng bên cửa sổ, vuốt ve điếu thuốc kia không ngừng, anh không hề ngước mắt lên, hỏi tôi: “Sao cháu lại tham gia vào chuyện này?”
Tôi lắp bắp: “Cậu ấy là bạn cùng bàn của cháu, là người bạn có quan hệ cực kỳ tốt với cháu.”
Đường Hà lạnh nhạt nói: “Cho dù quan hệ có tốt thì cháu cũng không thể ra mặt thay cho phụ huynh của em ấy được. Cháu có từng nghĩ tới không, một cô gái như cháu tùy tiện ra mặt, lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm thế nào đây?”
Tôi dừng lại rất lâu rồi mới nói: “Chú nhỏ, bố mẹ cậu ấy ly hôn rồi, cũng không cần cậu ấy nữa. Cho nên, cậu ấy thật sự không có phụ huynh.”
Trong chuyện này, Tuyết Tinh chắc chắn đã làm sai, nhưng tôi không có cách nào khoanh tay đứng nhìn được.
Tôi chỉ biết khi khổ cực nhất, cậu ấy chỉ ăn cơm tặng miễn phí của nhà ăn.
Ở một mức độ nào đó, vận mệnh của tôi và cậu ấy giống nhau.
Nếu như bố mẹ không bận tâm cái gọi là sĩ diện thì tôi có thể sẽ trở thành Tuyết Tinh.
Bên ngoài có gió lạnh đang thổi, mưa rơi đánh vào thủy tinh lộp độp.
Tôi chậm rãi nói: “Cháu sợ lắm, nếu như cháu không giúp cậu ấy thì sau này cũng sẽ không có ai đến giúp cháu.”
Đường Hà dường như không ngờ đến đáp án như vậy, sửng sốt một lúc rồi ném thuốc lá vào thùng rác, sau đó chần chờ đưa tay xoa đầu tôi.
Trong hình ảnh phản chiếu của cửa sổ, tôi nhìn thấy mình trong lúc không hay không biết lại rơi lệ.
Tôi đưa tay che mặt, nghẹn ngào nhỏ giọng nói xin lỗi: “Xin lỗi, cháu lại khóc rồi.”
Không nghe thấy bất cứ sự đáp lại nào.
Sau đó, tôi rơi vào cái ôm ấm áp.
Đường Hà ôm lấy tôi.