Biển Tình Về Đêm

Yêu em như trái tim cạnh kề.


6 tháng


"Đều nói, tôi yêu em chỉ một nguyên do gọi "Thay thế" ".

“Bọn họ không hiểu, tôi thương em, chỉ bởi trái tim tôi, không đặt thêm ai cả.”

Tiểu Khải, tiểu Khải…

Rung rinh trong gió, là giác cảm êm dịu. Mộng thường ngày, hắn cũng chỉ cầu mong là giả. Một lần mở mắt, chỉ rõ tình mềm cạnh bên, thiếu niên nhỏ này, trong mắt hắn lại ngọt ngào nhường vậy.

“A Úc...”

Thiếu niên nhỏ, đã dần nghe ra thanh âm làn gió nhẹ, tiếng chim hót vào sáng sớm, cả trong mơ, nhẹ nhàng như vậy, tiểu Khải khi còn lười biếng, dần trong giấc ngủ tỉnh dậy là một điều đáng yêu, đôi mắt nhỏ chớp nhẹ một lần, tiểu Khải chính là đã hướng lên nhìn a Úc, nụ cười nơi cánh môi mang điểm hồng nhạt, rốt cuộc nhẹ mỉm, ý tứ, từ trong mắt sáng mà sâu xa.

Gương mặt này, hiện tại lại đẹp đẽ như vậy, a Úc dường như nhìn thấy thiếu niên của ngày trước... Viền mắt cũng chỉ đỏ lên một hồi, lúc sau, thực đã ổn định lại tâm mình. Một tiếng "Tôi ở đây." nhẹ nhàng thoát ra, mang theo thanh giọng nuông chiều, cứ như vậy, hắn lại thuận tay ôm thiếu niên nằm trên tay hắn, đặt đối phương nằm trên bản thân, mặt đối mặt.

"Mắt anh lại đỏ rồi, đừng khóc nữa. Em thích nhìn a Úc cười." Nói xong, tiểu Khải vẫn như thói quen mà híp lại đôi mắt mình, nụ cười nở đã càng thêm đẹp đẽ. Cậu không biết, người đàn ông kia đã loạn tâm nhường nào. A Úc đã nuôi cậu được một năm, cảm giác thật giống tình nhân nhỏ, nhưng đối phương không nói như người khác, anh nói cậu nghe: "Không phải tình nhân, cũng không là người thay thế, tiểu Khải, em là bạn đời của tôi. Nói tôi biết, là kẻ nào cho em nghe những câu này?" Ánh mắt a Úc khi ấy rất đẹp, tiểu Khải không rõ, vì sao trái tim mình lại đập nhanh như vậy, nhưng cậu, đã thực sự rất tốt, chỉ là người giúp việc trong nhà đã không còn nữa, đều là Trần Úc, anh đã giúp cậu mọi điều.

“A Úc, em không biết đọc cái này.”

“A Úc, em muốn tắm.”

“A Úc, anh mệt sao?”

“A Úc...”

Từng câu hỏi đều được đáp trả, a Úc nói tiểu Khải bị bệnh, tuổi nhỏ, không biết đọc tiếng anh là chuyện bình thường. A Úc trả lời thiếu niên nhỏ: "Em hậu đậu, để tôi tắm cho em.", cũng là a Úc nói bản thân không mệt, nhưng tối hôm ấy, anh đã ngủ trước mà không chào tạm biệt. "Phải, xin lỗi vì đã nói dối em. Hiện tại đã không còn mệt nhọc, tôi có thể thương thương tiểu Khải.", ánh mắt anh như nụ cười trên môi, đầy rẫy ngọt ngào, lại đau lòng đến thế. Tiểu Khải không hiểu, vì sao tim mình cũng đau lên từng đợt... Hiện tại, nhìn trong đôi mắt người kia, cậu vẫn không hiểu nổi tim mình.

"Sáng dậy, nằm thêm một lát. Tôi làm bánh mì bơ đường, em ăn." A Úc hôn lên đôi má non mềm, bàn tay vẫn đặt nơi trái tim tiểu Khải, xoa xoa một chút, lúc này, anh đã đặt trên môi cậu một nụ hôn, nhẹ nhàng. Để lại một thiếu niên ngoan ngoãn trên giường ấm. Khi rời khỏi, ánh nhìn về chiếc gương trong mắt, lại càng cảm thấy bản thân làm điều này, không sai. Dẹp bỏ suy nghĩ đang dần nung nóng, a Úc rốt cuộc vào bếp làm việc. Hương thơm lan tỏa nơi bếp ấm, cùng mang theo lời hát nhẹ nhàng, men theo giai điệu từ hộp thư điện thoại, anh rốt cuộc tắt đi ngọn lửa.

"Ngày mây đen u uẩn ùa về

Tôi nhìn thấy trái tim anh không ổn

Chỉ là do em không đủ dũng cảm

Cũng do em là người chậm trễ

Căn bệnh này phải làm sao đây?

Người em thương, xin ôm em lần cuối

Trái tim này vẫn chỉ thuộc về anh

Người em thương, xin nhìn một lòng yêu

Em hiểu rõ, cuộc tình này dang dở

Nhưng đừng lo, em đã yêu anh, hết mình

Nhịp đập em là mỗi lần thao thức

Nhưng đừng lo, chim non đã nhận được sinh mệnh

Dù không phải ký ức đã qua

Nhưng trái tim, lần này anh vẫn có."

Lời hát nhẹ nhàng mà tha thiết, a Úc không tránh khỏi trái tim đau lòng, nhẹ nhàng giấu đi điều gian khổ, rốt cuộc mới trở lên, đưa thiếu niên nọ rời giường, mà tiểu Khải, hôm nay đã tự mình bước đến. A Úc có ngạc nhiên, nụ cười lại càng thêm vui vẻ, anh vẫn bước đến ôm thiếu niên vào lòng, trao cho đối phương nụ hôn sâu thẳm, từ đôi môi, lại rồi trong khoang miệng, từ lưỡi nhỏ đến thanh âm run rẩy, ngọt ngào thành tiếng. Đến khi, tiểu Khải không còn sức thở nên hơi, cánh tay đã níu lấy cổ anh mà bám víu, khi này, a Úc mới buông khỏi vùng lưỡi ngọt, nhìn ra, ánh mắt như rơi lệ, trước mặt, nụ cười anh đã càng thêm vui vẻ.

Anh nhẹ nâng đối phương như con trẻ, ôm một lần, thực đã trọn cả vòng tay, chỉ theo thói quen mà áp chặt trái tim hai người rồi cảm nhận, khi này mới thoát ra câu lời, “Ra rồi thì cùng nhau ăn sáng, tiểu Khải.”

Cứ như vậy, lại cùng nhau sống yên bình nơi rừng xanh đẹp đẽ, chỉ là tiểu Khải cảm nhận được, bản thân không thể vui thêm được nữa. Đương khi a Úc trong miệng cậu rời nhà làm việc, tiểu Khải thực đã rơi nước mắt, hôm nay, cậu nghe a Úc nói, "Nam Nam, tim em vẫn còn đập". Cậu biết, tựa như tua sét nhỏ, chạy loạn một vùng trời, đầu cậu cũng là vậy, dần bị chùm tia sét nọ ấy đánh cho thanh tỉnh. 

“Hôm nay lại ở một mình rồi, anh nói a Úc thích em sao... Giấu lâu như vậy, thì ra thật sự không phải người thay thế, mà là người có trái tim, trái tim anh ấy luôn đặt tình yêu vào mà thôi.”

"Anh là người muốn cứu em mà, tại sao lại làm đến mức này... Nam Nam, em không phải anh, em chỉ là người giữ trái tim anh ấy cần. Dẫu vậy, tại sao a Úc lại xem em như người yêu?" Tiểu Khải không hiểu, cũng không hiểu rõ, cậu chỉ biết, cậu sống, chỉ để yêu anh. Nhưng nước mắt cứ giàn ra như vậy, làm sao có thể nói nên câu lời? Ba năm rồi, vì sao vẫn không thương nổi tiểu Khải như cậu? Đau lòng trong mơ từ anh, nay đã càng thêm rõ nét... Cánh cửa trước mặt, đã đóng lại bao giờ? Cậu không rõ, chỉ khi thanh âm mở khóa lần nữa vang lên, rồi ánh sáng mờ từ nơi ngoài cửa, hiện hữu vầng trăng sáng, cùng thân hình a Úc trong tâm trí, cậu nhìn thấy, trên tay đối phương... Có một bông hồng. 

"A Úc..." khi này, cậu mới nhớ ra. Hôm nay này sinh nhật cậu, là ngày trái tim Nam Nam nhập vào cơ thể cậu, là ngày cậu được sống, cùng ngày... Nam Nam qua đời. Nghĩ đến đây, cậu lại không kìm nổi dòng lệ, cứ vậy tuôn rơi, cứ vậy, đau lòng.

"Tiểu Khải, sao lại buồn như vậy?" A Úc không biết, bản thân gọi tên Nam Nam trong mộng, cũng tự miệng nói từ ấy ra, mà người nghe được, thực đã buồn đến thế. Dù lo lắng trước mặt, dù ôm thiếu niên vào lòng, dù đã áp chặt trái tim kia, nhưng anh vẫn không thể dập tắt tiếng khóc đầy đau buồn. Hiện tại, anh thực ra cũng đau lắm.

“A Úc, xin lỗi. Em xin lỗi, không phải em cố ý, trái tim này, em sẽ trả cho anh mà. Em thực sự không hiểu, bây giờ nhìn lại, chỉ là em đơn phương. A Úc thương anh ấy như vậy, làm sao có thể yêu em?”

Tựa như giông bão qua đi, chỉ hiện nên tâm tình biển lặng. A Úc mang theo sửng sốt một hồi, lại rồi nụ cười vẫn nhẹ mỉm, để mặc thiếu niên run rẩy trong lòng mình, để mặc thiếu niên vươn tay chạm vào đôi má hắn, a Úc vẫn duy trì tư thế nhấc thiếu niên lên mà tận hưởng từng đợt hôn môi, cũng là hưởng nên cái giàn giụa của nước mắt đau lòng. Tiểu Khải khóc đến khi không còn lực, khi này, mới mở tầm mắt nhìn vào đôi mắt đối phương, vẫn là ánh mắt ấy, vẫn là nụ cười mềm, vẫn là cái ôm chặt chẽ như không thở nổi... “Anh ơi?”

Người đàn ông trong mắt tiểu Khải, vẫn luôn duy trì dáng hình như thế, nhưng hôm nay, ánh mắt anh đã khác, khác hơn cả những ngày hôm qua. "Tiểu Khải, dù em biết chuyện này, tôi cũng không thể thay đổi quá khứ. Chỉ cần em hiểu rõ một điều, Nam Nam khi ấy là người tôi thương, còn em hiện tại, là người tôi yêu. Dù không thể quên được đối phương, nhưng ký ức về em, tôi đã luôn ghi nhớ, Nam Nam từng nói, chúng tôi sẽ yêu nhau đến cuối đời, quả thật, em ấy yêu tôi đến cuối. Nhưng bởi em yêu tôi, ba năm này cũng đủ khiến tôi vui vẻ.", đây cũng là tâm nguyện của em ấy. Câu cuối cùng, anh không nói ra, lại để trong lòng mình một thứ gì, gọi là "ghi tâm.".

Tiểu Khải cảm thấy lạ lẫm, cảm giác này vẫn yếu đuối như vậy. Cậu hiện tại, đã không còn sức lực rơi nước mắt, chỉ có thể đỏ mặt mà nói ra câu lời "Anh ơi, em đói.", lại rồi ôm chặt lấy cổ đối phương, để mặc người nọ xem mình như một đứa trẻ.

Úc: “Vui vẻ rồi thì cung nhau ăn, hôm nay tôi mua một phần nhẫn cưới.”

Khải: “Vâng.”

Khải: “Em muốn thăm anh ấy.”

Úc: “Ăn xong, thức một đêm. Ngày mai tôi sẽ đưa em đi.”

Khải: “...Vâng, em muốn được chơi cùng anh.”

***

Khi Trần Úc lên đại học, đã gặp được Nam Nam trong một trò chơi điện tử. Ban đầu chỉ nói chuyện về game, hai tháng sau, anh đã nghe được câu đối phương muốn gặp mình. Anh đồng ý.

Khi gặp đối phương, trái tim thời niên thiếu đã trật đi một nhịp, biệt danh "Nữ tướng" được săn đón lại là một bạn học cùng trường, ngoại hình đẹp đẽ, tính cách dịu dàng, lời nói dịu êm, tựa như câu nói "Cành liễu trong nhà kính" mà anh từng nghe qua. Như vậy, "Nữ tướng" là một bạn học nam, mà anh - "Quái vật" mang hình tượng ba đầu cũng chỉ khác chữ "Ba đầu" mà thôi, và anh thuộc chủng tộc con người, cảm nghĩ về Nam Nam là điều ngọt ngào, cảm nghĩ đối phương dành cho anh lại là "Bạn học mà tôi luôn thầm mến.", cảm xúc, khó tả như vậy, nhưng anh cũng không chối từ câu nói này. Cùng nhau đi chơi, cùng nhau giúp đối phương học tập, chỉ như vậy, ba năm đại học đã qua đi như thế.

Khi gặp lại nhau, cũng là ngày họp lớp của năm năm sau. Nam Nam không có gì thay đổi, vẫn dịu dàng như vậy, nhưng hôm ấy... Hai người đã chính thức vào con đường yêu đương, trao cho nhau nụ hôn ban tối, cùng hôn môi, vào mỗi ngày ánh nắng chiếu rọi nơi cửa phòng. Câu nói "A Úc" khi vừa tỉnh, nụ cười đẹp đẽ trong đôi mắt ấy, anh đều yêu thương.

Xa rời một tháng, Nam Nam của hắn đã trở thành "Tiểu Khải". 

Nam Nam nói cậu có bệnh, là bệnh "Yêu anh muốn chết". Thì ra ý nghĩa thật sự là như vậy, Trần Úc tức giận, anh muốn giành lại trái tim người mình thương, nhưng rốt cuộc, vẫn không làm được.

Nam Nam bị bệnh. Lại không dám nói ra, chỉ vì sợ Trần Úc đau khổ... Nhưng cậu không biết, Trần Úc vẫn đau khổ mà thôi.

Bài ca nhẹ nhàng, tình cảm Nam Nam đều gắn trong lời hát ấy.

“Tôi hỏi em, tôi làm sao chấp nhận?”

“Ký ức ghi tâm? Trái tim em đã trong người khác. Em là nói đối phương yêu tôi?”

"Muốn tôi chấp nhận, muốn tôi yêu người có trái tim mang tên Nam Nam? Em đùa giỡn tôi lâu như vậy, lại muốn tôi yêu thiếu niên này, em là ai? Em xem tôi là cái gì?" Trần Úc không kìm nổi xúc động, những ngày đầu, đều giương ánh nhìn không chịu nổi đối với một tiểu Khải, nhưng khi nghe đối phương nói chuyện, anh đã hiểu vì sao Nam Nam muốn anh yêu thiếu niên.

Trong sáng tựa thiên thần, khí chất sạch sẽ không khác người mình yêu, cả nụ cười mỗi sáng, cả hành động ôm anh, hôn anh cách nhẹ nhàng... Quả thực trêu ngươi. Vì sao giống em ấy như vậy? Vì sao lại giống như vậy? Khi Trần Úc chấp nhận hiện thực, cũng là những ngày tháng chăm sóc đối phương, anh không xem thiếu niên là thế thân, chỉ là đang cố đáp lại tình yêu mà thiếu niên dành cho mình. Rốt cuộc, Nam Nam nói đúng, anh không thể chỉ yêu mình cậu, nhưng, là anh thương cậu đã đến tận cùng. Còn thiếu niên mang sự ngây ngô của tuổi trẻ, đã thực cố gắng khiến Trần Úc yêu thương mình, nhưng cả hai đều hiểu rõ, đoạn tình này, đều do một Nam Nam tự tay gây dựng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play