Buổi chiều tà trong khu chợ, ở lò đút thủy tinh Levi đang nói chuyện cùng ông chủ Pane, ông ta vốn nhân hậu, khi đối mặt với Levi có hơi ghê sợ bề ngoài, đó cũng là nổi sợ chung của con người, cùng phần vì ông ta cư xử phải phép nên Levi cũng khách sáo với ông hơn những mối làm ăn khác.
Pane vui vẻ đến lớn tiếng: hôm nay cậu mặc áo màu tím đẹp quá đó.
Levi chỉ xờ một tiếng: đừng có khen lịch sự nữa, mất thời gian lắm.
Levi: tôi mang tiền gia công của tháng này đến, Laurey có một đề nghị với ông.
Pane: dạ, cậu cứ nói đi ạ.
Levi: ông chủ biết ông lớn tuổi, cũng không cần tiền bạc gì nhiều nên đề nghị ông sang lại cửa tiệm cho chúng tôi quản lý, cửa tiệm xem như một phần của nhà tắm, hằng tháng sẽ chia lợi nhuận cho ông.
Pane: như vậy có hơi đột ngột, tôi không thể quyết định ngay được.
Levi: Laurey trước khi đề nghị đã suy nghĩ chu toàn tất cả, chúng tôi làm việc thế nào ông là bạn làm ăn cũng biết rồi.
Levi: nếu ông muốn suy nghĩ kĩ lại thì cuối tháng tôi sẽ sai người đến hỏi ông lại lần nữa.
Pane: ừm.
Một chàng trai lịch lãm quan sát cậu nói chuyện với ông ấy, dáng điệu và giọng nói đều rất đẹp, từ cái nhìn đầu tiên khi gương mặt cậu khuất trong bóng của mái che cửa hàng, anh đã cảm thấy hứng thú với người này.
Khi Levi bước đi ra ngoài anh ta mới có thể nhìn rỏ mặt, vết sẹo sậm màu cùng là da chi chít bớt thâm làm anh trong phút chốc đã sợ đến đứng khựng lại giữa dòng người qua lại.
Anh nhìn bóng lưng Levi, cậu chẳng có vẻ gì tự ti cũng chưa hề tránh đi ánh nhìn của người khác, cứ như vậy mà đi thẳng, anh cuối cùng chạy nhanh bước theo, đã bắt kịp đi song song với cậu.
Sebastian: chào, tôi làm quen được chứ?
Levi quay sang nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi: làm quen thế nào?
Câu nói làm anh ta bất ngờ: thì làm bạn, nếu cảm thấy hợp thì có thể tìm hiểu nhau.
Levi: tôi không ưa nhìn, cũng không thân thiện tốt bụng gì cả, không cần mất thời gian với tôi.
Sebastian: tôi không quan tâm bề ngoài lắm, tôi thấy cậu là người rất đặc biệt, cậu ít ra phải nhìn mặt tôi chứ.
Levi: không cần, xin thứ lỗi.
Buổi tiệc lớn được tổ chức ở trà lầu Mansulus, tất cả các những người làm ăn lớn và quản lý của cửa hàng đều được mời.
Họ dự tiệc ngồi ở căn phòng rộng lớn ở tầng cao nhất trà lầu, họ ngồi xuống chiếc gối lót dưới sàn gỗ, ngồi quay quanh chiếc bàn thấp, trên bàn rượu và thức ăn được dọn lên liên tục.
Bàn của Laurey có cậu, Levi, Venardo, Simon, Gavin và ông Pane.
Venardo nếm gắp một miếng cá hấp cho vào miệng: cá tươi nhưng chế biến không ngon, con cá tằm mắc tiền bị làm mất giá trị.
Venardo nhìn Simon: chỗ cậu thức ăn ngon hơn nhiều.
Gavin: xin nhận.
Venardo: cậu nói chuyện cũng được đó.
Gavin: ừm.
Sebastian đến ngồi xuống đối diện Levi.
Venardo đưa tay bắt tay với anh: chào ngài Sebastian.
Sebastian: không cần dùng kính ngữ gọi tên tôi được rồi, chào ông nhé ông chủ Venardo.
Sebastian nhìn thẳng vào Levi: tôi muốn làm quen, mọi người giới thiệu được không ạ.
Pane: tôi tên Pane Green, tôi là ông chủ của một cửa hàng thủy tinh.
Simon: tôi tên Simon, tôi và bạn trai Gavin là chủ tiệm ăn.
Laurey: tôi tên Laurey, chủ nhà tắm Thesame, còn đây là Levi, quản lý của nhà tắm.
Sebastian: thì ra tên là Levi.
Koune ở giữ căn phòng mặc một bộ bộ quần áo bằng lụa xuyên thấu, rất nhiều lớp áo mỏng mang hợp lại thành chiếc áo, ở giữ những lớp trong suốt lại có một lớp phản quang, khi ánh đèn chiếu vào lại chiếu những vệt sáng nhiều màu sắc ra xung quanh.
Cậu ta bắt đầu múa, mỗi cú xoay vòng nhẹ nhàng trong không trung như rong rêu trong nước, uyển chuyển như chim yến, chàng ta đẹp ma mị cuốn hút, đến cả Laurey không có cảm tình mấy cũng phải công tâm nhìn nhận.
Laurey: múa đẹp thật.
Koune múa xong đã khoát áo khoát vào đến ngồi cạnh Sebastian.
Koune: mọi thứ hôm nay là do tôi chuẩn bị, mọi người thấy có gì không được thì cứ nói nhé.
Levi: chỉ có cậu thấy anh ta có địa vị nên cố tình nổi trội, làm mọi người chướng mắt một chút, còn lại đều tạm được, cậu nhảy rất đẹp.
Koune cau mày lại cười khách khí: vì tôi cảm thấy mến mộ Sebastian nên muốn ngồi cạnh anh ấy, cũng không phải chuyện gì xấu, sao cậu lại khó chịu với tôi vậy?
Levi: hỏi sao thì trả lời vậy thôi.
Koune: cậu ganh tỵ với tôi sao?
Laurey thấy chuyện đã đi quá xa liền muốn lên tiếng: Le…
Chưa kịp nói Levi đã nói tiếp: tôi không thường so bản thân mình với người khác.
Levi: nhưng cậu cứ nghĩ vậy đi, dù gì thì ngoài vẻ ngoài đó cậu cũng đâu có gì.
Koune: một người người không ra người như cậu mà cũng dám nói chuyện với tôi kiểu đó.
Koune: ông chủ Laurey, đây là quản lý thông minh mà cậu tín nhiệm sao?
Koune: muốn đặt sư tử đá dọa quỷ, canh nhà mà xót tiền thì nói tôi, tôi mua tặng cậu vài đôi, giữ người như vậy để đuổi quỷ trừ tà thì e là sẽ đuổi luôn khách đó.
Laurey cười khì khách sáo: có phải hơi nặng lời rồi không?
Koune: tanh rong đắng mật sự thật khó nghe.
Laurey: ừm, cậu đúng là người ngay thẳng, nhưng tôi không phải cậu ấy, cũng không có quyền kiểm soát cậu ấy.
Laurey: không phải ai cũng hợp tính nhau, nếu biết không hợp thì sau này ít nói chuyện lại là được.
Laurey: đã lỡ cải nhau rồi, cố pha xanh đỏ càng pha càng đen nước, chúng tôi xin phép rời đi trước để mọi người tiếp tục dùng tiệc.
Venardo: tôi đưa hai người đến nên phải đưa họ về, tôi cũng về.
Họ đã đi cùng nhau ra về.
Laurey: cậu làm vậy Koune sẽ giận lắm đấy.
Levi: mình tạo cơ hội cho cậu ta ve vản Sebastian, cậu ta phải cảm ơn còn không kịp, không chừng đêm nay còn thành công ngủ với anh ta cũng nên.
Venardo: ngủ được với anh ta thì cậu ta sẽ sung sướng bay lên mất, biết anh ta là ai không?
Laurey: là ai vậy?
Venardo: quân sư cho quốc vương Gallion, quốc vương của cả lục địa Morgan này.
Levi: Gasryva không thuộc Morgan, Gallion đến đây vẫn phải chào thị trưởng của Gasryva một tiếng.
Venardo: nhưng nếu có quan hệ tốt với anh ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ hoàng gia, quý tộc của các quốc gia thuộc Morgan, có được mối quan hệ với họ kinh doanh không cần phải dùng chiêu trò gì hết.
Levi không hề nghĩ như vậy, cậu thầm hiểu sự việc theo một lẽ khác, cũng chẳng buồn nói với anh ta tiếp tục, chỉ đơn giản như vậy mà kết thúc.
Levi: ừm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT