Khi cậu ta vừa quay lại Laurey cảm thấy như cơn gió mùa hạ mát rười rượi thổi qua gáy, cả cánh đồng cỏ thấp xanh ngát có mùa hoa đang nở rộ, hương hoa thơm ngát cùng tiếng chim hót rỏ ràng như thật.
Mất mấy giây cậu mới có thể bình tĩnh.
Laurey: cậu là Summer đúng không?
Summer mỉm cười dịu dàng như nắng rọi sương: ừm, tôi là Summer, còn ông chủ chắc là chủ của nhà tắm Thesame.
Laurey: cậu cũng biết tôi sao?
Summer: ai cũng kể về ông chủ hết, họ nói Gasryva có một người tốt bụng, đối xử với nhân viên cũng rất tốt.
Laurey: lúc nảy tôi muốn hỏi cậu có thể cho bạn tôi mượn áo khoát được không?
Summer nhìn thấy Levi, cậu ta thân thiết mà đưa chiếc áo khoát của mình vào tay Levi nhưng Levi không nhận.
Levi: không phải áo của ai tôi cũng lấy.
Levi: ở trong phòng khách không lạnh, lát nữa tôi lên xe ngựa của chúng tôi có than sửi cũng không lạnh, không cần đâu.
Summer: ừm.
Summer: cậu là quản lí của nhà tắm, nghe nói cậu rất thông minh, tôi rất ngưỡng mộ cậu.
Levi: tôi cũng có nghe nói về cậu, dùng tiền đi phát cho người mới đến Gasryva, còn giúp những người khó khăn, tự mình tham gia đào giếng, là một người sống tốt đẹp.
Summer: tôi không tốt như vậy đâu, chẳng qua là hơi nhàn rỗi nên làm gì đó giúp mọi người thôi, vả lại khi thấy mọi người vui vẻ tôi cũng cảm thấy vui.
Summer thấy Davik đi đến thì khoát tay Levi hướng cậu ta đi nơi khác: chúng ta đi lại đằng kia kiếm gì đó ăn.
Cậu khi rời đi có nháy mắt với Davik.
Davik: lâu rồi không gặp, ông chủ Laurey.
Laurey: là bạn bè sao anh lại gọi xa cách vậy.
Davik: tôi tưởng cậu đã quên mất tôi rồi.
Laurey: làm gì có, là bạn bè thì vĩnh viễn là bạn bè, cho dù tôi có giàu có hơn nữa cũng không có gì thay đổi.
Davik: vậy tối nay cậu có rảnh không?
Davik: tôi mời cậu đi ăn?
Laurey: ừm, chúng ta đến quán bạn của tôi, thức ăn ở đó rất ngon.
Laurey và Davik dến quán lúc đã vắng khách, cậu rón rén đi lại hù Simon.
Laurey: xem ai tới nè.
Simon vui mừng ôm lấy Laurey: lâu lắm không gặp cậu, tưởng cậu chết ở đâu rồi chứ.
Laurey cọ má vào mặt Simon cười khà khà: mình đợi cậu, chúng ta làm đáng tang chung lớn nhất Gasryva được không?
Gavin: chào cậu Laurey.
Laurey: chào cậu, mình đói quá đi mất, cho mình phần gấp đôi những món mình thích.
Gavin: có ngay.
Davik chưa từng thấy Laurey lúc ở cùng bạn bè, anh ta hơi bất ngờ nhưng lại mỉm cười đứng bên cạnh.
Laurey: đây là Davik, các cậu biết mà phải không?
Simon: biết.
Laurey: vậy tối nay mình và Davik ngủ lại đây nhé?
Simon: tùy cậu.
Laurey nhìn về hướng Davik: được không?
Davik: ừm.
Davik là người rất điềm đạm, tuy hai người ngủ chung một chiếc giường, anh thích thầm Laurey nhưng anh vẫn chưa nói ra, lúc Laurey tắt đèn đọc sách nằm xuống chuẩn bị ngủ, anh mới hỏi.
Davik: cậu có thích tôi chút nào không?
Laurey: có.
Davik: cậu có muốn chúng ta quen nhau không?
Laurey: không.
Davik: ừm, tôi biết rồi.
Laurey: tôi có một người trong lòng, tôi có yêu anh ta nhưng tôi không thể yêu anh ta đúng nghĩa, tôi không biết tại sao nữa.
Davik: vậy nên chúng ta chỉ có thể làm bạn thôi sao?
Laurey: cũng có thể làm bạn tình, chỉ là không phải người yêu thôi.
Laurey: anh muốn bây giờ không?
Davik nói xong quay qua một bên không nói chuyện nữa: không, tôi không phải người như vậy.
Laurey: trời đất, vậy ai mới là người như vậy, tôi hả?
Davik: ngủ đi.
Laurey ngồi bật dậy lay lay vai anh: sao anh nói vậy chứ, tôi không có tùy tiện như anh nghĩ đâu
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT