Vài năm nữa lại trôi qua, bà Auranna đã bảy 75 tuổi, dẫu là thầy thuốc song cơ thể không khỏe mạnh mãi được.

Laurey 16 tuổi không có mấy phần vẻ đẹp nhưng đôi mắt lại sáng bừng lanh lợi, cậu bé đó rất hiếu động và lúc nào nụ cười cũng nở trên môi, cậu được bà dạy chữ, dạy về dược liệu từ nhỏ, đến hiện tại đã thay bà làm thuốc, là cửa tiệm thuốc duy nhất của vùng.

Cậu ngồi trên cây đang ăn một quả xoài chín, phía sau lưng cậu đeo một gùi thảo mộc đầy ụ.

Những chàng trai lôi theo cậu bạn đồng tính Simon của cậu lê trên dám lá khô trong vườn, mặc cho Simon vùng vẩy, những chàng trai miền biển đen nhẻm rắn rỏi khiến Simon có vùng vẫy cũng bằng không, cậu đành xuôi theo để họ lôi đi.

Laurey từ cây xoài trèo qua một góc cây lớn bên cạnh, cậu lấy ná thun bắn vào nách Daniel khiến cậu ta đau tới nhảy cẩn lên.

Daniel nhìn lên tức giận quát: thằng khốn, mày biết mày đang làm gì không?

Laurey không màng nói lại lấy ná liên tục bắn vào cậu ta, cái nào cũng trúng ngay chỗ vừa bắn khiến Daniel đau điếng dãy dụa, cậu ta che đi thì Laurey sẽ bắn vào vùng da non nhất.

Chỉ hơn 20 phát bắn Daniel đã phải chịu không nổi bỏ chạy.

Andy thấy vậy liền lấy Simon ra uy hiếp.

Andy: cậu không dừng lại tôi sẽ đánh cậu ta.

Laurey: nếu cậu dám đánh cậu ấy tôi sẽ không bán thuốc cho cha cậu, để ông ấy không có thuốc mà chết.

Andy ngơ ngát quát lớn khiến Simon sợ điếng người, những người bạn của cậu ta cũng không nói gì: mày là thầy thuốc, sao cậu lại độc ác như vậy?

Laurey dửng dưng nói để cậu ta nghe từng chữ: cha của cậu bị bệnh, lần trước còn mặt mũi tèm nhem đến xin bà của tôi bán thuốc, bà thấy cậu là người hiếu thảo đã cho cậu mà không lấy tiền, có khi nào cậu nghĩ ở vùng biển này bao nhiêu người tốt bụng giúp cậu không công?

Laurey: bà tôi tốt với cậu để nhẹ lòng mà đi ức hiếp người khác, làm những chuyện ngu xuẩn.

Andy nghiến răng nói: nếu mày không bán thuốc tao sẽ đập chết mày.

Chỉ tay vào Simon: cả nó nữa.

Laurey chẳng sợ tiếp tục cạp xoài: muốn đánh cậu ta thì đánh, tôi cũng không bị đau, còn muốn đánh tôi.

Cậu lấy ná ra bắn ngay vào mũi Andy khiến máu bật ra từ lỗi mũi ngay lập tức, đầu mũi đỏ bầm.

Laurey: tôi chẳng sợ.

Andy tức giận cắng chặt hàm răng vào nhau, đôi mắt nhìn Laurey muốn ăn tươi nuốt sống, Laurey không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt cậu ta, cuối cùng Andy vẫn phải rời đi.

Những người thấy cậu ta bước đi cũng đi theo.

Simon đứng lên chỉnh lại đầu tóc, cậu lau đi nước mắt cúi đầu trước Laurey.

Simon: cảm ơn cậu.

Laurey phóng xuống cầm tay Simon xem có vết thương nào nặng không, có vài vết trầy rướm máu ở tay.

Laurey: cậu phải tìm cách tự vệ, không phải đánh lại mà cậu có thể dùng nhiều cách khác.

Laurey: đe dọa bằng lợi ích của người khác thì họ sẽ không dám động vào cậu.

Laurey: người như vậy chẳng biết nói lý lẽ đâu, không cần làm đẹp lòng cậu ta làm gì.

Simon: mình không biết nên làm sao, mình cũng không muốn trả đũa người khác.

Laurey mỉm cười lấy xoài trong gùi đưa cho Simon: cậu đúng là người tốt bụng, mình cũng muốn tốt như câu, nhưng mà mình sợ thiệt thòi lắm.

Laurey: nhất là khi cậu là người đồng tính.

Nghe đến đấy lông tóc của Simon dựng ngược lên, láu táo nhìn xung quanh: sao cậu dám nói vậy, những người nói vậy đều bị cắt cổ đấy.

Laurey: ở đây đâu có ai, nếu có thì cũng chối, không nhận là được thôi.

Họ cùng nhau quay trở về, khi đến gần nhà Laurey, Simon mới ấp úng nói.

Simon: cậu có nghe nói có một nơi chỉ toàn những người đồng tính sống không?

Laurey nghe được điều tốt đẹp như vậy nên cũng tò mò quay sang nhìn người bạn của mình: cậu nói tiếp đi

Simon: thành phố đó là nơi xinh đẹp nhộn nhịp còn có văn hóa nghệ thuật độc đáo.

Laurey nghe lọt tai hỏi thêm: vậy làm sao họ sinh con.

Simon: họ không sinh con, chỉ toàn người di dân đến.

Trong tâm trí Laurey bùng lên từng đợt pháo hoa nhiều màu sắc, tâm trí mơ màng chìm trong tiên cảnh hỏi: nghe tuyệt quá nhỉ, nơi đó xa không?

Simon: mình đang đi dạo chợ đen thử xem có bản đồ không, giành dụm được chút tiền mình sẽ đến đó.

Laurey im lặng một khoảng rồi lại thở dài: nếu mình cũng đi thì bà sẽ không đi đường dài được, vậy thì mình không đi đâu.

Buổi tối Laurey đem chuyện đó kể lại với bà.

Auranna cầm trên tay bát súp bí đỏ nhuyễn mịn hút từng chút, bà cười hiền từ: bà cũng muốn đến đó, nơi đó vào mùa lễ hội là nơi vui nhất, ai cũng muốn đến một lần, tiếc là bà chưa đến.

Laurey: con lớn lên với bà, nhìn qua là biết bà đang nói dối rồi.

Auranna: bà nói cho con vui nhưng cũng có chút là thật, đến đó cũng thích thật, nếu con đến đó mà có được hạnh phúc thì đương nhiên bà cũng vui lây.

Auranna thì thầm chậm chạp nhẩm lại cuộc đời mình: nghĩ lại cuộc đời thật nhàm chán, sinh ra trong gia đình trung lưu có cha là dược sư trong cung điện, bà lớn lên trong quy tắc ràng buộc, trưởng thành gã cho một thương gia không có tình cảm, vợ chồng sống với nhau nhàn nhạt không có con cái, đến khi thân quen được như bạn bè thì ông ấy qua đời, bà mới đến đây để chữa bệnh, phải hơn 10 năm bà mới nhặt được con, hơn 16 năm con mới trưởng thành, cuộc đời còn quá nhiều mong muốn nhưng tuổi đã già chẳng buồn làm gì nữa.

Laurey đi lại đứng sau lưng xoa xoa vai bà.

Auranna: chỉ mong con có cuộc sống hạnh phúc hơn, sống tốt đẹp hơn, vậy nên phải hứa với bà nhé?

Laurey: bà còn sống lâu mà, con sẽ thay bà mở tiệm thuốc, chúng ta sẽ giàu có hơn, sống cuộc sống thoải mái hơn.

Auranna khẽ lắc đầu: di nguyện của bà để lại là con sẽ trở thành người tốt bụng, biết đỡ mọi người, quan trọng là con hạnh phúc.

Auranna: ta nói cho con biết, nếu người nhận nuôi con là một ông lão con sẽ không nghe được lời sến súa như vậy đâu.

Laurey cười khà khà: cũng mai thật ha.

Trong ngôi nhà luôn có bầu không khí êm ấm áp, 2 bà cháu không nói chuyện với nhau nhiều nên có rất nhiều khoảng lặng, chẳng ai trong cả 2 muốn bắt chuyện để lắp đầy chỗ trống đó, họ cứ để nó tự trôi qua và gọi nó là êm đềm.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play